Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1820 - Chương 1826: Diệt Thế Kiếm Đồng

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1826: Diệt Thế Kiếm Đồng

Rầm rầm rầm!

Rung động mạnh mẽ chấn động hơn ba canh giờ mới miễn cưỡng dừng lại.

Trác Phàm ở trong mật thất, mặc dù không thấy được dị tượng bên ngoài, ánh mắt cũng kinh ngạc nhìn chăm chú hắc cầu kia, hắn cũng không dám hành động, sợ gây ra rắc rối!

Bỗng nhiên, ngay tại lúc này xảy ra dị biến, âm thanh không ngừng vang lên, hắc cầu chậm rãi co rại, lúc co vào khoảng nửa mét, đột ngột xuất hiện một thân ảnh khác thường, khiến Trác Phàm nhìn thấy mà giật mình, hai tay nắm chặt.

Sau đó, hắc cầu tiếp tục co vào, thân ảnh kia xuất hiện càng ngày càng nhiều, chờ khi hắc cầu co vào hoàn toàn, Trác Phàm nhảy dựng lên khi thấy rõ được bên trong.

Thì ra bên trong ẩn giấu một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, thân hình gầy gò, sắc mặt ngăm đen, trên người mặc bào phục đen nhánh, hắc cầu vừa rồi bị đứa nhỏ này hút hết vào trong bụng.

Mí mắt Trác Phàm run rẩy, nhìn cảnh tượng này mà kinh ngạc đến ngây người.

"Huyết Linh tham kiến chủ nhân!"

Đứa bé kia khá thông minh, mạnh mẽ bước lên một bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính chắp tay nói.

Trác Phàm rủ mắt chăm chú nhìn hắn, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc: "Huyết Linh… Chủ nhân? Ngươi là bản mệnh Huyết Anh của ta?"

"Đúng vậy, đa tạ chủ nhân ban thưởng kim cương thân, để ta có chỗ dung thân." Đứa bé cười đầy cảm kích: "Có lẽ chủ nhân còn không biết, sau khi năm thanh Thánh binh dung hợp, Đế Binh liền có khả năng hóa thành hình người. Cho nên, hiện tại ta có thân thể, có thể làm một người hoàn chỉnh, hết thẩy điều này là do chủ nhân ban tặng. Đại ân đại đức của chủ nhân, ta không dám quên!"

Đứa bé dập đầu ba cái trước Trác Phàm.

Ánh mắt hơi híp lại, Trác Phàm trầm ngâm rất lâu mới nghĩ ra lời này: "Đế Binh hóa thân thành người, ngươi thân là Kiếm Linh, chính là linh hồn thân thể này. Thì ra là thế, khó trách ngươi còn gấp gáp dung hợp hơn ta, hóa ra đây là phương pháp ngươi thành người."

Sờ sờ đầu, cái đứa bé kia cười khan một tiếng, có chút ngại ngùng.

"Thực không dám giấu giếm, chủ nhân. Người chính là sinh linh Thiên Địa Chí Tôn, tất cả Tinh Linh đều muốn hóa thân thành người, có thể cùng người sống ở thế gian, biết cười biết nhảy biết nói, làm những chuyện mình thích. Đáng tiếc, phương pháp thành người ở thế gian có chút khổ sở, những đám sinh linh thấp như chúng ta, ngay cả Linh thú linh trí cũng không bằng, càng thêm khó có thể thành người. May mắn được chủ nhân tập hợp năm thanh Thánh binh cùng một chỗ, dung hợp Đế Binh, ta mới có phương pháp thành người, đây đều là chủ nhân ban tặng!"

Lời vừa nói xong, đứa bé kia lần nữa quỳ dập đầu xuống, vẻ mặt đầy cảm kích.

Trác Phàm nhìn chằm chằm vào hắn, suy nghĩ một chút, cảm thụ một chút, không nhịn được cười một tiếng, thở dài nói: "Rõ ràng bản mệnh Huyết Anh của ta, hiện tại liên hệ với ngươi lại có chút xa lạ, giống như bị cắt đứt, mất đi gì đó. Cũng khó trách, hiện tại Đế Binh ngươi lại có thân hình, cũng không cần theo ta!"

"Sao chủ nhân lại nói như vậy, thân thể này của ta do chính chủ nhân tạo nên, chủ nhân là cha mẹ sinh ta dưỡng ta, sao ta có thể vứt bỏ chủ nhân mà đi?"

Nghe hiểu trong lời Trác Phàm có chút bất đắc dĩ, đứa bé kia vội vàng ưỡn ngực, thành khẩn nói: "Từ nay về sau, ta vẫn là thanh kiếm trong tay ngài, bảo hộ bên người ngài, một tấc cũng không rời, không khác gì trước. Chỉ có chút biến hóa, sau này ta có thể biểu lộ tâm tình của mình với chủ nhân."

Nói xong, đứa bé lắc mình, phạch một cái, lại hóa thành một thanh trường kiếm đen như mực, đến bên cạnh Trác Phàm, tản mát ra ánh sáng rạng rỡ. Có điều lúc trước tứ kiếm hợp nhất, trên thân có bốn đường vân, lúc này đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì ngay lúc này, năm thanh kiếm thần đã hoàn toàn hòa làm một thể, tự nhiên mà thành.

Nhìn chằm chằm vào hắn, Trác Phàm nghĩ một lát, sắc mặt nghiêm lại nói: "Bây giờ ngươi có thân hình của chính mình, có thể nắm giữ vận mệnh của mình. Bám trên người ta nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm mới được tự do, chẳng lẽ không có ý xông ra ngoài sao? Nếu có, cứ nói đừng ngại, ngươi ở cùng ta nhiều năm như vậy, chúng ta cũng xem như thân thiết, ta sẽ không làm khó ngươi!"

"Chủ nhân khách khí rồi, ngài không tin ta, hay không tin chính mình?"

Bạch!

Lắc mình một cái, ma kiếm lại biến trở về đứa trẻ mặc hắc bào, trong mắt hiện ra sự kiên định. Trác Phàm nhìn thấy bỗng dưng khẽ giật mình, có chút quen thuộc, ánh mắt này quả thực không khác gì hắn.

"Ta là chủ nhân bản mệnh Huyết Anh, vốn không có tư tưởng linh hồn, tồn tại một thể với chủ nhân. Thời gian dần trôi qua, ta mới từng bước lập nên nhân cách của mình. Nói cách khác, ý tưởng hành vi chuẩn mực của ta đều học từ người chủ nhân, bao gồm cả đạo trong lòng chủ nhân cũng là đạo trong lòng ta. Ta chính là hình dáng khác của chủ nhân, chính là ngài. Từ trước tới giờ chủ nhân không thiếu nợ ân tình người ta, chẳng lẽ ta sẽ thiếu ân tình sao? Chủ nhân dốc hết sức lực phụ tá Lạc gia, ta cũng dốc hết sức lực hầu hạ chủ nhân, tuyệt không hai lời!"

Thân thể Trác Phàm chấn động, nhìn đứa trẻ này cuối cùng cũng hiểu rõ.

Đúng vậy, tất cả mọi thứ của đứa nhỏ này đều là của hắn, có thể nói là con người khác của hắn, hắn không làm việc thẹn với lương tâm, không làm chuyện vong ân phụ nghĩa.

Đây là chế phẩm của hắn, thì có gì phải nghi ngờ? Mặc dù không còn là Huyết Anh của hắn nhưng lại là bội kiếm mạnh nhất của hắn, là hộ vệ trung thành mạnh mẽ hắn có được.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm mỉm cười, gật đầu một cái, bình tĩnh nói: "Được, về sau ngươi chính là Kiếm Đồng của riêng ta, hộ vệ bên cạnh ta."

"Đúng, chủ nhân!" Kiếm Đồng cười rạng rỡ như mặt trời.

Hài lòng gật đầu, Trác Phàm muốn quay người rời đi, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, chợt nghĩ đến cái gì, có chút hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, Kiếm Đồng, nếu bình thường ta cướp bóc đốt giết, là người bội bạc, ngươi vẫn sẽ trung thành với ta sao?"

"Dạ, đúng như thế, ta đã nói, ta học mọi thứ từ chủ nhân, chủ nhân thế nào ta sẽ như thế. Chủ nhân bội bạc, ta cũng bội bạc, cho dù chủ nhân không muốn để ta rời đi, ta sẽ xử lý chủ nhân rồi cũng sẽ rời đi. Sau đó ta lại giống chủ nhân, đi cướp bóc đốt giết, lấy tất cả đồ vật muốn có, chỉ đơn giản như vậy!"

Móa nó!

Ngăn không được hít sâu một hơi, Trác Phàm kinh hãi, sau đó thở dài một hơi, vỗ ngực một cái: "May quá, ta vẫn luôn là người có nguyên tắc, không làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu không hiện tại, chẳng phải mất thần kiếm, mà còn đối nghịch với nhiều cường địch."

Nói xong, Trác Phàm chầm chậm đi ra ngoài, có điều hắn vừa đi vừa nhớ lại xem, không biết trước kia đã làm chuyện gì trái với lương tâm để khiến tiểu tử này học theo không? Trả thù xuống đầu lão tử, đây mới gọi là báo ứng xác đáng.

Kiếm Đồng đi theo sau lưng hắn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lại khiến hắn thận trọng đển hoảng.

"Này, Kiếm Đồng, thực lực của ngươi thế nào?"

"Trước khi luyện chế thân thể, thực lực cũng theo ngươi vững bước tăng lên, ngươi thực lực gì, ta có thực lực đó, cũng là Linh Vương trung kỳ!"

"Ồ, vậy ngươi có tuyệt học thần thông gì, đừng nói ta có tuyệt học gì, ngươi đều có."

"Cái này không thể, ngươi có Không Minh Thần Đồng và Diệt Thế Lôi Viêm, ta thì không có! Có điều năm loại kiếm đạo, ta kế thừa từ ngươi mà dung hợp ra loại thứ sáu!"

"Loại thứ sáu?"

"Đúng vậy, Diệt Thế kiếm. . ."

. . .

Trác Phàm vừa đi, vừa nghe ngóng, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng, mặc kệ là đối địch hay dự phòng cho bản thân, điều này là cần thiết.

Rất nhanh, hai người một trước một sau đi ra khỏi mật thất, thế nhưng vừa ra bên ngoài, đã sớm có không ít người đang chờ, đều là cao tầng Lạc gia và cao thủ Linh Vương.

Bất quá, khi bọn hắn nhìn thấy phía sau Trác Phàm có một tiểu tử đi theo, tất cả đều ngơ ngẩn.

"Này, hắn đi vào ba ngày, làm sao lại có thêm một đứa trẻ hả? Hắn sinh ra sao?"

"Đừng nói đùa, ba ngày làm sao có thời giờ sinh đứa trẻ, ít gì cũng phải mười tháng chứ!"

"Đánh rắm, vấn đề mấu chốt ở chỗ này sao? Mấu chốt là, một người nam nhân làm sao sinh đứa trẻ, mà lại lớn nhanh đến vậy? Hay có ai chạy vào trong đó."

"Không có khả năng, Trác quản gia bế quan, nơi này bốn phương tám hướng do ta trông coi, một con ruồi cũng không bay vào được, sao có thể tùy tiện để một đứa bé đi vào chứ?"

. . .

Trong lúc nhất thời, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trác Phàm thấy vậy đột nhiên cười lớn, hỏi: "Các ngươi chờ ở chỗ này làm gì, có chuyện gì sao?"

"Vâng. . . Trác quản gia, vừa rồi thiên địa đại biến, chấn động không ngừng, cho nên chúng ta đến xem ngài có chuyện gì?" Trầm ngâm một chút, Lệ Kinh Thiên khom người cúi đầu nói.

Thờ ơ khoát tay, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, các ngươi trở về đi, gần đây chúng ta tu dưỡng phục hồi, đợi sau khi căn cơ trầm ổn chúng ta còn có việc khác phải làm."

"À, hiểu rồi!"

Mọi người ngơ ngác gật đầu, thật sự không muốn đi, nhìn Kiếm Đồng với ánh mắt kỳ lạ.

Hiểu ý bọn họ, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, giới thiệu nói: "Cận vệ của ta, Diệt Thế Kiếm Đồng!"

"Cận vệ?"

Mọi người giật mình liếc nhìn nhau, cảm thấy rất kỳ lạ: "Trác quản gia, với thực lực của ngài mà còn dùng cận vệ sao? Thực lực của hộ vệ không thể vượt qua ngài, nhưng tối thiểu cũng không quá kém, một thằng nhóc con. . ."

"Đúng vậy, cha à, cha để hắn làm, còn không bằng để con làm." Lúc này, Cổ Tam Thông cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Trác Phàm, khinh thường bĩu môi.

Ầm!

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, Trác Phàm đã hung hăng gõ đầu hắn một cái, cười mắng: "Con mà có tư cách nói người khác sao? Trước kia không phải con cũng là đứa trẻ sáu tuổi, không phải ở Thiên Vũ xưng Vương xưng Bá còn gì?"

"Làm sao có thể so sánh với con chứ? Con là Kỳ Lân mà!" Cao ngạo ngẩng đầu, Cổ Tam Thông đắc ý nói.

Ba!

Thế mà, đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé chợt đập vào bả vai hắn: "Như vậy, Tam thiếu gia, chúng ta tỷ thí một phen, chẳng phải rõ ràng sao? Ha ha ha. . ."

Cổ Tam Thông quay đầu nhìn qua, đối diện hắn là hai mắt đen như mực, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị.

Con mẹ nó, ánh mắt bỉ ổi này sao giống cha hắn như đúc, không phải con ruột thất lạc của cha hắn chứ.

Trong lòng bất giác run lên, Cổ Tam Thông giật mình nghĩ. . .

Bình Luận (0)
Comment