Vèo!
Dưới tầng mây trong trẻo, một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời, trong mắt Trác Phàm lóe lên ánh sáng kỳ dị, căn cứ theo chỉ dẫn của ngôi sao, hắn bay thẳng về hướng Đông.
Giương mắt nhìn lên cửu thiên, ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, khóe miệng xẹt qua nụ cười vui vẻ. Cửu Tinh Liên Châu, vị trí ngôi sao sau cùng, rất nhanh sẽ tới rồi. Mà chỗ đó, chắc cách người trong lòng hắn không xa.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm càng mong đợi. Chẳng biết tại sao, từ khi nhìn thấy ngôi sao trong hắc cầu, hắn có một loại cảm giác không thể giải thích được, giường như vạn vật trong thiên hạ đều có liên hệ với nhau, thậm chí giữa ban ngày hắn cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao rải rác, đúng là gặp quỷ mà.
"Sư tỷ, lần này sư phụ để chúng ta mang mấy người theo Tử Kim Lưu Ly đến Vân Lam thành tụ hợp với sư thúc, tiến hành tranh đoạt bảo bối, đảm bảo lấy được địa đồ Minh Hải. Chúng ta cứ như vậy tự mình tiến đến, mặc kệ tiểu sư muội hình như có chút không ổn."
"Có gì không ổn? Nha đầu ngốc kia nói về thực lực, về tư chất, đều bình thường cực kì, đừng nói bản sư tỷ, dù các ngươi cũng mạnh hơn nàng nhiều, mang một người vướng víu như thế qua làm gì?"
"Đúng vậy, nàng ta cũng ỷ được sư phụ sủng, muốn cùng đi dính một phần công lao mà thôi, có nàng hay không cũng không đáng kể..."
"Thế nhưng, đây là ý của sư phụ..."
"Im miệng, sư phụ cũng bị lời a dua nịnh hót của nàng ta che đậy, nha đầu này bản lãnh gì cũng không có, chỉ vuốt mông ngựa là giỏi thôi. Công phu của bản tông thì không có được, sao có thể để nàng ta chiếm một phần công lao trong này chứ? Đợi sau khi quay trở về, nói tốc độ của nàng ta quá chậm, không theo kịp, có gì to tát?"
Bỗng nhiên, những lời nói bén nhọn từ trong rừng tươi tốt phía dưới vang lên, tai Trác Phàm khẽ động, mày nhíu chặt.
Minh Hải?
Đây không phải là đạo tràng của Minh Đế trong truyền thuyết sao? Tuy nhiên ở Phàm giai, hắn thông qua ngăn cách thiên địa phong huyệt thấy một lần, nhưng tiến vào như thế nào, lại không biết được, chẳng lẽ thật sự có một tấm bản đồ hiện thế?
Trong lòng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên Trác Phàm dừng lại, đột ngột hạ xuống dưới núi, chỉnh sửa quần áo một chút, làm như không có chuyện gì, đẩy bụi cỏ um tùm, tìm đến âm thanh truyền ra kia.
Tốc tốc tốc...
"Người nào?" Một tiếng kêu mãnh liệt vang lên, sáu cặp mắt sắc bén nhín về phía bụi cỏ.
Trác Phàm còn chưa nhìn thấy đối phương, hắn đã cảm thấy tử khí cuồn cuộn vờn quanh người, vô cùng buồn bực.
Trác Phàm cười tà dị, nhưng vẫn giả bộ kinh hoảng hét lớn: "Đừng khẩn trương, ta chỉ là người qua đường nhất thời lạc đường mà thôi, không có ác ý!"
Nói xong, Trác Phàm vội vàng đẩy bụi cỏ, nơm nớp lo sợ đi tới. Xuất hiện trước mắt hắn là sáu thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.
Dò xét Trác Phàm rất lâu, mọi người thấy hắn chỉ là Đoán Cốt cảnh nhất trọng mà thôi, liền thở phào nhẹ nhõm, trầm tĩnh lại. Một người cầm đầu, hình như là sư tỷ của đám người này, lại khinh thường bĩu môi: "Ở Thánh Vực, lớn tuổi như vậy mà vẫn là Đoán Cốt cảnh, ta lần đầu tiên gặp đấy! Hừ hừ, thực lực thế này còn đi dạo trong núi rừng làm gì? Coi chừng gặp phải Linh thú, ăn ngươi một cái thì xương cốt không còn chút cặn đâu, hừ!"
"Vâng vâng vâng, ta cũng biết làm như vậy có chút nguy hiểm, nhưng không có cách nào khác, vì cuộc sống mà. Trừ lên núi hái ít thuốc, ta cũng không có việc gì để làm, ha ha ha..."
Trác Phàm cười khan, vẻ mặt tỏ ra chất phát thật thà, nhưng sâu trong hai mắt tinh quang rạng rỡ, đang đánh giá tu vi của mấy người này.
Ồ... Ba Linh Vương cảnh, một trung kỳ, hai sơ kỳ, ba người còn lại đều Quy Nguyên cảnh, tất cả đều là tồn tại đỉnh phong, đối phó tốt!
Khóe miệng xẹt qua một tia tà dị, Trác Phàm lần nữa khom người cúi đầu, giả bộ hồ đồ chỉ phía trước nói: "Các vị cô nương, xin hỏi phía trước nơi nào? Ta ở trong núi rừng ba tháng rồi, chưa ra ngoài!"
"Chỉ là một Đoán Cốt cảnh, ngay cả lăng không phi hành cũng không có, ngươi ra ngoài không được cũng đáng đời, hừ hừ!"
Nhếch miệng cười một tiếng, người sư tỷ kia hả hê trêu chọc, mấy người còn lại che miệng cười, ánh mắt xem thường hiện rõ. Tiếp đó, người kia mới hếch mũi lên trời nói: "Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên lập tức quay trở vào, thà rằng chết trong núi này cũng tốt hơn, đừng đi lên phía trước, nếu không, ngươi chết càng khó coi hơn!"
"Vì sao?"
"Bởi vì phía trước chính là... Đan Hà tông!" Khóe miệng xẹt qua nụ cười lạnh lẽo, sư tỷ cười tà một tiếng.
Thân thể chấn động, Trác Phàm nhất thời kịp phản ứng, sắc mặt cũng hơi nặng nề.
Hèn chi ta thấy con đường này quen như vậy, thì ra là tiến về Đan Hà tông. Hừ, mấy tháng nay lão tử vẫn luôn theo Cửu Tinh Liên Châu mà đi, ngay cả khu vực Thánh Vực cũng không biết rõ. Như thế rất tốt, đi vào địa phương của bà cô kia, hừ!
Hình như không có phát giác được sắc mặt Trác Phàm không tốt, hoặc căn bản không để Trác Phàm vào mắt, vị sư tỷ kia chớp mi cong vút, tiếp tục cười ra tiếng: "Ngươi hẳn nghe nói qua, quy củ của Đan Hà tông ta, nam tử không được mời, tự tiện xông vào sẽ bị lăng trì đến chết, cái chết này còn thống khổ hơn so với bị Linh Thú ăn nhiều. Ngươi thức thời thì cút nhanh lên, hừ!"
Ha ha, lão tử làm sao có thể không biết điều này? Lão thái bà kia ở thời mãn kinh, Thánh Vực ai chẳng biết.
Trong lòng cười lạnh, Trác Phàm nhẹ nhàng nhìn các nàng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Vậy nói như thế, các vị cô nương đều là đệ tử Đan Hà tông?"
"Đúng vậy, làm sao, sợ à?"
Cười xùy một tiếng, sáu người cùng nhau ưỡn ngực, ánh mắt xem thường, nói lời chán ghét: "Có điều chúng ta có nhiệm vụ, không rảnh trị một tên vô danh tiểu tốt nhà ngươi, may mắn là ngươi gặp chúng ta, nếu gặp sư phụ chúng ta, hắc hắc..."
Rắc!
Trong mắt lóe lên sát ý, Trác Phàm cười tà một tiếng, hai tay nắm chặt, lại bật cười thành tiếng: "Đúng vậy, nếu gặp sư phụ các ngươi thật sự có chút khó khăn, còn các ngươi..."
Nói xong, Kỳ Lân Tí trên người Trác Phàm dần nổi lên ánh quyền băng lãnh.
"Sư tỷ, sư tỷ, các ngươi chờ ta một chút..."
Bỗng nhiên, ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng đáng yêu hô hoán vang vọng trong tai mọi người. Ngay sau đó, một tiểu cô nương chạy tới, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi, mặc trang phục trắng nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người, nàng thở hồng hộc, nhưng trên mặt lại cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Lại thêm một người tới chịu chết!
Trong lòng thầm hừ một tiếng, Trác Phàm không nói gì.
Những người khác lại vỗ trán, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haizzz, tại sao nha đầu này lại đuổi theo, thật là âm hồn bất tán mà!"
"Sư tỷ!"
Tiểu cô nương chạy vào trước người đứng đầu kia, cười vui vẻ nói: "Sao các tỷ không chờ ta mà đi rồi? Ta thật vất vả mới đuổi theo!"
Vị sư tỷ kia cười xùy một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tiểu sư muội, lộ trình nguy hiểm, chúng ta sợ ngươi mệt mỏi, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào? Ngươi trở về đi. Sư phụ yêu thương ngươi như vậy, sẽ không vì chuyện ngươi tự tiện quay về tông mà trách phạt ngươi đâu, nếu không, ngươi nói sư tỷ để ngươi trở về cũng được!"
"Sư tỷ, sao tỷ lại nói vậy, tỷ muội tình thâm, vạn nhất các tỷ gặp phải phiền toái gì, ta giúp đỡ cũng được mà! Mà đây là lần đầu tiên ta ra khỏi tông làm nhiệm vụ, sao có thể bỏ dở nửa chừng?"
Tiểu cô nương biểu hiện rất tích cực, thậm chí không hiểu được các sư tỷ của nàng ghét bỏ nàng, đúng là cừu non được tông môn nuôi nhốt, chưa thấy qua sói đói hung ác trong núi rừng.
Trác Phàm cười một tiếng, nhìn nàng sâu xa lên tiếng: "Những vị sư tỷ này của ngươi để ngươi ở lại tông môn, cũng là muốn tốt cho ngươi, dù sao thế giới này, thực sự quá nguy hiểm, ha ha ha..."
Trác Phàm cười khẽ nói, hai tay sau lưng nắm chặt, ánh mắt lạnh lẽo càng ngày càng rõ ràng.
"A, ngươi là ai, ngươi cũng nhìn ra các sư tỷ tốt với ta?" Trong mắt tản ra nụ cười hồn nhiên, tiểu cô nương kia quay đầu nhìn qua chỗ Trác Phàm.
Nụ cười quỷ dị vẫn ở trên mặt hắn, Trác Phàm khẽ gật đầu, muốn động thủ.
Đúng vậy, các sư tỷ của ngươi đối với ngươi thật tốt, rõ ràng đã đẩy ra khỏi quỷ môn quan, ai ngờ chính ngươi lại chạy vào chịu chết, không thể trách ai được...
Ồ.
Thế mà, đúng lúc này, thân thể Trác Phàm kịch liệt chấn động, đột nhiên đình trệ, nhìn sâu vào đôi mắt của tiểu cô nương, hắn giật mình sửng sốt.
Khuôn mặt nha đầu này tương đối phổ thông, không phải tuyệt thế nhưng thanh tú sạch sẽ. Riêng hai mắt kia, lại khiến Trác Phàm có cảm giác quen thuộc vô cùng. Chỉ liếc mắt nhìn, đáy mắt hắn nóng lên.
Đồng thời, tiểu cô nương kia nhìn về phía Trác Phàm, bỗng nhiên cũng ngưng lại, có chút mông lung không hiểu hỏi: "Trước kia... chúng ta gặp qua rồi sao?"
"Ngươi... tên là gì?" Trong lòng thoắt động, Trác Phàm nhẹ nhàng hỏi.
"Khuynh Thành!" Không chút do dự, tiểu cô nương kia gọn gàng dứt khoát nói, như không xem Trác Phàm là người ngoài: "Sở Khuynh Thành!"
Thân thể Trác Phàm chấn động, cứ như vậy nhìn nàng thật sâu, hắn ngơ ngẩn, miệng như nói mê, không ngừng lầm bầm: "Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành... Vẫn cái tên này..."
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn nơi xa, sau đó lại quay người, chăm chú nhìn ánh mắt mê mang của tiểu cô nương, nắm đấm sau lưng Trác Phàm chậm rãi buông ra, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng cất bước, đi về phía nàng.
Khuynh Thành, rốt cục ta lại tìm được nàng...
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa hai má non mềm của Sở Khuynh Thành, ôm vào lòng bàn tay, cứ như vậy hắn nhìn nàng, giống như đang thưởng thức một khối mỹ ngọc, ánh mắt vô cùng vui vẻ.
Sở Khuynh Thành cũng không cự tuyệt, đối mặt bàn tay nam tử xa lạ nàng lại có cảm giác an tâm chưa từng có, dường như người trước mặt này nàng rất hiểu nhưng chỉ không biết mà thôi.