Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1826 - Chương 1832: Chặn Giết

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1832: Chặn giết

Sở Khuynh Thành hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, lạnh lùng quay đầu rời đi: "Người điên, ngươi biết sư tôn ta là ai sao, thật sự là nói khoác mà không biết ngượng!"

"Ta biết, đã từng là một trong bát Hoàng Thánh Vực, Diễm Hoàng, nhưng qua trận chiến ở Cửu U địa cung về sau, nàng ta bị Ma khí ảnh hưởng, niên lão sắc suy, nên chúng ta gọi nàng là lão cô hoàng!"

"Khuynh Thành, ngươi đi theo ta đi, ta cam đoan bà già đó không làm gì được ngươi!"

Sở Khuynh Thành bịt lấy lỗ tai, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Im ngay, không cho phép nói xấu sư phụ ta, mà lại ngươi cho rằng ngươi là ai, sư phụ ta không cần tự thân xuất mã, chỉ cần những sư tỷ kia động một ngón tay đều có thể đòi mạng ngươi. Ngươi mà không muốn chết thì đừng có xuất khẩu cuồng ngôn, tránh chọc họa sát thân, ta không bảo vệ được ngươi đâu!"

"Bảo vệ ta?" Trác Phàm mừng thầm trong lòng, nở nụ cười vui vẻ: "Khuynh Thành, ngươi nói ngươi muốn bảo vệ ta trước bà già kia? Như vậy thì chứng minh trong lòng ngươi có ta, vì sao không đi theo ta?"

Sở Khuynh Thành giật mình, hận không thể hung ác quất miệng mình hai lần.

Hôm nay nàng bị làm sao vậy, sao lại thốt ra lời như vậy chứ? Rõ ràng chẳng biết hắn được bao lâu, ngay cả tên hắn cũng mới chỉ vừa biết!

Trong nội tâm nàng tràn ngập nghi hoặc, nhưng trên mặt lại đầy vẻ băng lãnh, hung hăng trừng Trác Phàm nói: "Không cần phải nói, ngươi chỉ coi ta là vật thay thế cho thê tử ngươi mà thôi, đây không phải thật sự yêu thích. Chúng ta vừa mới gặp mặt, không có chuyện yêu nhau ngay được, ngươi đi đi. Dù sao bây giờ ta đã ngươi mang ra khỏi núi rồi, ngươi an toàn rồi!"

"Khuynh Thành, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ngươi thật sự là thê tử của ta, không phải vật thay thế, mà là cùng một người!" Trác Phàm cực kỳ chân thành nói, ánh mắt đầy sự kiên định.

Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ trợn mắt: "Được, vậy chờ ngươi đuổi kịp ta rồi nói!"

Vừa dứt lời, Sở Khuynh Thành liền làm cái mặt quỷ, sau đó dứt khoát bay lên không trung, rất nhanh biến mất, Trác Phàm nhìn nàng đi xa, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.

"Aiz, ngươi không mang ta đi cùng, ta tự bay vậy! Chỉ là mọi người thường nói Bỉ Dực Song Phi, một người bay sẽ rất nhàm chán đó, ha ha ha. . ."

Nửa canh giờ sau, Sở Khuynh Thành đang cấp tốc đuổi theo các sư tỷ, nhưng lại chậm chạp không nhìn thấy các nàng, nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương.

"Ai nha, công lực của ta vốn đã không bằng các nàng. Bây giờ lại chậm trễ thời gian dài như vậy, giờ làm sao mà đuổi được chứ, mà bọn họ thật sự bỏ mặc ta à?"

Bỗng nhiên, một tiếng rống to đầy thô kệch vang vọng khoảng trời: "Phương Mẫn, ngươi là đại sư tỷ Đan Hà Tông, ngươi sẽ không phải hoàn toàn không để ý tình nghĩa đồng môn mà nhẫn tâm nhìn các nàng chết thảm trước mặt ngươi chứ? Thức thời thì giao Tử Kim Lưu Ly Trản ra, nếu không, hừ hừ. . ."

Sở Khuynh Thành giật mình, hướng ánh mắt về phía nơi phát ra giọng nói, liền thấy phía trước cách đó không xa, các sư tỷ đồng môn đều bị một đám nam tử áo đen bao vây, đại khái hơn hai mươi người, trong đó có năm cao thủ Linh Vương, mạnh nhất còn là Linh Vương hậu kỳ, đồng môn của nàng thì đã có tới sáu người bị thương tổn, năm người bị bắt, chỉ còn một mình đại sư tỷ đang chống đỡ.

Thấy thế, Sở Khuynh Thành không nói hai lời, ngay lập tức lao xuống dưới, một chưởng sương lạnh vỗ tới: "Cuồng đồ lớn mật, không được tổn thương sư tỷ ta!"

Người áo đen kia liếc mắt nhìn nàng, cười khinh thường một tiếng, hai ngón tay khép lại, chỉ về sau, đùng một tiếng, lực đạo xuyên qua tầng tầng hàn khí của nàng, bắn vào trong cơ thể nàng.

Phốc! Sở Khuynh Thành phun máu, chỉ một chiêu liền ngã xuống mặt đất, trọng thương.

Người kia cười ha hả: "Ha ha ha. . . đàn bà Đan Hà Tông đúng là hung ác, Quy Nguyên thất trọng mà cũng dám chọi cứng với Quy Nguyên đỉnh phong ta, thật là không biết sâu cạn!"

Phương Mẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trừng Sở Khuynh Thành, cả giận nói: "Nha đầu ngốc, ngươi đã thấy chúng ta bị bao vây, còn không mau hồi tông cầu cứu, lại chạy tới đây làm gì? Còn nữa, chút thực lực này của ngươi có thể làm được gì chứ?"

"Sư tỷ, ta. . ." Sở Khuynh Thành ủy khuất cúi thấp đầu.

Phương Mẫn giận hừ một tiếng, không để ý nàng nữa, lại nhìn về phía những người áo đen kia, kêu gào ><: "Cuồng đồ lớn mật, nếu biết chúng ta là đệ tử Đan Hà Tông, còn dám xuống tay với chúng ta, không muốn sống sao?"

"Hắc hắc hắc. . . bởi vì muốn sống, chúng ta mới phải che mặt hành sự =))!"

Bé Linh Vương hậu kỳ hét lớn: "Dù sao chúng ta cũng không muốn bị lão cô hoàng kia truy sát đến chân trời góc biển. Các ngươi thức thời thì giao bảo vật ra, chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nếu không, các vị cô nương xinh đẹp à, chúng ta là một đám đại lão gia, hậu quả khó mà lường được đó, ha ha ha. . ."

Bọn người liền cười ha hả không ngớt, trong tiếng cười đầy sự dâm tà :3

Phương Mẫn tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, chúng nữ cũng đầy mặt phẫn nộ, nhưng nhìn thấy những ánh mắt đầy dâm uế kia, các nàng cũng rất khiếp đảm.

Đám gia hoả vô pháp vô thiên này, tuyệt đối đừng. . . dừng lại.

Phương Mẫn khó có thể lựa chọn. Nếu cứ như vậy giao đồ ra, rất hiển nhiên toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ xuống đầu nàng. Nhưng nếu không giao, càng hiển nhiên là các tỷ muội sẽ có kết cục hong được hay ho cho lắm.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Mẫn tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm như thế nào cho phải, việc này quan hệ đến địa vị cùng tiền đồ trong tông của nàng mà!

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Sở Khuynh Thành còn đang sầu não uất ức, hai mắt chợt tỏa sáng, một kế sách -200 IQ hiện ra trong đầu, nàng phi đến gần Sở Khuynh Thành, trong tay lóe lên ánh sáng thất thải hào quang, lấy ra Lưu Ly Trản, rồi vội vã đưa Sở Khuynh Thành.

"Sư muội, ngươi mang theo bảo vật đi mau, để ta chặn bọn họ, ngươi tuyệt đối đừng để sư tỷ thất vọng đấy!"

"Sư tỷ?"

"Đi mau!" Phương Mẫn lần nữa hét lớn, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định, thậm chí còn có cảm giác khẳng khái hy sinh.

Sở Khuynh Thành cảm thấy cái mũi chua chua, cũng rất anh dũng gật đầu, rồi dứt khoát cầm lấy bảo vật chạy đi. Đây là sự tín nhiệm mà sư tỷ và mọi người dành cho nàng, nàng nhất định phải liều mạng bảo vệ tốt, mới có thể xứng đáng với lòng tin của mọi người.

Còn những người áo đen kia thấy vậy liền cùng nhau đuổi theo Sở Khuynh Thành: "Nha đầu, để đồ lại, nếu không đừng trách lão tử vô tình!"

Bá bá bá! Từng đạo từng đạo thân ảnh màu đen lướt qua đám tỷ muội kia, tất cả đuổi theo Sở Khuynh Thành, Phương Mẫn nhìn nàng sắp bị đám người áo đen bắt được, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

"Nha đầu, chạy đi đâu?"

Oanh! Một đạo chưởng phong mãnh liệt xuất hiện sau lưng Sở Khuynh Thành.

Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn, vẻ mặt liền hiện sự hoảng hốt. Người này không phải ai khác, chính là cao thủ Quy Nguyên đỉnh phong vừa một chiêu đánh bại nàng, lòng nàng như chìm đến đáy cốc.

Thế nhưng, bất luận như thế nào, được các sư tỷ phó thác, nàng tuyệt không thể tuỳ tiện đầu hàng. Nàng cắn môi, một tay nắm chặt Lưu Ly Trản, tay khác nâng lên một chưởng, toàn lực đánh tới đối phương.

Người áo đen kia lại hiện rõ vẻ khinh thường: "Ha ha ha. . . Tiểu cô nương, bại tướng dưới tay ta còn cứng đầu như thế? Để mạng lại đi!"

Đoàng! Thế mà, ngay lúc này, chuyện quỷ dị phát sinh, tất cả mọi người, bất kể nhìn thế nào, rõ ràng là người áo đen kia mạnh hơn hẳn một bậc, thế nhưng khi hai người chánh thức tương giao, người áo đen kia lại biến thành một đám sương máu, tan đi trong trời đất, đến cái thây cũng không còn.

Ách! Đám người áo đen còn lại lập tức dừng chân, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không thể nào, Quy Nguyên thất trọng làm sao có thể mạnh hơn Quy Nguyên đỉnh phong, mà dù có là thiên tài, làm sao lại mạnh nhiều hơn đến mức như vậy? Chỉ một chưởng đã miểu sát? Vừa rồi chẳng phải nàng ta còn thụ thương sao? Chẳng lẽ là cố ý ẩn giấu thực lực?

Các sư tỷ Đan Hà Tông cũng không khỏi giật mình, hoàn toàn không thể tin được đây là thật.

Tiểu sư muội của các nàng ra sao, chẳng lẽ các nàng lại không biết? Làm sao có thể mạnh đến mức này?

Thực lực người áo đen kia đâu có yếu, Quy Nguyên đỉnh phong, trừ Linh Vương cảnh, ai có thể là đối thủ, lúc trước các nàng bị đấm cho không thể bật nổi, nhưng bây giờ làm sao. . .

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều mơ màng, kể cả bản thân Sở Khuynh Thành nàng há hốc nhìn bàn tay của mình, lại nhìn nhìn dòng máu dưới đất, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Một chưởng này của mình có lợi hại như vậy sao? Sao trước kia mình không phát hiện vậy?

Thế nhưng, không ai trong bọn họ chú ý tới là, ngay cách đó không xa, trong một bụi cây, một bóng người đang yên lặng quan sát động tĩnh nơi này, trong con mắt bên phải chớp động lên tám vầng sáng màu vàng óng.

"Không Minh Thần Đồng tầng thứ tám, Thuấn Không!"

Trác Phàm cười tà: "Di chuyển bất kỳ chiêu số nào vượt khỏi không gian, chớp mắt tới đối phương, khiến đối phương không kịp phản ứng. Chiêu số này phối hợp không gian chi lực của Linh Vương cảnh thật là trời sinh một cặp, hahaha. . ."

Ngay sau đó, Trác Phàm lại quay đầu nhìn về phía Phương Mẫn vẫn còn đang chấn kinh, sắc mặt chợt trầm xuống: "Nữ nhân này, biết rõ Khuynh Thành không có khả năng mang bảo vật đi trước mặt nhiều cao thủ như vậy, lại vẫn cứ kêu nàng đi, thật là ngoan độc, rõ ràng muốn đẩy hết tội thất trách, đẩy hết nguy hiểm về phía Khuynh Thành! Nữ nhân này. . . Dám tính kế lão bà nhà ta, thật đáng chết. Tuy bây giờ Khuynh Thành đơn thuần như tờ giấy trắng, nhưng nam nhân của nàng thì không phải như vậy, hừ hừ!"

Bình Luận (0)
Comment