Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1831 - Chương 1837: Rơi Vào Cửu U

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1837: Rơi vào Cửu U

Ôi ôi ôi...

Đã ttheo bảy tám ngày nhưng vẫn không có một chút dấu vết, Sở Khuynh Thành cõng Trác Phàm một đường chạy như bay, thở hồng hộc. Cũng bởi vì trong lòng lo lắng, bôn ba mấy ngày vẫn không ngừng, Sở Khuynh Thành cao thủ Quy Nguyên, trán chảy đầy mồ hôi.

Trác Phàm nhìn thấy mà đau lòng, nâng tay áo lau hồ hôi cho nàng: "Khuynh Thành, ta đi đứng đã tốt rồi, không bằng chúng ta xuống phía dưới nghỉ chân đi!"

"Không được, ta còn phải đuổi theo các sư tỷ, sao có thể dừng lại? Như vậy không phải càng trễ hơn sao?" Sở Khuynh Thành bướng bỉnh hơi lắc đầu.

Sai phương hướng, nàng có đuổi hoài cũng không tới.

Bất đắc dĩ bĩu môi, Trác Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó lại nói: "Khuynh Thành, theo không kịp thì theo không kịp, dù sao mấy người đó cũng đi nhanh hơn nàng, nàng làm sao đuổi kịp. Không phải các nàng hẹn gặp ở Vân Lam thành sao, chờ tới đó là có thể nhìn thấy bọn họ thôi, cần gì gấp gáp như vậy?"

"Nhưng đây là lần đầu ta đi xa nhà, căn bản không biết Vân Lam thành ở nơi nào?"

"Chuyện này thì có là gì, không phải có ta ở đây sao? Ta dẫn đường cho nàng không phải là được sao?"

"Ngươi?" Sở Khuynh Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn: "Không phải ngươi phải lên núi hái thuốc sao? Để ngươi chỉ đường cho ta đi Vân Lam thành, lộ trình xa xôi, sẽ không sẽ ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?"

Bật cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Ảnh hưởng gì chứ? Dù sao ta phiêu bạt khắp nơi, đi chỗ nào tính chỗ đó, ta cùng đi với nàng đến Vân Lam thành,...Khi nàng trở về lại cõng ta trở về là được!"

"Há, vậy... Cảm ơn..." Hai gò má hơi đỏ lên, Sở Khuynh Thành nghe trở về còn phải cõng Trác Phàm, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng sâu trong nội tâm lại không cự tuyệt.

Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, Trác Phàm cười hắc hắc, nghiêng bên tai nàng cười nói nhỏ: "Thế nào, nàng không muốn cõng ta sao?"

Tai có chút ngứa, cổ Sở Khuynh Thành càng đỏ hơn, nhưng chậm rãi lắc đầu.

"Vậy nàng nguyện ý cõng ta?"

Không nói gì, tiểu cô nương bị đùa giỡn, không biết trả lời như thế nào.

"Vậy... cõng ta cả một đời, được không?"

Bỗng nhiên, Trác Phàm nói, ánh mắt thâm tình nóng rực. Sở Khuynh Thành sững sờ, thân thể run rẩy, quay đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt thâm tình của hắn, nàng thoáng chốc ngơ ngẩn, ánh mắt trống rỗng.

Nàng thực sự không thể tin được, sao đột nhiên Trác Phàm lại nói những lời này với nàng.

Nhìn nàng chằm chằm, Trác Phàm quá nhớ thương nàng, khó kìm chế bản thân, chúi người về phía trước, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Coong!

Trong khoảng khắc, hết thảy đều đứng im, Sở Khuynh Thành hoàn toàn choáng váng, trong đầu như có tiếng chuông vang vọng. Nàng cảm nhận khí tức quen thuộc của nam tử xa lạ này, giật mình lo lắng nửa ngày, mới phản ứng được. Lúc này thân thể run rẩy, hai người cùng nhau ngã xuống.

Hai tiếng ầm ầm vang lên, đập ra hai hố lớn.

Ngay sau đó, Sở Khuynh Thành vội vã từ hố bò lên, vẻ mặt đỏ ửng, quay đầu nhìn Trác Phàm cũng đang leo theo, vừa tức vừa xấu hổ, chỉ hắn nói: "Ngươi... Ngươi... Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta."

"Ừm... Xin lỗi, ta kìm lòng không được, hắc hắc hắc..."

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm gãi đầu, vẻ mặt lại chẳng có chút hối hận, tiếp tục trêu đùa: "Như vậy đi, vừa rồi ta chiếm tiện nghi của nàng, giờ nàng chiếm lại tiện nghi của ta đi, ta để nàng chiếm tự nhiên, ta không ngại đâu, ha ha!"

"Ngươi... Vô sỉ!"

Hung hăng trừng hắn, Sở Khuynh Thành xoay người rời đi: "Về sau ta cũng không để ý tới ngươi nữa!"

"Khuynh Thành, đừng đi mà, nàng không biết đường, ta dẫn nàng đi!"

"Không cần ngươi, tự ta tìm người hỏi, hừ!"

Trác Phàm cười nói với Sở Khuynh Thành nhưng nàng đã không bao giờ tin tưởng đồ vô sỉ này, tức giận quát một tiếng, đạp bước rời đi, bay lên không trung, nàng tức giận thật lâu, không thèm quay đầu nhìn hắn.

Trác Phàm mỉm cười lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Haizzz, có phải mình tấn công nhanh quá không? Ha ha ha... Xem ra theo đuổi con gái, không phải là chuyện dễ dàng. Thật không biết năm đó Khuynh Thành kiên trì mười năm không chịu rời bỏ ta, chịu đựng bao nhiêu chua xót. Lần này thì tốt rồi, đổi lại đến ta theo đuổi, đúng là báo ứng mà."

Nghĩ tới đây, Trác Phàm thở dài, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc.

"A, đúng rồi, lần này ta nên dùng phương pháp gì để xuất hiện trước mặt nàng? Lần trước đã dùng Linh thú ngậm bay, một Đoán Cốt cảnh làm sao đuổi kịp nàng đây..."

Bá bá bá!

Thế mà, ngay lúc này, Trác Phàm đang suy nghĩ đại kế tán gái, thì từng đạo hắc ảnh trong nháy mắt lướt qua đỉnh đầu hắn, một mảnh đen kịt che đậy nửa bầu trời, khí thế cường đại mạnh mẽ áp xuống.

Có lẽ bởi vì khí tức Đoán Cốt cạnh của Trác Phàm quá yếu, những cường giả trên trời không chú ý đến hắn, liền lướt qua.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy sắc mặt Trác Phàm thoáng trở nên nghiêm túc, từ xa nhìn phương hướng bọn họ bay đi, nặng nề nói: "Làm sao bọn họ đuổi theo nhanh như vậy chứ? Con đường này, chỉ có mỗi mình Khuynh Thành đi, bọn họ phải tìm được mấy mụ kia trước, lấy đồ vật xong thì rời đi chứ, sao lại đuổi theo?"

"Chẳng lẽ kẻ gây họa…?"

Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, chân đạp bước bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa: "Đáng chết, bên trong còn có cao thủ Hoàng giai, xem ra không thể ẩn giấu..."

Một nơi khác, Sở Khuynh Thành vừa phi hành, vừa nổi giận mắng lớn: "Trác Phàm chết tiệt, Trác Phàm thối, lãng tử chết tiệt, ba lần bốn lượt chiếm tiện nghi của bản cô nương. Mấy sư tỷ nói đúng mà, lời của nam nhân thối không thể tin, hắn chính là tên vô lại!"

Ầm!

Thế mà, ngay khi lời nàng còn chưa dứt, đã nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, uy áp cường hãn từ cửu thiên hạ xuống, giống như một chùy lớn hung hăng gõ xuống lưng nàng, nện nàng rơi xuống đất.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất chia năm xẻ bảy bỗng dưng hóa thành một hố to phạm vi một dặm, khói lửa mịt mù, bụi đất tung bay bốn phía. Bóng dáng mảnh mai của Sở Khuynh Thành phập phồng, phun ra một ngum máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Những người áo đen chậm rãi hạ xuống trước mặt nàng, người cầm đầu là lão giả cao tuổi, lạnh lùng nhìn xuống nàng, khẽ lên tiếng: "Là bé con này sao? Không có gì ghê gớm mà có thể giết hai mươi cao thủ các ngươi?"

"Gia chủ, ngài chớ để tu vi bề ngoài của nàng mê hoặc, nha đầu này rất quỷ dị!" Thống lĩnh áo đen bước lên phía trước, đứng kề bên lão giả vội vã lên tiếng.

Sở Khuynh Thành ngước khuôn mặt tái nhợt lên, lại phun ra miệng máu đỏ tươi, híp mắt nói: "Lại... Lại là các ngươi..."

"Nha đầu, giao Tử Kim Lưu Ly Trản ra, nếu không lão phu khiến ngươi chết rất khó coi!"

"Tử Kim Lưu Ly Trản?"

Sở Khuynh Thành có chút mê mang, chậm rãi lắc đầu: "Không ở trên người ta, nhưng cho dù có ở trong tay ta, bảo vật của Đan Hà tông cũng không dễ dàng giao cho các ngươi..."

Khẽ gật đầu, lão giả kia cười lạnh một tiếng: "Rất tốt!"

Ầm!

Chân bước lên, đá Sở Khuynh Thành bay ra ngoài. Sở Khuynh Thành co rút, lần nữa phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, trong đó xen lẫn nội tạng vỡ vụn.

"Yếu như vậy mà cũng là Quy Nguyên cảnh!"

Thấy tình cảnh này, lão giả kia nhướng mày, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tên đầu lĩnh, nghi ngờ nói: "Đây chính là cao thủ trong miệng các ngươi, đánh giết khiến các ngươi sợ chết sao? Thật ta nhìn không ra."

Da mặt ngăn không được co lại, đầu lĩnh kia không hiểu ủy khuất cúi thấp đầu, run rẩy nói: "Gia... Gia chủ, có lẽ trạng thái hôm nay của nàng không tốt, bà dì đến chẳng hạn..."

Ba!

Lời còn chưa dứt, lão giả kia đã vung tay cho hắn một cái tát vang dội.

"Nực cười."

Lạnh lùng nhìn hắn, lão giả hừ một tiếng. Tên đầu lĩnh run rẩy cúi đầu, không nói một câu, trong lòng rủa chết Sở Khuynh Thành.

Nha đầu chết tiệt kia, lúc đó biểu hiện dũng mãnh, hiện tại sao lại ỉu xìu thế này? Dù ngươi xuất ra một phần uy thế lúc trước cũng được, để gia chủ chúng ta chứng kiến một phen, chứng minh chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ là có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không chứng minh được mà còn bị phản bác.

Hiện tại cho dù hắn có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch, chỉ chứng minh bản thân vô năng thôi.

"Một hồi lại thu thập ngươi, hừ!"

"Vâng!"

Trừng mắt nhìn hắn, lão giả kia tức giận hừ một tiếng, đi về phía Sở Khuynh Thành. Tên đầu lĩnh mặt đầy ủy khuất, co rụt đầu lại, sắp khóc tới nơi.

Ngay sau đó, lão giả kia đến trước mặt Sở Khuynh Thành, chậm rãi nâng một chân, lạnh lùng nhìn nàng: "Nha đầu, ngươi khiến người của ta bị thương nhiều như vậy, lão phu cũng không thể xem ngươi giống với mấy đứa trẻ khác, nói tha liền tha. Ngươi còn mạnh miệng như thế, vậy lão phu đành phải đạp nát đầu ngươi, từ trên người ngươi tìm kiếm bảo vật, cho ngươi chết không toàn thây!"

Nói xong, chân lão giả kia đã đạp xuống.

Uy áp cường hãn thổi vào má nàng, cương phong mãnh liệt làm cho nàng không thể mở mắt nổi.

Sở Khuynh Thành cứ như yên tĩnh mà nhìn, thân thể suy yếu khiến hai mắt nàng nặng nề chậm rãi nhắm lại.

Xong, ta phải chết sao? Thế nhưng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, thân thế ta còn chưa điều tra rõ ràng, làm sao có thể...

Ầm

Một tiếng vang thật lớn ngăn cản dòng suy nghĩ của nàng, ánh mắt nàng triệt để nhắm lại, một chân lão giả kia cũng đạp xuống, lúc này giậm xuống một hố sâu, bán kính hơn một dặm, sâu không thấy đáy.

Thế nhưng ngay lúc cát bụi tán đi, hết thảy đều kết thúc, thân thể lão giả kia run lên, quay đầu nhìn qua hướng khác, ánh mắt co rụt, hét lớn một tiếng: "Thần thánh phương nào, xưng tên ra?"

"Chỉ những kẻ sắp chết mà thôi, biết tục danh ta làm gì?"

Cát bụi đầy trời tán loạn, bóng người đen nhánh theo cát vàng dần xuất hiện, giọng nói lãnh đạm, cho dù những hung đồ đao kiếm đổ máu nghe âm thanh này trong lòng cũng thắt lại, như rơi vào Cửu U...

Bình Luận (0)
Comment