Trong một gian phòng tối tăm, trên một cái xích đu gỗ, kẽo kẹt động đậy không ngừng, một lão giả sắc mặt gầy gò, tóc trắng phơ, vẻ mặt ảm đạm, đang ngồi trên ghế xích đu lúc ẩn lúc hiện không ngừng.
Phương Đỉnh khom người trước mặt hắn, cung kính bẩm báo: "Gia chủ, trên đường đến ta đã dò xét nội tình của bọn họ, thì ra chỉ là một đám thương nhân. Trừ gia chủ là Linh Vương cảnh, còn lại đều là những tiểu thành có một phương thế lực bên ngoài, không có gì quan trọng, có thể động thủ!"
"Hàng chất lượng như thế nào?" Xích đu vẫn tại đung đưa, lão giả kia mặt không chút cảm xúc, bờ môi hơi động, phát ra âm thanh.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Phương Đỉnh khom người cúi đầu: "Gia chủ yên tâm, lần này chất lượng không tệ, Đại tiểu thư cùng mười hai hộ vệ, đều có tu vi Quy Nguyên cảnh. Chỉ có tên tiểu bạch kiểm quản gia là xúi quẩy nhất, tu vi ở Đoán Cốt cảnh ngũ trọng mà thôi, có thể bỏ qua không tính!"
"Được, lão phu đi ra xem một chút!"
Khẽ gật đầu, lão giả kia ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi đứng lên, loạng choạng vội bước nhanh ra ngoài, Phương Đỉnh nhanh chóng chạy theo đỡ.
Chỉ chốc lát sau, kèm theo từng trận ho nhẹ, lão giả kia theo Phương Đỉnh đi vào đại sảnh tiếp khách. Lạc Vân Thường nhìn thấy, vội đứng dậy, tiến lên cúi chào.
Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen kịt, giống như quỷ của lão giả, nàng sợ hãi hét to một tiếng, thân thể không ngừng lùi về phía sau: "A!"
Trác Phàm híp mắt, chăm chú nhìn hắn dò xét, trong lòng như nghĩ đến cái gì, khẽ gật đầu.
"Thế nào, hình dạng của lão phu hù dọa tiểu thư sao?" Lại che miệng ho nhẹ hai tiếng, lão giả thản nhiên cười, ngồi ở vị trí chủ vị, Phương Đỉnh cung kính đứng ở một bên.
Lạc Vân Thường cố gắng bình tình trở lại, có chút xấu hổ, yêu kiều cúi đầu nói: "Liêu gia chủ thứ tội, vừa rồi tiểu nữ tử đường đột, có gì mạo phạm, xin gia chủ rộng lòng tha thứ!"
"Không có gì quan trọng, bộ dạng như chết rồi của lão phu, trong lòng lão phu hiểu rõ, ai gặp cũng giật mình, ha ha ha..." Chậm rãi khoát tay, lão giả kia từ cười nói, sau đó nhìn mọi người chăm chú, trong mắt tản ra ánh sáng kỳ lạ, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu, dường như khá hài lòng.
Lạc Vân Thường thấy vậy cảm giác toàn thân không được tự nhiên, nàng cảm giác bản thân như một kiện hàng hóa trên chợ, đang bị người ta chọn lựa!
Qua rất lâu, lão giả kia mới thu hồi ánh mắt tham lam, lại cười nói: "Nghe Phương quản gia nói, phụ thân Lạc tiểu thư là Thành chủ, không biết là thành nào?"
"Tường Vân thành!" Lạc Vân Thường cười nói.
Khẽ gật đầu, lão giả trong lòng suy nghĩ, Tường Vân thành... Thật sự không phải thành lớn, diện tích chỉ có hai trăm dặm, còn không bằng một thôn trấn của hắn, một vị Linh Vương đều có thể ở nơi đó lập sơn, xem ra Lạc gia thật không phải cọng rơm cứng gì, có điều...
Nghĩ như vậy, lão giả kia tiếp tục nói: "Tường Vân thành... được vị Tôn Thượng nào quản hạt sao?"
"Liêu gia chủ nói đùa, bát Hoàng Thánh Vực, danh chấn thiên hạ. Toàn bộ Thánh Vực, một nửa do bát hoàng thống lĩnh, một nửa do Thất Thánh sơn quản lý, những khu vực vụn vặt mới đến phiên một số thế lực có cao thủ Linh Vương nắm lấy. Đây cũng là khu vực người ta chướng mắt, rất không may, chúng ta cũng thuộc vào tồn tại số ít này!"
Lạc Vân Thường cười khổ, thở dài một tiếng: "Vốn lúc đầu phụ thân muốn nhờ Thẩm thành chủ Phong Vân thành giúp đỡ tiến cử, đầu nhập vào môn hạ Kiếm Hoàng. Đáng tiếc... Kiếm Hoàng bảy mươi hai thành chủ, tất cả bọn họ đều chướng mắt chúng ta, lễ vật đều bị ném ra ngoài cửa. Rơi vào đường cùng, đành phải thất bại tan tác mà quay trở về. Bắp đùi những đại nhân vật này chúng ta không ôm nổi."
Khẽ gật đầu, lão giả kia cũng thở dài: "Đúng vậy, thế đạo hôm nay đã không còn là chỗ dựa cho cường giả, quả nhiên nguy hiểm vô cùng, hôm nay ngươi có thể đặt xuống một thành trì, làm thành chủ. Ngày mai lại có thể bị người khác đánh bại, thay vào đó. Người nào muốn động vào ngươi, không cần lo nghĩ nhiều, như ngày hôm nay..."
"Đúng vậy, thế đạo này... Hả?"
Gật đầu tán thành, nhưng là rất nhanh, Lạc Vân Thường bỗng dưng sững sờ, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía hắn: "Liêu thành chủ, ngươi... Ngươi... Ngươi nói cái gì? Như hôm nay? Có ý tứ gì?"
Khóe miệng xẹt qua đường cong quỷ dị, lão giả kia nhếch miệng cười một tiếng, sâu xa nói: "Ý là... Lệnh tôn không có chỗ dựa lớn nên ta cứ yên tâm. Nếu không cục thịt béo các ngươi, lão hủ ăn mà không an lòng đây, ha ha ha..."
Lạc Vân Thường vô cùng sợ hãi, vội vàng đứng dậy muốn lui về phía sau, trong nháy mắt mười hai hộ vệ và Trác Phàm, cũng ngăn trước người nàng.
"Vô dụng, một đám nhỏ đi đi!"
Khinh thường bĩu môi, lão giả kia vung mạnh tay lên, mọi người cảm thấy có một cỗ cương phong tập kích đến, lập tức đánh bọn họ bay lên hư không, chợt không gian dao động, tất cả mọi người trong hư không đột ngột biến mất, xuất hiện lần nữa, đã ở trên một mảnh đất đá hỗn loạn, ngàn vạn xương cốt chất đống, xếp thành từng tòa tiểu sơn, không nhìn thấy được bờ.
Tròng mắt Lạc Vân Thường co rụt lại, nàng hét lớn một tiếng, vội tìm bóng dáng Trác Phàm, nhào tới trước: "A, Trác Phàm, cứu mạng..."
"Kết giới!"
Ánh mắt nheo lại, Trác Phàm đưa mắt nhìn bốn phía, thấy cảnh tượng khác lạ, lập tức nói: "Thì ra trong trấn thiết lập kết giới này, bề ngoài phồn hoa giàu có, thực tế chỉ dùng để che dấu thi sơn cốt hải mà thôi!"
Ôm thật chặt hắn không buông, Lạc Vân Thường cũng nhìn bốn phía vội vàng hỏi: "Vậy làm thế nào chúng ta mới rời đi được?"
"Đi sao, với thực lực của các ngươi, đừng mơ tưởng có thể bước ra khỏi Thánh trận cấp một của lão phu một bước!"
Chợt, một tiếng cười khẽ vang lên, trong không gian hoang vu, tiếng cười quỷ dị gợn sóng lắc lư, lão giả kia lần nữa cười lạnh xuất hiện trước mặt Trác Phàm.
Đồng thời, nhiều dân chúng trên trấn cùng Phương Đỉnh đều đi vào nơi này, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của mấy người Lạc gia, tất cả đều cười châm chọc.
Ầm ầm ầm.
Mạnh mẽ gõ trong hư không giống như đập vào tường lớn, âm thanh phát ra thật ầm ầm, như có không gian trong suốt, cách ly bọn họ, Lạc Vân Thường đột nhiên giận dữ, nhìn về phía lão giả kia hét lớn: "Lão đầu tử, ngươi nhanh chóng thả chúng ta ra ngoài, nếu không Lạc gia chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Không bỏ qua cho ta? Chỉ bằng vào phụ thân thành chủ thành trì hạng ba của ngươi sao? Ha ha ha..."
Nhịn không được cười lớn, lão giả mỉa mai nói: "Đừng đùa chứ, đừng nói lão phu căn bản không sợ hắn, cho dù hắn thật sự tìm đến, cũng không hoài nghi lão phu được, nha đầu ngươi có tin không?"
Lạc Vân Thường chăm chú nhìn hắn, trong mắt mang theo hồ nghi. Trác Phàm lại cười một tiếng, gật đầu nói: "Đúng thế, nơi này gần Xích Lôi cốc, dù có người biến mất ở vùng nầy, trước tiên mọi người sẽ nghĩ đến là hung địa Thánh Vực kia, Xích Lôi cốc. Ai có thể nghĩ tới, một tiểu trấn an lành vui vẻ lại ẩn giấu một đám người khát máu chứ?"
"Ồ, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngươi đứa nhỏ này nhìn khá hiểu biết!"
Lão giả kia nhìn Trác Phàm với ánh mắt kỳ dị: "Xem ra ngươi có thể lên làm quản gia của một tộc cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ bám váy, thật có chút bản lĩnh. Không sai, sở dĩ lão phu chọn nơi này vì cũng vì có Xích Lôi cốc yểm hộ, mặc kệ lão phu giết chết bao nhiêu người, bọn họ đều không tra được lão phu, hừ hừ!"
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Quả thật, ngươi làm việc tương đối cẩn thận, ai đến thôn trấn, trước khi động thủ ngươi đều tìm hiểu kỹ, ai có bối cảnh quá sâu ngươi sẽ buông tha, ai không có bối cảnh ngươi sẽ động thủ. Cứ như vậy, những người không quyền không thế, không có năng lực tìm đến, cho dù tìm đến, cũng có Xích Lôi cốc yểm trợ, cho dù bị nhìn thấu, với thực lực Linh Vương đỉnh phong của ngươi cũng có thể tuỳ tiện giữ bọn họ lại, không chút sợ hãi. Có thể nói, làm ăn ở chỗ này ngươi kiếm bộn không lỗ, tương đối an toàn."
"Tiểu gia hỏa ngươi thật hiểu ta, tuy thực lực của ngươi không đủ, nhưng lão phu bắt đầu thích ngươi rồi!" Cười nhạt gật đầu, lão giả kia lại nói: "Không bằng ngươi ở lại chỗ lão phu, lão phu lập tức tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Khinh thường bĩu môi, Trác Phàm không thèm nói gì.
Lạc Vân Thường vô cùng tức giận, đập mạnh vào kết giới, hét lớn: "Ngươi đã là Linh Vương đỉnh phong cảnh, có thể trở thành chư hầu một phương, vì sao còn làm chuyện bỉ ổi như thế? Cho dù ngươi có ở dưới trướng bát Hoàng, chỉ sợ cũng rất dễ dàng, dù sao cũng tốt hơn ngươi làm loại chuyện này."
Mí mắt co giật kịch liệt, lão giả khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt nhưng lại buông lỏng, vẻ mặt đầy bất lực.
"Bởi vì hắn đã không có đường quay về, cho dù bát Hoàng Thánh Vực có yêu quý tài năng thế nào cũng không có khả năng thu nhập một người luyện Phệ Hồn trận, chẳng lẽ bọn họ muốn dẫm vào vết xe đổ năm đó, bị Thánh Vực truy sát sao?"
Thế mà, ngay tại lúc này, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, hét lớn.
Thân thể lão giả run rẩy, giật mình nhìn Trác Phàm chằm chằm: "Ngươi... Ngươi là ai, sao lại biết..."
Còn những dân trong trấn, vẻ mặt sợ hãi liếc nhìn nhau.
"Phệ Hồn trận... Đó là cái gì?" Lạc Vân Thường chau mày, có chút không hiểu.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, Trác Phàm chăm chú nhìn bọn họ, lần nữa để lộ vết sẹo nhiều năm: "Phệ Hồn trận là một loại pháp môn luyện công Ma đạo, thông qua hấp thu tinh khí thần của tu giả để nhanh chóng tăng cao công lực. Có điều bên trong tinh khí thần lại có oán khí của người chết, sẽ rèn luyện tinh thần của người tu luyện, đồng thời tử khí cũng tan vào cơ thể, đẩy nhanh quá trình suy tàn của thể phách. Cho nên, dùng trận này luyện công nhất định phải có tiết chế, tiêu tan oán khí, tăng cường căn cơ mới có thể vận công, nếu không sẽ giống hệt lão quỷ này!"
Nói xong, Trác Phàm chỉ lão giả mặt âm u, cười to mà nói
Mặt lão giả co rúm, tức giận đến toàn thân tức run rẩy, không nói một lời.