Vèo vèo vèo...
Trên cửu thiên quang đãng, từng bóng người uyển chuyển rời đi, lướt qua giữa trời, đó chính là sáu nữ đệ tử Đan Hà tông. Người đi đầu tiên có khuôn mặt diễm lệ, nhưng sắc mặt lại âm trầm, chính là Đại sư tỷ tông môn Phương Mẫn. Dường như nàng ta vẫn tức giận, đã qua ba ngày rồi mà sắc mặt vẫn không tốt chút nào.
Một nữ đệ tử, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, lo lắng hỏi: "Sư tỷ, có phải chúng ta đi quá nhanh không, nhiều ngày như vậy rồi cũng không thấy sư muội, chắc nàng bị tụt ở phía sau rồi."
"Hừ, người ta ngay cả cao thủ Linh Vương cũng không để vào mắt, chút lộ trình này cũng không đuổi kịp sao? Chắc lần đầu tiên rời tông, đi du sơn ngoạn thủy thôi, ngươi quan tâm nàng ta làm gì?" Khinh thường bĩu môi, Phương Mẫn thâm trầm nói.
Nữ đệ tử kia vẫn không khỏi lo lắng nói: "Đúng vậy, sư muội nàng lần đầu rời tông xa như vậy, không biết đường nên đi như thế nào? Nếu không chúng ta để lại dấu hiệu ven đường cho nàng..."
"Lắm miệng!"
Thế mà, lời nàng còn chưa dứt, Phương Mẫn đã hét lớn một tiếng, ngắt lời nói: "Nha đầu kia có năng lực lớn như vậy còn cần ngươi quan tâm nàng sao? Còn lưu lại dấu hiệu... Không khéo nha đầu kia tìm đến, lại dẫn địch nhân đến thì sao?"
Cổ hơi co rụt lại, nữ nhân kia nhìn vẻ mặt tức giận của Đại sư tỷ, sợ hãi không dám lắm miệng nữa.
Phương Mẫn hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng, tức giận mà quay đầu đi, tiếp tục lên đường, có điều tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ầm!
Thế nhưng ngay lúc này, trên chín tầng trời một cỗ uy áp cường đại đột ngột đè áp lên người các nàng, thân thể các nàng nặng nề, không tự chủ cùng ngã nhào xuống dưới, như chó gặm bùn.
Cùng lúc đó, một tiếng cười già nua đột nhiên vang vọng giữa đất trời, xen lẫn trong các ngõ ngách: "Ha ha ha... dù các ngươi không lưu lại dấu hiệu, chẳng lẽ lão phu không tìm thấy hành tung các ngươi sao?"
Bá bá bá!
Từng đạo hắc ảnh hạ xuống, trong nháy mắt, có năm mươi cao thủ rơi xuống trước mặt bọn họ, trong này có hai mươi Quang Linh Vương cảnh trở lên. Người cầm đầu, mang khăn đen càng thêm khủng bố, ánh mắt trừng lớn nhìn các nàng, khiến các nàng sợ hãi, thân thể mềm nhũn, đứng lên không nổi.
"Hoàng uy trên trời hạ xuống, cao thủ Hoàng giai?"
Phương Mẫn hít sâu một hơi, nhìn thân ảnh già nua, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, trái tim khẩn trương như sắp ngừng đập.
Năm nữ tử còn lại càng run rẩy hơn, ngay cả thở cũng không dám vang tiếng động.
Lạnh lùng nhìn các nàng, lão giả kia cười xùy một tiếng: "Các vị là tiểu bối Đan Hà tông, lão phu không muốn có liên hệ gì với lão bà kia, chỉ cần các ngươi giao Tử Kim Lưu Ly Trản ra, lão phu sẽ thả các ngươi yên ổn rời đi, tuyệt không động đến các ngươi, như thế nào?"
"Nếu tiền bối là cao thủ Hoàng giai, như vậy là cao thủ lớn ở Thánh Vực, sao lại có hành động trộm đồ như thế, không sợ sẽ người khác chế nhạo sao?"
Trong lòng suy nghĩ một chút, dù lo sợ Phương Mẫn vẫn sâu xa nói, muốn dùng ngôn ngữ đánh lui đối phương. Thế nhưng lời nàng còn chưa nói xong, một tiếng nổ vang lên, một đạo uy áp khủng bố đột ngột áp xuống người nàng, không chịu được kêu rên một tiếng, phun ra ngụm máu đỏ thẫm.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lão giả kia cười tà một tiếng, nói: "Chúng ta đều là nhân vật hành tẩu trong hắc đạo, cần gì mặt mũi, chẳng lẽ ngươi không thấy lão phu đã che mặt sao? Hừ hừ, tiểu nha đầu, biết điều thì giao đồ vật ra, mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu không, lão phu không ngại tìm kiếm trên mấy thi thể các ngươi đâu."
Nghe xong lời ấy, lúc này trong lòng mọi người sợ hãi nhìn về phía Phương Mẫn, như đang đợi nàng quyết định.
Đại sư tỷ, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
"Tiền bối!"
Trầm ngâm một chút, con ngươi Phương Mẫn xoay tròn, nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Xin lỗi, chỉ sợ ngươi tính toán sai rồi!"
"Thế nào, các ngươi thật sự để lão phu động thủ à, làm thịt các ngươi trước, lấy bảo vật sau?"
"Ha ha ha... Giết chúng ta?"
Phương Mẫn khinh thường bĩu môi, cười lớn: "Có vẻ tiền bối hiểu lầm ý của vãn bối rồi, vãn bối không phải là người ngu dốt ngoan cố chống cự, thật sự bảo vật không ở trên người chúng ta, cho dù ngài có giết chúng ta, cũng không làm được gì!"
Lão giả kia nhìn các nàng thật sâu, hồ nghi nói: "Không ở trên người các ngươi? Ngươi nghĩ lão phu sẽ tin sao?"
"Không tin thì có thể tìm!"
Nói xong, khóe miệng Phương Mẫn nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, cố gắng đứng dậy, lúc này đem giới chỉ trữ vật của nàng cởi xuống, ném trên mặt đất: "Ta đầu tiên, đây là tất cả gia tài của ta, ngươi có thể tùy tiện nhìn xem. Làm sao, còn chưa tin lời ta nói, ha ha, soát người cũng không sao..."
Vừa mới nói xong, Phương Mẫn đã không thèm đếm xỉa, bắt đầu cởi từng kiện từng kiện quần áo, lão giả kia nhìn thấy ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm nàng không buông.
Quần áo càng lúc càng ít, hương thơm quyến rũ cùng thân thể mềm mại dần xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt những người áo đen sáng lên rực rỡ.
Không ít người đã nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi khô khốc. Dường như giờ khắc này, bảo vật gì cũng không quan trọng, mọi người chỉ quan tâm lúc nào nàng ta cởi hết chướng ngại trên người.
Sư tỷ...
Những nữ đệ tử kia nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng vô cùng khẩn trương, không phải sư tỷ cởi xong rồi đến các nàng đó chứ, mất bảo vật còn bồi thường thêm trinh tiết?
Thật không biết sư tỷ nghĩ cái gì?
"Được rồi!"
Thế mà, trên người Phương Mẫn chỉ còn một chiếc yếm hồng, lão giả đã vội vàng khoát tay bảo dừng lại.
Mấy người áo đen nhìn thấy vậy trong lòng mất mát như bóng cao su xì hơi.
Gia chủ, lời này của ngài thật không đúng lúc, chỉ còn chút nữa thôi, dù ngài có gấp cũng phải để cho huynh đệ xem qua một chút chứ? Haizz.
Thế nhưng lão giả kia đâu để ý nhiều như vậy?
Thấy con bé đã làm đến bước này, hắn tin nàng hơn phân nữa, cũng không kiểm tra giới chỉ vứt trên mặt đất, lạnh giọng quát: "Lão phu tạm thời tin tưởng ngươi, thế nhưng bảo vật không trên người các ngươi thì ở đâu?"
"Chỗ sư muội của ta!"
"Sư muội của ngươi?"
"Đúng vậy, thực lực sư muội ta cao cường, đương nhiên bảo vật do nàng bảo quản, chúng ta chỉ dụ địch thôi, cho dù ngươi có giết chúng ta cũng không chiếm được gì." Phương Mẫn cười khẽ nói.
Mí mắt hơi rủ xuống, lão giả kia nhìn về phía sau một chút, tên đầu lĩnh áo đen trước đó ngay lập tức tiến lên, đại khái nhìn mọi người nơi này, gật đầu khẳng định. "Gia chủ, tiểu nha đầu kia thật lợi hại, xác thực không có ở đây, xem ra các nàng chia binh hai đường, nàng ta mang bảo vật đi rồi!"
"Tiểu sư muội của ngươi ở đâu?"
Khẽ gật đầu, lão giả kia lần nữa chăm chú nhìn khuôn mặt Phương Mẫn, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi nói ra, lão phu sẽ cho các ngươi một đường sống, nếu không thì..."
Suy nghĩ một chút, Phương Mẫn sâu xa lên tiếng: "Ba ngày trước, sau khi chúng ta bị tập kích, vì lý do an toàn mới chia ra hai đường, hiện tại nàng ở nơi nào, ta cũng không biết, nếu các ngươi dò xét dọc đường trở về, có lẽ sẽ có manh mối!"
"Tìm mấy người giỏi dò xét hành tung, tìm dọc đường trở về cho lão phu!"
Quay đầu yên lặng phân phó một tiếng, lão giả hung ác trừng mắt nhìn Phương Mẫn, oán hận nói: "Nha đầu, nếu ngươi dám lừa gạt lão phu, lão phu sẽ trở lại bất cứ lúc nào lấy mạng các ngươi, hừ, chúng ta đi!"
Vừa dứt lời, lão giả kia hung hăng đạp bước, bay lên cửu thiên, không thấy tăm hơi. Mấy người còn lại, nuốt nước miếng, nhìn sáu nữ tử mềm mại, vạn phần không muốn cũng lập tức theo sau.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại sáu nữ tử sợ hãi ở nơi này, trong mắt vẫn còn sự kinh hoảng chưa tiêu tán.
Nhặt từng kiện quần áo lên, mặc lại trên người, tay xoay xoay giới chỉ, Phương Mẫn nhìn những người biến mất nơi xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười xem thường. "Hừ hừ, lão gia hỏa, bảo vật trong tay bản cô nương cũng dám muốn, hừ!"
"Sư tỷ, bọn họ đi rồi sao, có thể trở lại không?" Lúc này, một âm thanh kinh hoảng vang vọng bên tai nàng, nữ đệ tử đến bên cạnh nàng lo lắng hỏi.
Trầm ngâm một chút, sắc mặt Phương Mẫn cũng trở nên nghiêm túc. "Đúng vậy, nếu hắn đuổi kịp sư muội, không tìm được Tử Kim Lưu Ly Trản, khẳng định sẽ quay trở về. Mấy tỷ muội chúng ta phải đi đường vòng đến Vân Lam thành, mấy tỷ muội chúng ta thay đổi đi đường vòng đến Vân Lam thành, nhớ trên đường dùng linh áp xóa dấu vết, để bọn hắn không đuổi theo!"
"Vâng, Đại sư tỷ!"
Mọi người liền chắp tay hô lớn, thế nhưng rất nhanh, lại có nữ tử lo lắng: "Thế nhưng.. Tiểu sư muội thì làm sao bây giờ, nếu thật bị bọn họ tìm tới..."
"Ngươi quan tâm nàng ta làm gì? Vừa rồi nếu không dụ bọn người kia tới chỗ nàng ta, chúng ta phải chết. Ngươi thấy nên để nàng ta chết hay chúng ta chết?"
Lạnh lùng liếc nhìn nàng, Phương Mẫn hừ một tiếng, người kia rụt đầu, giữ im lặng.
Phương Mẫn cười tà dị, quay người lại, dẫn đầu bay tới trước, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiểu nha đầu, vĩnh biệt, hừ hừ...
Sau năm ngày, con đường khác hoàn toàn với mấy người Phương Mẫn, một bóng người đáng yêu trên thân lưng cõng một nam tử gầy gò, một đường phi hành, thỉnh thoảng còn lo lắng hỏi: "Trác Phàm, Vân Lam thành đi hướng này à, sao ta không gặp các sư tỷ?"
"Yên tâm đi, ta không chỉ sai đường!"
Trác Phàm nhếch miệng cười quỷ dị, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của nàng, trong lòng vừa vui vẻ, vừa ngọt ngào.
Không chỉ sai?
Hừ hừ, đúng vậy, lão tử vào nam ra bắc ở Thánh Vực nhiều năm như vậy, làm sao có thể chỉ sai đường? Chỉ cố ý đi nhầm đường mà thôi.
Đuổi kịp một đám xú nha đầu kia làm gì, tự nhiên thêm một đống bóng đèn, thế giới hai người như bây giờ rất tốt, ha ha...