Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1821 - Chương 1827: Kỳ Lân Đối Đầu Đế Binh

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1827: Kỳ Lân đối đầu Đế Binh

"Mau đặt đi, mau đặt đi!"

Sau khi Hoan Hỉ trấn được thanh tẩy, cuộc sống náo nhiệt đã trở lại, có điều này này không phải ở trong trấn mà trong thung lũng ngoài trấn mấy trăm dặm.

Cừu Viêm Hải bày sạp hàng, bắt đầu khàn giọng rao lên: "Tất cả mọi người hãy chọn người cho mình, không áp lực, không hạn chế, chỉ cần vui vẻ. Bên này là Tam thiếu gia, đặt một ăn ba, bên này là hộ vệ thần bí của Trác quản gia, Diệt Thế Kiếm Đồng, một ăn năm, đặt cược đê!"

Vừa dứt lời, một đám người vội vàng tiến lên, lấy những bảo vật bản thân có, ném trên bàn đặt cược. Có đan dược, có linh binh, còn có tuyệt thế dược tài.

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn, một vò rượu đỏ thẫm hung hăng ném trên mặt bàn.

Nhìn thấy đồ chơi này, mọi người không cần nghĩ cũng biết người này là ai.

Da mặt co rút, Cừu Viêm Hải bất đắc dĩ giương mắt nhìn về phía Tửu Kiếm Tiên, bật cười nói: "Lão tiền bối, tuy tại hạ vừa mới nói không có hạn chế, chỉ cầu náo nhiệt, tùy ý đặt cược, ngài cũng không thể dùng một vò rượu mà đặt chứ, cái này tính bao nhiêu? Mười khối Linh thạch cũng không tới."

"Cái gì mà mười khối Linh thạch không tới? Đây chính là rượu ngon lâu năm của Mộ Dung gia, lão phu được Mộ Dung gia tặng đấy, có tiền cũng không mua được. Nếu không phải thấy nơi này của các ngươi náo nhiệt, ta sẽ không bằng lòng đưa rượu này cho các ngươi, hừ." Khinh thường bĩu môi, Tửu Kiếm Tiên vênh váo tự đắc.

Cừu Viêm Hải cười khổ lắc đầu, cũng không có cách nào: "Được, xem như lão tiền bối lợi hại, tính ngươi mười khối Thánh Linh Thạch, ngươi muốn đặt cho ai?"

"Còn cần phải nói sao, đương nhiên Tam thiếu gia Trác quản gia."

Nhếch miệng lên, Tửu Kiếm Tiên cười hì hì nói: "Hiện tại mọi người ai không biết thực lực của Cổ Tam Thông thế nào, chúng ta cũng vậy. Trong Thánh Vực này, tất cả mọi người đều đến Linh Vương cấp, thực lực của hắn thì càng không cần phải nói. Còn Kiếm Đồng kia, lão phu khả nhìn không ra, để an toàn, vẫn nên đặt Tam thiếu gia!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu tán đồng. So với một người hoàn toàn không rõ, đặt cho Cổ Tam Thông vẫn tương đối an toàn hơn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh nhỏ vang lên, một thanh cổ cầm ném ở giữa bàn đánh bạc, giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: "Ta đặt Kiếm Đồng."

"Liễu Mộ Bạch?"

Khẽ sững sờ, Tửu Kiếm Tiên nhìn hắn thật sâu, kỳ quái nói: "Ngươi biết thực lực của Kiếm Đồng sao, nên mới đặt cho hắn?"

Cười tà một tiếng, Liễu Mộ Bạch chậm rãi lắc đầu: "Không biết, nhưng người được Trác Phàm chọn lựa làm cận vệ bên người, thực lực có thể kém được sao? Nhưng vị Tam thiếu gia này, dễ dàng đồng ý sự khiêu chiến của người khác, có chút lỗ mãng, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hiện tại hắn ngoài ánh sáng, người ta trong tối, phần thắng nghiêng về phía Kiếm Đồng nhiều hơn."

"Có lý! Không hổ là Cầm Sắt Kiếm Vương, vì báo thù đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, suy nghĩ chặt chẽ hơn mình!" Ánh mắt sáng lên, mọi người như hiểu ra, lại ào ào lấy thẻ đánh bạc từ Cổ Tam Thông chuyển qua Kiếm Đồng.

Tửu Kiếm Tiên liếm bờ môi khô chát, cũng nhịn không được đẩy bình rượu tới: "Này... Liễu Mộ Bạch, lão già ta lần này tin ngươi một lần, nếu thua, ngươi có thể bồi ta vò rượu không!"

"Không có vấn đề, mà đàn của ta vẫn còn đặt ở đây đó, ha ha ha..." Bật cười lớn, Liễu Mộ Bạch không chút phật lòng, vẻ mặt thoải mái mà nhìn hai người ở chỗ cao kia, trong mắt đều là ý cười.

Từ khi Kiếm Tinh diệt quốc, tâm nguyện nhiều năm của hắn xem như đã đạt được, cả người cũng nhẹ nhàng thoải mái không ít!

Ở nơi khác, trong khi khắp nơi ồn ào náo nhiệt không ngừng thì Trác Phàm và Lạc Vân Hải lại yên tĩnh đứng trước đỉnh núi, thẳng tắp nhìn hai người đối mặt ngàn dặm, trong mắt tản ra chiến ý cuồn cuộn.

Trầm ngâm một chút, Lạc Vân Hải nhìn Trác Phàm, nghi hoặc nói: "Trác đại ca, Kiếm Đồng kia là thần thánh phương nào, có khả năng đấu với Tiểu Tam sao?"

"Chắc là có thể!"

Khẽ gật đầu, Trác Phàm sâu xa lên tiếng: "Tuy Tiểu Tam Tử ở Thánh Vực đột phá đến Linh Vương sơ kỳ, nhưng Kiếm Đồng là thanh ma kiếm của ta biến thành, có một nửa bản lĩnh của ta, hoặc là nói, ngoại trừ hai mắt của ta, hắn thừa hưởng tất cả sức mạnh ta có, đánh với Tiểu Tam Tử chắc sẽ không rơi vào thế hạ phong!"

Cái gì?

Thân thể nhịn không được run lên, mọi người cùng nhau hét to: "Hắn chính là bản tôn thần kiếm kia?"

"Đúng vậy, có lẽ chính vì vậy, hắn không phải người, càng không phải sinh linh bình thường, mà là một thanh kiếm cho nên chúng ta không thấy rõ tu vi của hắn."

Khẽ gật đầu, Trác Phàm tiếp tục nói: "Chính hắn nói, hắn cùng ta đều có Linh Vương trung kỳ, nhưng thực lực như thế nào, ta còn muốn nhìn xem, chiến một trận với Tiểu Tam Tử, rất hợp ý ta!"

Trong lòng mọi người hiểu rõ. Tước Nhi lại lo lắng nhìn Cổ Tam Thông, trong lòng thở dài.

Haizz, Tam ca, huynh cẩn thận một chút, tiểu tử kia là bội kiếm của phụ thân, cũng không phải người. Thần kiếm đối đầu với Thánh thú, thắng bại là hai chuyện..

Hoàn toàn không biết thân phận của đối phương, cũng không biết trong lòng Tước Nhi đang lo lắng, Cổ Tam Thông thấy đối phương là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, cho dù là Thánh thú cũng chưa đến kỳ phát dục, căn bản không đáng giá nhắc tới. Nếu là nhân loại, hừ hừ, chẳng khác nào một bữa ăn sáng, một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, sau đó mười phần đĩnh đạc nói: "Tiểu tử, dù nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, nếu bây giờ ngươi lui ra vẫn còn kịp, ta không muốn làm khó dễ ngươi, cũng sẽ không để ngươi xuống đài không được, xem như ta nể mặt cha ta."

"Tiểu Tam Tử, ngươi vẫn tự đại như thế."

Thản nhiên cười, Kiếm Đồng khinh thường bĩu môi, trong mắt lóe lên tinh mang: "Cho dù ngươi là Thánh thú, nhưng bây giờ nơi này là Thánh Vực, ngươi chỉ ở kỳ thanh niên, còn chưa tới trưởng thành, rất nhiều người có thể lấy mạng ngươi. Hôm nay ta thay chủ nhân đánh cho ngươi một trận, để ngươi nhớ, sau này ra ngoài làm việc phải thận trọng, đừng để khi mạng nhỏ mất rồi mới hối hận."

Hả?

Thân thể bất giác run lên, Cổ Tam Thông kỳ quái nhìn về phía hắn. Tiểu tử này thật sự là con ruột của cha hắn sao? Vì sao từ giọng nói, tác phong hành sự, trình độ ngông cuồng cũng giống nhau như đúc?

Mọi người nghe thấy cũng kỳ quái nhìn Trác Phàm.

Trác quản gia, đây là ngươi thứ hai hay ngươi thời kỳ niên thiếu, quả thật đúc một khuôn ra.

Không nói gì, Trác Phàm chỉ mỉm cười. Xem ra Kiếm Đồng này đã thừa kế hoàn toàn phong phạm của hắn, ngay cả con ruột cũng không giống như vậy.

Đảo mắt nhìn Trác Phàm, thấy hắn không biểu hiện gì, Cổ Tam Thông mới hít sâu một hơi, ổn định tâm thần. Xem ra tiểu tử này không quan hệ thân chận với cha hắn, nên mới buông lời giáo huấn, sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, cười lạnh nói: "Câu nói này cha ta giáo huấn ta được rồi, ranh con nhà ngươi như củ hành củ tỏi, cũng xứng giáo huấn tiểu gia sao? Ai đánh ai còn chưa biết được đâu. hừ!"

Vừa mới nói xong, Cổ Tam Thông đột nhiên bước chân ra, một quyền đỏ thẫm đánh thẳng về phía Kiếm Đồng. Hiển nhiên, một quyền này đã được đo lường, hắn đánh bảy phần, giữ lại ba phần nhưng Cổ Tam Thông vẫn cảm thấy hơn nặng nên lại rút về hai phần.

"Tam thiếu gia, cứ việc đánh hết sức, không cần sợ đầu sợ đuôi, một quyền của ngươi ta chịu được!"

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà đạo, hai ngón tay Kiếm Đồng khép lại, một đạo hồng mang ở đầu ngón tay lóe lên, bỗng đánh về phía một quyền của Cổ Tam Thông.

Ầm.

Kiếm mang lóe qua, nhất phi trùng thiên.

Trong chớp mắt ánh sáng đỏ thẫm va chạm với một quyền của Cổ Tam Thông, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thân thể Cổ Tam Thông rung lên, đột ngột bị đánh lui về phía sau hơn một trăm mét mới miễn cưỡng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Đồng vô cùng kinh ngạc: "Trùng Thiên Kiếm đạo? Hơn nữa còn là Trùng Thiên Kiếm đạo cực hạn? Tại sao ngươi có thực lực này? Trùng Thiên Kiếm Kính mạnh như thế chỉ có cha..."

"Không hổ là bội kiếm của Trác quản gia biến thành, thật sự kế thừa tinh hoa kiếm đạo của Trác quản." Tròng mắt Thượng Quan Phi Hùng run rẩy, cảm thán nói.

Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười nói: "Trước kia hắn cùng một thể từ thể xác đến tinh thần, từ trên người ta thu hoạch được năm loại kiếm đạo, hợp tình lý. Có điều nghe hắn nói, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm đạo loại thứ sau, đó mới là thứ ta muốn thấy."

"Loại thứ sáu?"

Trong lòng hơi hồi hộp, mấy người Thượng Quan Phi Hùng nhìn nhau, suy nghĩ một chút, cũng khẽ gật đầu: "Không sai, Trác quản gia có thể đem năm loại kiếm đạo luyện đến cực hạn, hắn với tư cách là Kiếm Linh thần kiếm, tất nhiên lĩnh hội kiếm đạo ở cấp độ càng sâu hơn, cho dù ngũ kiếm hợp nhất, cũng có khả năng! Nói như vậy, lão phu cũng muốn mở mang kiến thức một chút, loại kiếm đạo thứ sáu, ha ha ha..."

Mấy người nghe đến, cũng cười lớn một tiếng, hai mắt tinh quang lấp lánh mà nhìn phía trên chiến trường quyết chiến, vô cùng chờ mong.

Cùng lúc đó, bên đài đánh bạc, lại có không ít người đã đem thẻ đặt cho Cổ Tam Thông, dời sang bên cạnh. Cừu Viêm Hải nhìn thấy, mắng to: "Các ngươi làm cái gì thế, có quy củ hay không hả? Đã đặt cược rồi, bây giờ nhìn Tam thiếu gia không được, liền muốn chuyển cược? Không dễ dàng như vậy, hừ!"

"Mẹ nó, tiểu gia vừa mất một tay, đám người này lại mất lòng tin với tiểu gia? Quá mất mặt, nhất định phải lấy lại danh dự mới được!"

Da mặt hung hăng co lại, Cổ Tam Thông nghe Cừu lão đại quát lớn, trong lòng nhất thời trì trệ, sắc mặt càng giận, nhìn Kiếm Đồng dối diện, chân hung hăng bước ra, lại xông về phía trước: "Xú tiểu tử, vừa rồi tiểu gia nhường ngươi, hiện tại tiểu gia muốn làm thật, ngươi cẩn thận một chút, ha ha ha..."

Nói xong, Cổ Tam Thông vung quyền hung hăng đánh về phía không gian.

Ầm!

Giống như núi kêu biển gầm, trời đất vỡ nát, sóng chấn cuồn cuộn đánh không gian chấn động đến phân ra từng mãnh, vết nứt không gian đen nhánh giống như mạng nhện, bỗng dưng lan tràn về phía Kiếm Đồng, âm thanh răng rắc vọng bên tai không dứt!

Mọi người nhìn thấy mà kinh hãi, ngay cả không gian cũng bị đánh rách tả tơi, nếu không gian trên bị lan quá gần người, không phải sẽ bị kéo thành phấn vụn sao?

Chuyện này rất khó lường.

Trước kia hư không chấn của Cổ Tam Thông nhiều lắm cũng chỉ có chấn động sóng, nhưng bây giờ, Cổ Tam Thông đã lên Linh Vương cảnh, ngay cả không gian cũng bị đánh rách tả tơi. Mà không gian là cái gì, là nơi để sinh vật sinh tồn dựa vào, nếu không gian vỡ vụn, vậy sinh vật này cũng nhất định sẽ bị vỡ vụn theo.

Trác quản gia, đây là náo nhiệt muốn chết người sao?

Mọi người nhìn về phía Trác Phàm, xem hắn xử trí như thế nào.

Có điều Trác Phàm vẫn không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng: "Tiểu tử kia cũng không phải là người, dù bầu trời có vỡ vụn cũng không có quan hệ gì với hắn!"

Vừa nghĩ đến đây, mọi người mới bừng tỉnh ngộ.

Đúng, hắn là thần kiếm, dù không gian tê liệt cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Bình Luận (0)
Comment