Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1823 - Chương 1829: Lại Đột Phá

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1829: Lại đột phá

Chầm chậm đi đến trước thần kiếm Diệt Thế, Trác Phàm chậm rãi cúi người, nhặt trường kiếm đen nhánh lên, nhìn nó một chút, thở dài: "Ngươi... thật sự rất giống ta, có đều chỉ giống ta lúc tuổi còn trẻ, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, tâm cơ khó lường. Ha ha ha... Tiểu tử ngốc, ngươi cho bản thân là Đế Binh thì ta không trị được ngươi sao? Đừng quên năm thanh kiếm thần, đều bị Không Minh Thần Đồng phản chế, cho dù sau khi dung hợp cũng vậy, tự kiểm điểm thật tốt đi!"

Nói xong, Trác Phàm đã bấm ấn quyết trong tay, thu nhập ma kiếm vào trong thể nội.

"Còn con Tiểu Tam Tử, đây chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lần này xem như bài học cho con!" Ngay sau đó, Trác Phàm lại đi tới trước mặt Cổ Tam Thông, quở trách một trận.

Cổ Tam Thông cúi thấp, gật đầu: "Con biết rồi, cha, ta về sau con sẽ không tự cao tự đại!"

"Câu này con nói trên trăm lần, ta còn có thể tin tưởng con sao? Ha ha ha... Về sau ăn đau khổ nhiều vào, tự mình trải nghiệm đi!" Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm không nói gì thêm.

Mọi người đi tới trước người hắn, cung kính cúi đầu, sau đó lại nhìn thanh ma kiếm, có chút kiêng kị nói: "Trác quản gia, ngươi định xử trí Kiếm Đồng thế nào? Đối với người của mình cũng có thể hạ độc thủ, thật quá nguy hiểm."

"Để ta tự mình dạy bảo, các ngươi yên tâm đi!"

Mỉm cười, Trác Phàm tạm thời an ủi để mọi người yên tâm, sau đó trầm ngâm một chút, lại nói: "Qua mấy ngày nay dàn xếp, xem như mọi người tạm thời đặt chân ở Thánh Vực, nếu muốn phát triển càng lớn mạnh, phải kéo bát Hoàng trong Thánh Vực xuống. Cho nên... Ta muốn đi trước hỏi thăm tình huống Thánh Vực phân bố thế lực một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Các ngươi ở chỗ này chờ lệnh của ta."

"Ngươi đi một mình, quá nguy hiểm?"

"Đúng vậy, ta đi cùng ngươi."

Nghe được lời này, Lạc Vân Thường lập tức mở miệng, Bách Lý Ngự Vũ cũng vội vã lên tiếng.

Cười nhạt một tiếng, Trác Phàm khoát tay: "Không sao, Thánh Vực là địa bàn của ta, ta ở chỗ này quen thuộc hơn các ngươi nhiều, mà với thực lực của ta, ở Thánh Vực cho dù có gặp phải cao thủ Hoàng giai cũng không quan trọng. Yên tâm đi, không có việc gì!"

"Sương Nhi, ngươi đi theo ta một chút!"

Tạm thời trấn an mọi người vài câu, Trác Phàm gọi Vân Sương qua một bên, sau khi cách ly tất cả mọi người, thấp giọng nói: "Này, chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi? Mấy ngày nay, có thấy nơi nàng hạ lạc không?"

Vân Sương nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: "Chẳng biết tại sao, quỹ tích vận mệnh của Khuynh Thành tỷ như biến mất, giống như ngươi. Nghe lão tổ nói ngươi ném mất đồ vật gì đó, có phải ngươi cho Khuynh Thành tỷ không? Vật kia có thể che giấu vận mệnh của một người?"

"Đế cảnh đại đạo?"

Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm thì thầm nói, sau đó lại hỏi: "Vậy còn có biện pháp nào tìm tới nàng không? Thánh Vực lớn như vậy, có manh mối gì không?"

Khẽ cắn môi, Sương Nhi trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu: "Xin lỗi, ta bất lực, có điều..."

"Có điều cái gì?"

"Ngươi có thể tìm được nàng!"

"Ta?"

"Đúng vậy!"

"Ta không hiểu Huyền Thiên chiêm tinh, làm sao..."

"Không phải lão tổ cho ngươi bảo vật sao? Vật kia có thể chỉ dẫn ngươi, tìm tới bất kỳ vật gì hoặc người nào ngươi muốn tìm!" Mỉm cười, Vân Sương giải thích. "Mà lão tổ còn nói, vật kia là đồ của ngươi, ngươi cùng hắn có mối liên hệ. Ngươi dùng bảo vật, tìm tới vật kia, tự nhiên tìm được Khuynh Thành tỷ, không phải sao?"

Trác Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Thì ra là thế, Vân Đế cho ta hắc cầu, là có tác dụng này, có điều... dùng như thế nào?"

"Ngươi tự mình tìm tòi, dù sao ta cũng không biết!" Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Vân Sương bật cười lớn, lực bất tòng tâm.

Trầm ngâm nửa ngày, Trác Phàm thở dài, gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định: "Được, trên đường đi ta lại cẩn thận suy nghĩ. Tóm lại hiện tại ta phải đi trước một bước, Kiếm Đồng gây nên khủng hoảng, phải để tất cả mọi người bình yên một chút mới được, ta cũng phải dành thời gian dạy dỗ tên tiểu tử này!"

Nói xong, Trác Phàm trịnh trọng chắp tay chào Vân Sương, cũng chắp tay chào mấy người còn lại, liền muốn rời đi.

Mấy người cũng cung kính chắp tay tiễn Trác Phàm, chỉ có một lão già, ôm lấy bình rượu của mình, hai mắt đẫm lệ, kêu cha gọi mẹ, lại hoàn toàn không tâm tư chào Trác Phàm.

"Cha ơi, rượu ngon của ta, ta không nỡ bỏ ngươi, lão đầu tử ta cả đời mắt sáng như sao, vì cái gì lại đặt cho Cổ Tam Thông chứ?"

"Tửu Kiếm Tiên tiền bối, sòng bạc không có cha con, ngươi đặt sai ta cũng không giúp ngươi được, mau buông tay ra."

Tửu Kiếm Tiên khóc bù lu bù loa, mọi người nhìn có chút đồng tình, còn Viêm Hải thì hung hăng lấy mấy ngón tay hắn ra, nhe răng trợn mắt, nhưng người ta công lực cao hơn hắn, hắn lại phí sức chín trâu hai hổ cũng không thể lấy được tiền cượt về, còn bản thân thì mệt mỏi gần chết.

Da mặt run rẩy kịch liệt, Trác Phàm từ xa nhìn hai lão đầu này, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Lúc trước sao hắn lại mang hai con hàng này đến đây chứ? Haizz...

Ngay sau đó, Trác Phàm một thân một mình lên đường trước sự tiễn đưa của mọi người, chờ khi cách mọi ngươi thật xa hắn mới dừng lại nhìn xung quanh không có người, vội vàng tìm sơn động, bố trí trận pháp, ẩn giấu thân hình, xuất ra hắc cầu Vân Đế cho.

Lần này hắn khởi hành, tìm hiểu động tĩnh ở Thánh Vực chỉ thuận tiện mà thôi, cái chính vẫn là tìm nơi Sở Khuynh Thành hạ lạc.

Nhưng lý do này, hắn không thể nói với những người kia. Dù sao, người ta đến đây tranh giành thiên hạ, không phải đến tìm nữ nhân cho hắn, hắn thân là người dẫn đầu, là trụ cột tinh thần, sao hắn có thể làm việc vô liêm sỉ như vây? Biết đâu người ta cảm thấy hắn làm việc không đàng hoàng, bãi chức hắn thì làm sao bây giờ?

Làm một người lãnh đạo xuất sắc thì bất cứ lúc nào, trước mặt người ngoài cũng tỏ ra mình là người công chính liêm minh, đến mức chuyện nữ nhi tư tình cũng phải bí mật, hắc hắc!

Lạch cạch!

Lấy hắc cầu từ trong giới chỉ ra, thả trên mặt đất, Trác Phàm chăm chú quan sát, thở dài một hơi: "Khuynh Thành, đến cùng nàng đang ở đâu? Cái đồ chơi này nữa, không biết nó hoạt động như thế nào? Lão già Vân Đế kia thật không tử tế chút nào, cho bảo vật cũng không nói cách dùng, ngươi bảo ta làm sao đây?"

Nhìn vật kia chằm chằm, Trác Phàm có chút do dự.

Thế nhưng, khi ánh mắt hắn nhìn không nhúc nhích, dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, mà hắc khí bên trong hắc cầu hình như đang không ngừng lưu chuyển, như có một sức hấp dẫn to lớn muốn hút hắn vào trong đó.

Hô!

Đột nhiên, thân thể Trác Phàm run lên, mắt tối sầm, triệt để ngất đi, thân thể bịch một tiếng, ngã trên mặt đất. Khi hắn mở hai mắt ra, thần chí khôi phục, nhất thời nhìn thấy bầu trời đen kịt, ngôi sao rải rác, từng đạo sao băng không ngừng xẹt qua bên cạnh hắn, tựa như đưa tay liền có thể bắt được.

"Đây. . . Đây là nơi nào? Sao ta lại đến đây?"

Trác Phàm nghi hoặc mà nhìn, cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ thông suốt hết thảy: "Đúng, chỗ Vân Đế cũng như thế, xuyên tâm thần vào bên trong, liền xuất hiện cảnh tượng như vậy. Chẳng lẽ đây chính cách dùng bảo vật này? Dù vậy, ta nên tìm nơi nàng hạ lạc như thế nào?"

Mày nhíu chặt, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng chói trên bầu trời, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, bước qua bước lại không ngừng, suy nghĩ phương pháp vận dụng.

"Vân gia thánh nữ thấy rõ Thiên Cơ, chủ yếu nhìn chiêm tinh, bình thường Vân Đế thăm dò vận mệnh người khác, cũng lấy được từ tinh không. Chẳng lẽ muốn tìm nơi Khuynh Thành hạ lạc, phải hiểu rõ thâm thúy của các vì sao? Thế nhưng... ta cũng không biết phương pháp xem, làm sao có thể vận dụng loại bảo vật này? Nếu không tìm Sương Nhi đến, dạy ta hai chiêu? Thế nhưng đây là thiên phú, ngoại trừ tộc trưởng Vân gia, người khác cũng không tinh thông nhiều, vậy phải như thế nào?"

Trác Phàm nhíu mày nhăn trán, chăm chú nhìn dị tượng trên bầu trời, không biết làm thế nào cho phải.

Bỗng nhiên, hắn hoảng hốt, sắc mặt trở nên nặng nề nhìn về phía những ngôi sao tỏa sáng, đột nhiên hắn nhìn thấy ngôi sao phát ra ánh sáng quỷ dị.

"Tiểu tử, người chính tinh hoa thiên địa, gốc rễ vạn vật. Trong thân thể, có ba trăm sáu mươi tiểu vũ trụ, ứng với toàn bộ thiên địa. Mỗi người xuất hiện, tất sẽ có một ngôi sao thủ hộ, ngươi xem hiểu ngôi sao, liền sẽ hiểu xem vận mệnh của một người. Hôm nay trong mắt ngươi, không còn là bầu trời đầy sao, mà chính là chu thiên Vũ Trụ Luân Hồi. Ngươi muốn tìm người nào vật nào, bên trong bầu trời đầy sao, dùng tâm cảm ngộ, sẽ tự đến!"

Đúng lúc này, một thanh âm già nua đột ngột truyền vào trong tai hắn, khiến trong lòng hắn thoắt động, chăm chú nhìn những ngôi sao đang vận chuyển.

Cứ như vậy, Trác Phàm ở chỗ này ngẩn ngơ, không biết năm nào tháng nào, sớm đã quên ngày tháng. Hắn chỉ yên tĩnh nhìn quỹ tích ngôi sao vận động, sau đó nguyên lực trong thân thể cũng vận chuyển theo, cùng những ngôi sao chạy tới chạy lui, thần bí khó lường.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên hắn cảm giác, dường như ngôi sao dung nhập vào trong cơ thể hắn, nhìn ngôi sao giống như nhìn lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, hoặc mỗi lần hô hấp khiến lục phũ ngũ tạng chấn động, hắn đều thấy rõ ràng.

Ta... muốn tìm Khuynh Thành!

Lúc này, hắn như đã nắm giữ tất cả, trong lòng hơi động, từng đạo ngôi sao cũng động theo ý thức của hắn, sau cùng dưới cảm nhận của hắn, một cỗ không gian dao động, chín ngôi sao rực rỡ nhất hợp thành một đường, thẳng tắp bắn về phía đông.

Cửu Tinh Liên Châu, Thâu Thiên Hoán Nhật, Đế cảnh cất giấu!

Thì ra là thế, nàng ở phía đông!

Ánh mắt Trác Phàm sáng lên, thân hình run rẩy, đột nhiên tỉnh lại, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, hắc cầu ở bên cạnh hắn.

Ngay lập tức thu hồi, Trác Phàm cao hứng bừng bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài, thế nhưng vừa ra ngoài động, đã thấy trời tối, nhưng những ngôi sao đầy trời kia giống như hắn nhìn thấy trong hắc cầu, chín ngôi sao sáng nhất hợp thành một đường, chính là Cửu Tinh Liên Châu.

Chỉ không biết hắc cầu ảnh hưởng ngôi sao, hay ngôi sao chiếu rọi hắc cầu, hoặc Trác Phàm chưởng khống ngôi sao?

Ánh mắt Trác Phàm mê mang, cảm nhận một chút, nhưng bỗng nhiên hắn lại giật mình.

Đậu phộng, Linh Vương hậu kỳ, con mẹ nó ta lại đột phá.

Mà quan trọng nhất là, tu vi bên ngoài cũng xuống Đoán Cốt cảnh nhất trọng!

Tâm cảnh ta cũng tăng lên...

Bình Luận (0)
Comment