Đùng một tiếng vang thật lớn, Trác Phàm nâng khuôn mặt nàng, khẽ mở môi, thì bất chợt, một đạo chưởng phong mãnh liệt đột nhiên lao tới, trong khoảnh khắc liền một chưởng đánh bay hắn ra xa, khiến hắn ngã mạnh xuống đất. Sở Khuynh Thành hoảng hốt, rồi sau khi lấy lại tinh thần, lại nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, hai gò má lập tức ửng đỏ.
Người sư tỷ cầm đầu kia chỉ tay thẳng Trác Phàm, mắng to: "Xú tiểu tử, ngươi ăn tim gấu gan báo hay sao, ngay cả đệ tử của Đan Hà Tông chúng ta mà cũng dám đùa giỡn, chán sống rồi sao!". Thậm chí còn muốn tiến lên hai bước, giẫm cho hắn thêm mấy cước. May mà Sở Khuynh Thành kịp thời ngăn cản, mới không thể biến thành hành động.
Bà tám đáng chết!
Trác Phàm tức giận đến nổi trận lôi đình, song quyền nắm chặt lại, trong mắt phát ra sát ý trần trụi.
Vợ chồng bọn họ thật vất vả mới đoàn tụ được, còn chưa kịp vuốt ve an ủi một phen, liền bị bà tám này làm mất hết nhã hứng, bây giờ Trác Phàm thật sự có xúc động muốn nghiền mấy con lợn này thành cặn bã.
Chỉ là, vừa nghĩ tới việc Sở Khuynh Thành thế mà đệ tử Đan Hà Tông, Trác Phàm chỉ đành thở sâu một hơi, tạm thời nhịn cục tức này xuống. Hắn cũng không thể làm thịt đám tỷ muội của lão bà ngay trước mặt lão bà.
Chỉ là... Hắn thực sự không nghĩ ra, vì sao Sở Khuynh Thành lại chuyển thế đến Đan Hà Tông chứ?
Nghĩ lại phương hướng mà Cửu Tinh Liên Châu chỉ dẫn, và cả cảm giác quen thuộc ngay khi gặp mặt tiểu cô nương kia, Trác Phàm có thể khẳng định, nàng chắc chắn là Khuynh Thành, tên còn giống nhau nữa cơ mà.
Trác Phàm cố trấn định lại, giả bộ toàn thân đau nhức, quay đầu nhìn về phía những nữ nhân cũng đang phẫn nộ kia, hai tay quơ quơ trước mặt, cuống quít giải thích: "Đại tỷ, các ngươi đừng hiểu lầm, thật sự là vị cô nương này quá giống một vị muội tử đã chết đi của ta, cho nên vừa rồi xúc động, mới không kìm lòng được... Aizz, lần sau ta sẽ không bao giờ thế nữa!"
Nghe xong lời ấy, sư tỷ lại nổi giận gầm lên: "Ngươi còn muốn có lần sau, cô nương nhà người ta là để ngươi tùy tiện mò mẫm sao?". Nàng còn muốn xông đến giáo huấn Trác Phàm một trận, lại bị Sở Khuynh Thành ngăn trở, khuyên can: "Sư tỷ bớt giận, có lẽ huynh muội hắn thật sự tình thâm, quên hết tất cả, mới làm ra chuyện như thế, không phải là cố ý đâu, ngươi đừng trách hắn nữa!"
"Hừ, ta trách hắn? Ta có gì để trách hắn? Bị người ta đùa giỡn cũng không phải là ta. Bây giờ ngươi còn không ngại, ta còn có gì để nói?" Sư tỷ giận hừ một tiếng, vẫy vẫy tay áo, liền mang theo đám người còn lại bay lên không trung: "Chúng ta đi thôi, không để ý tới nha đầu ngốc nữa, lại còn nói đỡ cho tên nam nhân kia, đúng là muốn bị người ta đùa giỡn!"
Sở Khuynh Thành quýnh lên, nhìn đám người đi xa, liền rống to:"Sư tỷ...". Nhưng có không truyền được đến tai những người kia, nàng không khỏi buồn bực cúi thấp đầu, mặt ủ mày chau, sau đó lại nháy hồn nhiên hướng đôi mắt to về phía Trác Phàm: "Ngươi thật sự là bởi vì coi ta là muội muội ngươi, nên mới... ngươi không phải cố ý, có đúng không?"
Nhìn ánh mắt đầy hi vọng của nàng, Trác Phàm biết, nàng chỉ muốn được an tâm mà thôi, mình chỉ cần gật đầu, đúng như ý nàng là tốt.
Thế nhưng, đối mặt người khác thì không sao, đối mặt Khuynh Thành, hắn sao có thể nhẫn tâm lừa gạt? Còn nữa, cái đám cản đường kia đi hết rồi, bây giờ mới là tốt để giãi bày nội tâm.
"Không, ta thật là không kìm lòng được, nhưng không phải coi ngươi như muội muội, ta không có muội muội, mà chính là... Người yêu!"
"Cái gì..." Sở Khuynh Thành càng đỏ bừng mặt lên, trong lòng xấu hổ không thôi, nhưng ngay sau đó lại đầy mặt nộ khí lườm hắn, sau đó lại quay người muốn rời đi: "Ta nhìn lầm ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi là người tốt. Kết quả còn thật giống lời sư tỷ nói, ngươi chỉ muốn lợi dụng sàm sỡ ta, các nàng còn cười ta là nha đầu ngốc!"
Vẻ mặt Sở Khuynh Thành đầy ủy khuất, không còn muốn có bất cứ liên quan gì với Trác Phàm, chỉ muốn lập tức lên đường rời đi. Trác Phàm thấy vậy thì vội vàng kêu to: "Chờ chút đã!"
Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ do dự, uy hiếp một cách dễ thưn: "Ngươi còn muốn làm gì, nếu ngươi còn dám làm ẩu, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!"
Nàng nói vậy làm cho Trác Phàm không nhịn được mà bật cười lắc đầu.
Nàng là tu giả Quy Nguyên cảnh, đối mặt mình chỉ là Đoán Cốt cảnh, trong còn có sự khiếp đảm, trời ạ.
Trác Phàm đầy thâm tình nói: "Cô nương đừng hiểu lầm, ta thật sự không có ý trêu đùa ngươi, không phải cố ý muốn khinh bạc ngươi, thật là bởi vì ta coi ngươi trở thành thê tử của ta. Thê tử ta đã chết, nàng lại giống hệt ngươi, cho nên ta gặp ngươi mới không kìm lòng được!"
Sở Khuynh Thành giật mình, nhìn ánh mắt tinh khiết không chứa một chút tạp chất của Trác Phàm, hai gò má lại đỏ lên, nàng hơi gật đầu, không còn tức giận nữa.
Sở Khuynh Thành cúi đầu nói: "Xem ra ngươi xác thực thâm tình với thê tử ngươi, đã như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi!". Nói xong, tiểu cô nương ngây ngô chậm rãi quay người, tuy không còn tức giận, nhưng vẫn muốn rời đi.
Trác Phàm lần nữa hét lớn: "Chờ một chút!"
Sở Khuynh Thành liền dừng bước, cau mày nói: "Lại sao vậy?"
Trác Phàm mỉm cười, ngay sau đó thở dài: "Sở cô nương, ta nhìn ra được ngươi là người tốt, có thể giúp ta thêm một chuyện hay không? Ta đến đây thì lạc đường, ngươi có thể mang ta bay ra ngoài được không?"
"A? Ta mang ngươi?"
"Làm sao... Không được sao?"
"Ây... Có thể!"
Tuy cảm thấy hơi khó khăn, nhưng chẳng biết sao, khi đối mặt thỉnh cầu của Trác Phàm, nàng lại rất khó cự tuyệt, đành phải đi đến bên cạnh Trác Phàm, còn cẩn thận rón rén, thấy chung quanh không có người, mới ngượng ngùng duỗi ra cánh tay ngọc nhỏ dài, ôm lấy eo Trác Phàm, lẩm bẩm nói: "Ừm... Ta mang ngươi bay ra ngoài, ngươi... Ngươi đừng nhúc nhích đó..."
Nói xong, Sở Khuynh Thành liền đạp chân xuống, cả hai cùng bay lên trời.
Ba! Đột nhiên, Trác Phàm thuận thế khẽ vươn tay, ôm lấy eo Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành giật mình, đỏ mặt hoảng hốt kêu lên: "Ngươi làm gì đó, ngươi mau buông tay ra!"
"Cô nương, ta chỉ là một tên Đoán cốt cảnh, bình sinh lần thứ nhất phi hành, ta sợ độ cao:3!" Trác Phàm cười xấu xa nói.
Sở Khuynh Thành nghe thấy có lý, cũng không có cách nào, chỉ đành mặc cho hắn ôm lấy mình, dù sao rất nhanh sẽ có thể bay ra ngoài, nhẫn nhịn một hồi đi.
Thế mà, Trác Phàm lại được một tấc lại muốn tiến một bước, tựa cả người lên bờ vai nhỏ của tiểu cô nương ngây ngô.
Sở Khuynh Thành lần nữa kinh hãi, vội vàng kêu to: "Ngươi đang làm gì đó, sao lại dựa người vào ta?"
"Ta bay lần đầu, sợ mà:3!" Trác Phàm rất không biết xấu hổ nói. Sở Khuynh Thành quýnh cả lên, sắc mặt đỏ bừng, nhưng đối với hành động lưu manh này, từ đáy lòng, nàng lại chẳng biết nên làm thế nào, như thể cho dù hắn vô sỉ như thế, nàng cũng không hoàn toàn cảm thấy chán ghét, đành phải thở sâu, cứng rắn cảnh cáo: "Nè, ngươi đừng quá mức, nếu ngươi còn dám động vào ta, ta... ta... ta không đưa ngươi đi nữa!"
Thế nhưng, nàng không nói câu này còn tốt, vừa nói ra, Trác Phàm lại càng thêm quá đà, tay còn lại cũng khoác nốt lên vai Sở Khuynh Thành, bây giờ cả hai người quả thật đã là ôm chặt lấy nhau.
Đến mức như này, trong lòng Sở Khuynh Thành đại loạn, xấu hổ đỏ bừng mặt, trái tim phanh phanh trực nhảy, như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
"Ngươi làm gì đó, ngươi buông tay cho ta!"
"Không, ta sợ sẽ rơi xuống mất, ta hong buông tay dou!"
Trác Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, trăm năm qua, rốt cục lần nữa được ôm chặt người ngọc vào trong lòng, vẻ mặt hắn tràn đầy hạnh phúc, sao có thể nói buông tay là buông tay?
Nhưng Sở Khuynh Thành thì không như vậy, nàng gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, ngó ngó bốn phía không ngừng, thấy không có người, liền bay xuống dưới.
Hai người đáp xuống đất, Trác Phàm cứ như bạch tuộc, quấn lấy Sở Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành lại oán hận nói: "Uy, đã xuống đất bằng rồi, ngươi còn không buông tay?"
"Không thể nào, nhất định là ngươi đang gạt ta, chúng ta còn đang ở trên không trung, ta sẽ không mắc lừa, hắc hắc hắc..."
Sở Khuynh Thành thở phì phò, sau đó bỗng nhiên dùng lực, đùng một tiếng, tránh thoát khỏi Trác Phàm. Trác Phàm ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Sở Khuynh Thành hung hăng lườm hắn, phẫn nộ nói: "Ngươi chính là thích động chạm sàm sỡ ta, sẽ không sai, ngươi còn không thừa nhận?"
"Sở cô nương!"
Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên thân, mỉm cười nói: "Trước khi ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi trả lời hai vấn đề của ta trước được không?"
Sở Khuynh Thành sững sờ, còn chưa đáp ứng, Trác Phàm đã không kịp chờ đợi mà mở miệng nói: "Có ý trung nhân chưa?"
Sở Khuynh Thành sững sờ, rồi chậm rãi lắc đầu.
Trác Phàm mỉm cười, tiếp tục nói: "Có hôn ước gì chưa?"
Sở Khuynh Thành vẫn lắc đầu, lòng thấy mê mang, hắn hỏi cái này có ý gì?
Có được đáp án hài lòng, Trác Phàm không khỏi cười lớn một tiếng: "Tốt lắm!"
Hắn lập tức đi đến trước mặt Sở Khuynh Thành, khẽ vươn tay, trong tiếng hô giật mình của nàng, hắn nắm lấy tay nàng, đặt vào trong lồng ngực của mình, đầy mắt thâm tình nói: "Vậy bây giờ ta trả lời vấn đề của ngươi, vừa rồi ta chính là cố ý, bởi vì ta thích ngươi, ngươi... nhất định sẽ trở thành nữ nhân của ta!"
Coong! Như một chuông đồng gõ vang trong đầu, Sở Khuynh Thành mơ hồ đến há hốc miệng, hai mắt trợn tròn.
Sao. . . sao lại thế này? Sao lại bỗng nhiên có người...
Qua thật lâu, nàng mới tỉnh người lại, sau đó liền hung hăng đẩy Trác Phàm ra, tức giận mắng to: "Ngươi bị bệnh sao, chúng ta mới quen chưa tới một canh giờ, ngươi là ai ta cũng không biết..."
"Ta là Trác Phàm, bây giờ chúng ta biết nhau rồi, Khuynh Thành, đi theo ta đi!"
"Đi thằng bố ngươi a, ta là đệ tử Đan Hà Tông, hôn nhân đại sự, phải báo cáo sư trưởng..."
"Bà già đó mà cũng xứng can thiệp vào chuyện của lão tử? Khuynh Thành, ngươi theo ta đi, không ai ngăn được chúng ta đâu!" Trác Phàm đầy kiên định hét lớn, bá khí hiện lộ rõ ra ngoài...