"Cực phẩm linh quáng, Huyền Tinh quáng, hàng thượng đẳng mau tới mua..."
"Thập Nhị Phẩm Linh đan Tiên Vân Tán, Nhất Phẩm Thánh Đan, Long Tu Cao, nhanh tay còn chậm tay thì hết..."
...
Trên một tòa tiểu trấn phồn hoa, những người bán hàng rong cao giọng rao lớn, trưng bày hàng hóa đủ loại màu sắc trước sạp của mình. Đám người chen chúc hối hả tới lui, nhìn quanh bốn phía, hàng hóa nhiều đến làm người ta hoa mắt, vô cùng náo nhiệt.
Thôn trấn phía trước, là cánh cổng cao sừng sững với tấm bảng có ba chữ, Hoan Hỉ trấn!
Đạp đạp đạp!
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều được mười hai hộ vệ khí thế mãnh liệt bảo hộ, đi vào trong trấn trước, bên cạnh còn có một thanh niên gầy gò, đi sát bên cạnh. Tập trung nhìn vào, đó chính là Lạc Vân Thường và Trác Phàm. Mà những hộ vệ kia chính là các thanh niên Lạc gia vừa mới đột phá Quy Nguyên cảnh.
Một tiểu trấn vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, đột nhiên trở nên im lặng hẳn. Tất cả mọi người quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt xa lạ kia rồi lại liếc nhìn nhau, trong mắt lóe qua ánh sáng khó hiểu. Có điều ba giây sau, bọn họ làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ồn ào, vẫn cò kè mặc cả, giống như trước, làm như hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Lạc Vân Thường cảm thấy kì quái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc liếc nhìn Trác Phàm, nhưng Trác Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, không hề nói gì, phất phất tay để mọi người chầm chậm tiến vào trong trấn.
Thị trấn vẫn náo nhiệt như lúc đầu, có điều không khí náo nhiệt này lại pha tạp không khí quỷ dị, dường như tất cả ánh mắt mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ, trong mắt tản mát ra ánh sáng khiếp người.
Điều này làm cho Lạc Vân Thường cảm thấy lo sợ, sắc mặt hơi trầm xuống, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt bàn tay Trác Phàm.
"Trác Phàm, trấn này có chút cổ quái."
"Nếu không cổ quái, chúng ta đi uổng công rồi, ha ha ha..."
Nhếch miệng cười một tiếng, sắc mặt Trác Phàm lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh, cũng giống như bọn họ, tản mát ra ánh sáng còn hơn thế nữa.
Ngay sau đó, Trác Phàm liền mang theo đám người Lạc Vân Thường đi tới khách sạn bên cạnh, sau khi quan sát một chút khom người cúi đầu, dò hỏi Lạc Vân Thường: "Đại tiểu thư, sắc trời đã tối, chúng ta ở chỗ này nghỉ chân được chứ?"
Khẽ gật đầu, Lạc Vân Thường làm gì có ý kiến khác, sau đó nhanh chóng theo ý hắn, cùng đi vào.
"Ồ, khách quan từ đâu đến, đến nơi nào, nghỉ trọ hay ở trọ?" Thế nhưng, vừa bước vào cửa, một phụ nhân trung niên trang điểm thật đậm, nhếch miệng cười một tiếng, chào đón. Vừa hỏi thăm vừa tỉ mỉ dò xét thân hình mấy người, như đang quan sát gì đó.
Trác Phàm gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị năm gian phòng thượng đẳng, Đại tiểu thư một gian, còn lại mười ba người chúng ta ở."
"Ai dzu, năm gian..." Khuôn mặt ngưng cười, bà chủ có chút khó xử: "Xin lỗi, khách sạn chúng ta không có nhiều phòng trống như vậy!"
"Vậy có mấy gian?"
"Một gian!"
"Một gian sao được?" Mi mắt run lên, Trác Phàm vội vã lắc đầu: "Dù sao Đại tiểu thư cũng ở một gian, chúng ta không bên chăm sóc sao được? Đại tiểu thư, ta thấy chúng ta vẫn phải tìm khách sạn khác đặt chân thôi!"
Nhìn hắn thật sâu, Lạc Vân Thường ngầm hiểu, vẫn như cũ gật đầu: "Vậy cứ làm theo Trác quản gia nói đi!"
"Hoan Hỉ trấn này chỉ có một khách sạn thôi, các ngươi lại đi tìm, chỉ sợ cũng phải ngủ ngoài trời rồi!" Đột nhiên, có giọng nói lớn phát ra.
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn qua, lại thấy một nam tử trung niên phong thần tuấn lãng, cười nhạt đi vào trước mặt bọn họ. Bà chủ kia nhìn qua, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, lập tức vui mừng nhướng mày, cung kính thi lễ: "Phương quản gia!"
"Bà chủ, nơi này không có việc của ngươi, ta tới đón mấy vị bằng hữu!"
Mỉm cười, Phương quản gia liền đuổi bà chủ đi, sau đó nhìn về phía mấy người Trác Phàm, cung kính chắp tay nói: "Tại hạ Phương Đỉnh, là đại quản gia Liêu gia bản trấn, không biết các vị xưng hô như thế nào?"
Gật đầu đáp, Trác Phàm cũng mỉm cười, chắp tay nói: "Tại hạ Trác Phàm, đại quản gia Lạc gia, đây là Đại tiểu thư nhà ta, Lạc Vân Thường, mấy người kia là hộ vệ nhà ta, đi ngang qua nơi này, sắc trời đã tối cho nên muốn nghỉ chân một chút!"
"Ồ... Ngươi là đại quản gia?"
Phương Đỉnh nhìn hắn thật sâu, trong mắt nghi hoặc nói: "Trác huynh, tha thứ cho tại hạ mạo muội, tu vi thật sự của ngài..."
Nghe câu hỏi, hiểu được ý hắn, trong mắt Trác Phàm có chút thất lạc, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi thấp đầu, như không muốn nhắc đến.
Lạc Vân Thường thấy vậy vội vàng nói tiếp: "Thực không dám giấu giếm, Trác quản gia trời sinh tuyệt mạch, con đường tu luyện không giống người thường nhưng vì hắn là người cơ trí, làm việc cẩn thận, cha ta mới đặt biệt để hắn quản hết thẩy mọi việc trong phủ. Chỉ là quản gia thôi, không phải xông pha chiến đấu, muốn tu vi mạnh như vậy làm gì, ngài nói đúng không? Ha ha ha..."
Nói xong Lạc Vân Thường còn cố ý xoa bóp bàn tay Trác Phàm, mắt đầy xót thương vỗ vỗ lưng hắn, giống như an ủi.
Mẹ nó, thì ra mặt trắng nhỏ ăn bám.
Nhìn rõ hết thẩy, lúc này Phương Đỉnh xem như biết rõ mọi chuyện.
Ta đã nói mà, người hai mươi ba tuổi mới Đoán Cốt cảnh, không bằng thằng nhóc con, chẳng khác nào tàn phế? Cho dù có thông minh, cũng không thể thăng làm quản gia một nhà, dù sao quản gia cũng không tác chiến mà đúng không?
Xem ra quan hệ bám váy là cái chắc!
Hừ, tiểu tử này... chẳng khác gì vô dụng.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phương Đỉnh không nói ra.
"Trác huynh, ba trăm sáu mươi ngành nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia. Hôm nay ngươi có thể làm quản gia của một nhà, xem như cũng nổi bật rồi." Nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn, Phương Đỉnh bất giác cười lớn, phóng khoáng mà nói: "Như vầy đi, chúng ta gặp nhau là có duyên, hôm nay các vị không chỗ đặt chân, không bằng vào Liêu phủ được không?"
Lạc Vân Thường nghe mà vui vẻ, nhưng vẫn còn có chút ngại ngùng, vội cúi người nói: "Như vậy thì ngại quá, làm vậy không biết có quấy rầy đến gia chủ của quý phủ không?"
"Lạc tiểu thư khách khí rồi, chủ nhân nhà ta là người hiếu khách, trong phạm vi trăm dặm không ai biết gia chủ là người tốt, nếu ai gặp phải khó khăn đến phủ cầu cứu, mặc kệ người trong trấn hay ngoài trấn, chủ nhân nhà ta đều mở cửa trợ giúp."
Chậm rãi khoát tay, Phương Đỉnh khẽ mỉm cười nói: "Bằng không, trấn này làm sao được gọi là Hoan Hỉ trấn chứ? Tin tưởng ngươi cũng nhìn đi được dân chúng bên ngoài an vui thế nào, đó đều là nhờ chủ nhân ta quản lý tốt. Nếu như các ngươi vào trú trong phủ chúng ta, chắc hẳn chủ nhân nhà ta rất vui vẻ, làm sao bất mãn được?"
Vừa mới nói xong, bà chủ khách sạn cũng cười một tiếng, đến trước mặt mọi người, có chút ai oán nói: "Đúng vậy, Liêu lão gia rất hiệp nghĩa, thiện tâm cực kỳ. Việc làm ăn của khách sạn này sắp bị hắn cướp sạch rồi, ha ha ha!"
Nghe được lời này, Phương Đỉnh lắc đầu mỉm cười.
Hai người Lạc Vân Thường và Trác Phàm liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu, sau đó liền nhìn về phía Phương Đỉnh, cúi đầu nói: "Như vậy... Đa tạ Phương quản gia, nếu có gì quấy rầy, xin rộng lòng tha thứ!"
"Lạc tiểu thư khách khí rồi!" Phương Đỉnh cung kính đáp lễ, nhanh chóng đi trước trước dẫn đường, mấy người Trác Phàm theo phía sau. Có điều khi bọn họ vừa rời khỏi khách sạn, bà chủ khách sạn vừa rồi còn cười nhiệt tình sắc mặt lập tức trầm xuống, miệng cười lạnh. Khách nhân và tiểu nhị trong khách sạn nhìn hướng mấy người Trác Phàm rời đi, đều không hẹn mà cùng nhếch miệng cười lạnh, tàn nhẫn khát máu.
Một khắc trôi qua, cuối cùng Phương Đỉnh cũng mang theo mấy người Trác Phàm đến trước cửa phủ to lớn, chào hỏi lính canh bên ngoài, mọi người nối đuôi nhau bước xuống đi vào. Dường như những hộ vệ kia cũng đã quen, mỗi người đều cười vui vẻ, khom người chào hỏi, không tỏ vẻ ngang ngược.
Nhưng nhìn nụ cười khiêm tốn của bọn họ, Lạc Vân Thường lại sợ hãi đến lông tơ dựng đứng, nắm lấy tay Trác Phàm càng lúc càng chặt hơn.
"Lạc tiểu thư, các ngươi đợi ta một chút, ta đi thông báo với chủ nhân nhà ta, sẽ trở lại nhanh thôi!"
Cuối cùng sau khi đi qua đại sảnh, mấy người Trác Phàm cũng đến đại sảnh giữa, Phương Đỉnh lại khom người cúi đầu, trực tiếp bước thẳng ra sảnh sau.
Trác Phàm hoàn lễ, nhìn thân ảnh hắn biến mất, mới lại nhìn bố cục xung quanh nơi này.
Hít sâu một hơi, Lạc Vân Thường chăm chú nhìn hắn, thấy bốn bề vắng lặng, mới khẽ nói: "Trác Phàm, ta cảm thấy nơi này không thích hợp!"
"Chắc chắn không thích hợp, một nơi cách hung địa Xích Lôi cốc gần như thế, ai không có việc gì lại ở trong thôn trấn này. Mà theo ta được biết, nơi này trước kia phát sinh qua một lần đại chiến, trở thành vùng đất hoang vu, không có tư nguyên, lại không có người ở, ai sẽ nguyện ý vào nơi này?"
Trong mắt lóe lên nói đạo tinh mang, Trác Phàm chậm rãi dạo bước, xem qua bố cục trong sảnh, khóe miệng xẹt qua đường cong: "Những kẻ nguyện ý tới nơi này, chỉ sợ là hung đồ thiên hạ không có chỗ dung thân, mà bọn họ kiếm sống, cũng tuyệt đối không phải là người lương thiện gì, cũng không buông tha cho những thứ ngoài sáng, ngay cả ma đạo tu giả, cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào, dưới khuôn mặt tươi cười hạnh phúc kia, không biết chừng lại là sự dữ tợn đẫm máu."
Lạc Vân Thường nghe thấy bỗng nhiên lắc đầu, vội la lên: "Vậy chúng ta còn ở lại chỗ này làm gì, chạy mau, biết đâu bị bắt..."
"Hừ, chạy cái gì mà chạy? Chúng ta tới chỗ này dò xét, không phải nếu nhìn thấy nội tình của hắn tiện động thủ hơn hay sao?"
Trác Phàm cười xùy một tiếng, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo: "Ở nơi xó xỉnh này bày mê hồn trận, nếu như ác, có thể ác đến mức nào? Hắn muốn làm thợ săn, đến bắt con mồi, nhưng sau cùng ai là con mồi ai là thợ săn còn chưa biết được, hừ!"
Chăm chú nhìn hắn, Lạc Vân Thường khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: "Trác Phàm, chúng ta nhất định phải đoạt địa bàn của người khác sao?"
"Đương nhiên!"
Trác Phàm mạnh mẽ gật đầu:"Thế lực Thánh Vực sớm đã phân định rõ ràng, không phải dễ dàng biến chất như vậy. Những người ngoài muốn chiếm chỗ đứng mà không muốn bị phát hiện, nhất định phải mượn xác hoàn hồn. Mặc dù Hoan Hỉ trấn cũng không phải nơi rõ ràng, nhưng chắc hẳn có người biết, đây chính là thân phận bên ngoài, chúng ta nhất định phải lấy được!"