"Hắn... Vậy hắn luyện công mà bị vậy sao?" Lạc Vân Thường nhìn lão giả kinh ngạc thốt lên.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đây chính là hậu quả của việc hút tinh khí người khác không biết tiết chế. Đại tiểu thư, ngươi thấy những chồng bạch cốt kia không? Đại khái đều bị hắn hút. Thế nhưng hắn hút quá nhiều, trong thân thể ứ đọng oán khí cùng tử khí, nhanh chóng làm hao mòn thể phách hắn. Mặc dù Linh Vương cảnh, nhưng khuôn mặt tiều tụy, không có chút sinh khí, như đang bước về phía cái chết. Chỉ có tiếp tục hút tinh khí bổ sung mới có thể duy trì. Nhưng cứ như vậy, trong cơ thể hắn oán khí lại tăng thêm!"
"Vì sống sót, nhất định phải hút nhiều người hơn; nhưng càng hút bản thân hắn càng thêm nguy hiểm, nhất định phải lại hút càng nhiều, tuần hoàn ác tính, uống rượu độc giải khác, là kẻ địch của tu giả khắp thiên hạ. Một nhân vật nguy hiểm như thế tồn tại, bát Hoàng ngốc mới dám giữ hắn lại, chẳng khác nào khiến người khác phẫn hận? Cho nên lúc này, trong thiên địa không có chỗ cho hắn dung thân, y hệt lão tổ năm đó của hắn, Liêu Thiên Đinh."
"Cái gì, làm sao ngươi biết chuyện xa xưa như vậy..." Thân thể chấn động mạnh, lão giả quá sợ hãi, ánh mắt nhìn Trác Phàm chẳng khác nào nhìn yêu nghiệt.
Mi mắt Lạc Vân Thường cũng run lên, kỳ quái nói: "Liêu Thiên Đinh?"
"Đúng vậy, lão gia hỏa năm đó hành động liều lĩnh!"
Cười lạnh, sắc mặt Trác Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Năm đó Liêu Thiên Đinh cũng không giống như con cháu không có tiền đồ của hắn, trốn làm việc có hại nhân gian. Hắn ta quang minh chính đại giết người phóng hỏa, danh xưng ma trong ma, thiên cổ đệ nhất Ma Vương. Hắn hút hết thành trì này đến thành trì khác, thi hài khắp nơi, đem tu vi của chính mình từ Linh Vương cảnh, hút tới Thánh Giả, lại nhanh chóng đột phá đến Chuẩn Đế cấp. Ta đoán chừng suy nghĩ của hắn là nhanh chóng lên Đế cấp, nắm giữ Đế cảnh đại đạo, như vậy có thể trường sinh bất diệt!"
"Đáng tiếc, hắn phạm phải Thiên nộ, đắc tội với toàn bộ hắc bạch Thánh Vực. Một lần kia, Chính đạo và Ma đạo liên thủ, vây quét hắn. Sau cùng, giết chết hắn ở gần Xích Lôi cốc, có lẽ là nơi này. Tuy nhiên về sau tộc nhân của hắn lại biến mất, không ai tìm thấy, dù sao trận thức táng tận lương tâm này cũng chỉ có một mình hắn biết. Bây giờ xem ra, trước khi chết hắn đã lưu giữ trận thức này lại, đó là nguyên nhân vì sao bọn họ bí mật xây trấn ở chỗ này."
Lão giả kia càng thêm kinh hãi, tay run rẩy chỉ Trác Phàm, ấp a ấp úng nói: "Ngươi... Ngươi, đến tột cùng ngươi là thần thánh phương nào? Vì sao bí mật của mười ngàn năm trước, ngươi lại rõ ràng như thế?"
"Mười ngàn năm?"
Trong lòng Trác Phàm suy nghĩ: "Từ sau lần đại chiến năm ngàn năm, ta bị súc sinh kia bán đứng mà bỏ mình. Thì ra là thế, dùng năm ngàn năm ta dựa vào Cửu U Bí Lục chuyển thế!"
Chăm chú nhìn Trác Phàm khuông buông, lão giả thấy hắn vẫn không trả lời, lúc này mới lần nữa hét lớn: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết..."
"Bởi vì lần vây bắt kia ta cũng có tham dự!" Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm nhếch miệng cười.
Thân thể lão giả run lên, hắn nhìn Trác Phàm thật sâu, không thể tin mà nói: "Không thể nào, ngươi bao nhiêu tuổi chứ? Bản thân chỉ là một Đoán Cốt cảnh, làm sao có thể tham dự lần đại chiến kia?"
"Lão gia hỏa, lão tổ của ngươi vì cuồng vọng tự đại mà chết, ngươi lại chú ý cẩn thận, có có lẽ rút được bài học xương máu. Có điều, thật đáng tiếc, lúc ngươi suy yếu lại gặp bổn tọa, người đứng đầu bát Hoàng Thánh Vực..."
"Ngươi là Kiếm Hoàng Ngạo Trường Thiên?" Tròng mắt co rụt lại, lão giả hoảng hốt thốt lên.
Sắc mặt trầm xuống, Trác Phàm lạnh lùng nói: " Đứng đầu bát Hoàng lúc nào đến phiên lão đầu kia, ta chính là Ma Hoàng..."
"Ma Hoàng Triệu Thành?" Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, lão giả kia đã hô lớn.
Trác Phàm cười thành tiếng: "Lão bất tử nhà người, vừa rồi không để lời nói của ta vào tai, thời điểm vây quét lão gia hỏa Liêu Thiên Đinh, thằng nhãi Triệu Thành còn chưa xuất thế đâu, lão tử là Ma Hoàng đứng đầu bát Hoàng."
"Ồ.. Lúc nào Ma Hoàng trở thành đứng đầu bát Hoàng chứ?" Lão giả sững sờ nhìn với những người còn lại, vẻ mặt mê mang không hiểu.
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt nói: "Lão gia hỏa, ngươi bao lớn?"
"Hơn ba ngàn!"
"Được, tiểu quỷ, xem ra lão tử giết ngươi cũng không oan." Tức giận mà cười, Trác Phàm thở dài một hơi nói: "Chỉ sinh sau ta hai ngàn năm, đã quên uy danh của lão tử, ngươi thật đáng chết. Tuy không vì chuyện này ngươi cũng nên chết, một đám thế lực lưu vong không có bằng hữu thân thích, không có liên hệ với ngoại giới, biến mất cũng không quan trọng, thực sự quá đáng chết, vì chuyện này ngươi càng đáng chết hơn."
Ánh mắt mê mang không hiểu, mọi người vô cùng nghi hoặc, nghe hắn nói như lọt vào trong sương mù.
Trác Phàm thấy vậy, nở nụ cười tà ác: "Ta nói ta cũng làm như các ngươi, xóa sạch một đám không có bối cảnh, rồi thay thế. Từ hôm nay trở đi, Hoan Hỉ trấn này là của Lạc gia. Các ngươi... Không còn tồn tại!"
Nghe được lời này, đầu tiên mọi người còn sững sờ, sau đó liền ngây ngốc nhìn hắn, nhịn không được cười to lên.
"Ha ha ha... Cướp Hoan Hỉ trấn của chúng ta sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên Đoán Cốt cảnh, nói chuyện viễn vông, đi!"
"Đúng vậy, biết vài ba chuyện cũ năm xưa, ra vẻ tiền bối hù dọa chúng ta? Ngươi cũng không xem tu vi của ngươi là gì sao? Đoán Cốt cảnh, cao lắm cũng chỉ hai trăm tuổi, còn tham gia vây quét năm ngàn năm trước, ngươi hù ai đây?"
"Hắc hắc hắc... Thằng nhãi con, vừa rồi lão phu xém chút bị ngươi hù sợ. Khoác lác không cần bản nháp, hiện tại các ngươi ở trong kết giới của lão phu, lúc nữa lão phu sẽ luyện hóa tất cả các ngươi, còn dám ăn nói cuồng ngôn, muốn cướp Hoan Hỉ trấn của ta? Thật mắc cười!"
...
Tất cả mọi người cười như điên, nhìn Trác Phàm với ánh mắt xem thường và khinh miệt. Cho dù ngươi miệng lưỡi lưu loát, cũng không thể nói một chuyện không chắc chắn như thế. Mặc dù muốn tìm đường sống thì ngươi nói mình là cháu ngoại của bát Hoàng là được rồi.
Có lẽ chúng ta sẽ có chút kiêng kị, biết đâu lại thả ngươi.
Thế nhưng ngươi lại cuồng ngôn, nói những điều quá bất hợp lý...
Ầm!
Thế mà, trong lúc mọi người cười như điên, một tiếng nổ tung thật lớn vang lên, lập tức đè áp tiếng cười ồn ào kia xuống.
Toàn bộ Phệ Hồn kết giới, lúc trước vô cùng hoàn chỉnh, trong nháy mắt vỡ vụn thành hư vô, hỏa diễm cuồn cuộn màu đen, thiêu đốt hoàn toàn kết giới kia.
Ách!
Tiếng cười mọi người im bặt, nụ cười trên mặt cứng đơ, ánh mắt vô cùng kinh hoảng.
Trong mắt trái Trác Phàm chớp động lôi viêm màu đen cuồn cuộn, khóe miệng nhấc nụ cười chế giễu, sâu xa nói: "Thật xin lỗi, con người của ta không biết nói đùa, nói được làm được, các ngươi... chết chắc!"
Vừa mới nói xong, Trác Phàm đột nhiên bay lên, một đạo hắc mang bay thẳng lên hư không, tiếng nổ ầm vang vọng, hóa thành một đóa hỏa diễm màu đen quỷ dị.
Hô hô hô...
Trong thoáng chốc, từng đạo khí thế cường hãn đột nhiên phát lên, từ xa đến gần, theo bốn phương tám hướng bao phủ tới, hình thành vòng vây khép kín, uy áp khủng bố vào trong tiểu trấn tối tăm này.
"Linh... Linh Vương cường giả?"
Tròng mắt hung hăng co rụt lại, lúc này lão giả kia hoảng hốt, bờ môi run rẩy nói: "Một ... Hai... Ba... Mười... Hai mươi... Mẹ nó, tại sao có nhiều Linh Vương đánh tới như vậy? Rốt cuộc chúng ta chọc đến ai?"
Cảm nhận khí thế cường đại không kém gì mình đang tới gần. Lão giả hoàn toàn sụp đổ, sắp khóc tới nơi, mấy người xung quanh nghe nói cũng sợ đến sắp tiểu ra quần.
Mười mấy Linh Vương vây quét một trấn nhỏ, bọn họ đắc tội với cao thủ Hoàng giai sao? Em gái ngươi, những người này là ai? Đến câu chấp pháp sao?
Trong lòng ngăn hoản loạn, lão giả kia đã không thể bình tĩnh, hét lớn: "Mọi người mau trốn hết, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ..."
Thế nhưng hắn còn chưa dứt lời, một tiếng ầm vang lên, toàn bộ không gian đã bị một mảnh hắc viêm lan tràn, những người dân trong trấn cùng đại quản gia Phương Đỉnh còn chưa kịp la lên, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể run lên, lão giả kia cứng ngắc, quay đầu nhìn nụ cười của Trác Phàm, không thể tin nói: "Đem sức mạnh hòa vào không trung, khống chế cả vùng không gian. Ngươi... Cũng là cao thủ Linh Vương?"
"Không sai, ngươi đoán đúng rồi!"
Mỉm cười, Trác Phàm chậm rãi nâng một tay, phát ra tiếng quát trầm thấp: "Đi chết đi!"
Mí mắt thoắt động, lão giả hung hăng cắn răng, mặt mũi không cam lòng, quát lớn: "Lão phu là Linh Vương đỉnh phong, cho dù ngươi cũng là Linh Vương cảnh, cũng không có khả năng giết được lão phu, Thiên Hồn đoạt phách!"
Vừa dứt lời, từng cỗ khí tức u ám xám xịt trong không gian đột nhiên nổi lên, hắn dùng sức mạnh không gian của bản thân tỏa ra toàn bộ oán khí lệ hồn.
Có điều những thứ kia của hắn vừa mới tỏa ra, đã bị hỏa viêm thiêu rụi toàn bộ không còn xót lại chút gì.
Thấy tình cảnh này, lão già kia kinh ngạc đến ngây người.
Cải quỷ gì thế này, công lực của hắn đã là Linh Vương cảnh tầng cao nhất, làm sao ra chiêu ngay cả rắm cũng không vang nổi?
"Lão gia hỏa, công lực của ngươi ở trên ta, nhưng đáng tiếc, chênh lệch đẳng cấp quá lớn. Ha ha ha...". Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vẩy tay, hắc viêm bên người lão giả đập lên thân hắn, trong chớp mắt đã thôn phệ hắn.
A a a...
Từng trận hô gào vang vọng không ngừng, tiếng kêu thống khổ đau thấu tim gan, khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, nhưng trong mắt vẫn mê mang, không cam lòng hét lớn: "Đến tột cùng ngươi là thần thánh phương nào?"
"Năm ngàn năm trước, đứng đầu bát Hoàng Thánh Vực, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm!"
Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm bình tĩnh nói: "Năm ngàn năm sau, là Đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm. Chết trong tay lão tử, ngươi... không oan!"
A!
Lại một tiếng kinh hô ai oán vang vọng thiên không, không biết là không cam lòng hay hối hận, cũng có thể là sợ hãi. Dưới từng đạo hắc viêm, lão giả bị thiêu đốt đến cặn bã cũng không còn.