Bất đắc dĩ lắc đầu, đạo cô nhìn mọi người, bật cười liên tục: "Các ngươi ngồi ở vị trí cao nhiều năm nên quên đi trạng thái đầu tiên của mình!"
"Trạng thái đầu tiên?"
"Đúng vậy, ăn và ngủ, không phải trạng thái đầu tiên sao?"
Nhẹ nhàng vung lên, ném mảnh giấy ố vàng vào tay Mai Tam Cô, đạo cô kia che mặt cười khẽ: "Còn nhớ lúc trước ôm Khuynh Thành trở về tông môn nuôi dưỡng chứ, bổn tọa tự mình chăm sóc, mỗi ngày luôn họa ra giường ba bốn lần như thế, rất giống đấy! Nhất là mùi khai, thật sự rất lâu rồi không nghe thấy, ha ha ha. . ."
Cái gì?
Thân thể chấn động, Mai Tam Cô đưa mảnh giấy lại gần ngửi ngửi, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt mặt đầy giận dữ nói: "Sư tỷ, tỷ nói giấy này tiểu tử kia tiểu lên sao?"
"Ngươi cảm thấy sao?"
"Thực buồn cười!"
Cuối cùng cũng hiểu được, Mai Tam Cô giận không nhịn nổi, lúc này vung cánh tay lên, nhanh gọn giải quyết tờ giấy kia thành mảnh vụn, hung hăng ném trên mặt đất. Nhưng vừa nghĩ tới mấy tháng qua, mỗi ngày bản thân xem nó như trân bảo, tỉ mỉ nghiên cứu, hai tay đều dính đầy mùi khai kia, căm ghét không chịu được, thậm chí cảm giác bụng dưới cuộn trào như muốn nôn ra ngoài.
Mấy người Phương Mẫn biết được chân tướng, hai tay không tự chủ xoa xoa, vẻ mặt đầy ghét bỏ, hận không thể chặt rơi hai tay của chính mình.
Các nàng là thiếu nữ thanh xuân sao có thể đụng mấy thứ bẩn thỉu này chứ?
Cũng chỉ có Sở Khuynh Thành không thể tin mà lắc đầu, thất thần nói: "Không thể nào, hắn không thể gạt ta, làm sao lại cầm thứ này để trêu đùa ta?"
"Hừ, nha đầu ngốc, người ta căn bản chính là đùa nghịch ngươi, chưa từng nghiêm túc với ngươi. Ngươi còn đần độn thi triển mỹ nhân kế, bây giờ bị người ta chỉnh lại, còn liên lụy chúng ta, thật là vô dụng." Phương Mẫn oán hận liếc nhìn nàng, lớn tiếng mắng chửi.
Sở Khuynh Thành không nói gì, chỉ mất mác cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng đau đớn.
Lần đầu tiên nàng rời khỏi sơn môn, cũng lần đầu tiên nàng hảo cảm với nam tử, người đó là Trác Phàm. Mà hai người cũng đều mong muốn ở cùng một chỗ, nhưng không nghĩ đến Trác Phàm sẽ lừa dối nàng.
Nếu không muốn vẽ hắn có thể trực tiếp cự tuyệt, tại sao muốn lừa nàng chứ?
Chẳng lẽ thật sự như các sư tỷ nàng nói, hắn chỉ đang trêu đùa nàng, chưa từng để nàng trong lòng? Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới, bên trong sòng bạc kia, những nữ tử xuất hiện bên cạnh hắn đều xinh đẹp như hoa, sao có thể nhớ thương một người bình thường như nàng chứ?
Vẻ mặt Sở Khuynh Thành ngày càng đau khổ, trái tim cũng dần chìm xuống đáy vực.
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, vị đạo cô kia ho một tiếng, thản nhiên nói: "Khuynh Thành, đàn ông trên thế gian đều phụ bạc như vậy, không cần vì bọn họ mà phí sức. Ngươi có số mệnh trong người, căn bản không cần để ý những tạp chủng kia, an tâm tu luyện là được!"
Sở Khuynh Thành ủy khuất khẽ gật đầu, hai mắt mờ nước.
"Sư tỷ, ta thực sự quá vô dụng, lớn tuổi lại bị một tên tiểu tử chưa mọc đủ lông trêu đùa, mang theo một khối tã hồi tông, xin ngài trừng phạt!"Mai Tam Cô lần nữa liền chắp tay xấu hổ nói.
Mỉm cười khoát tay, đạo cô kia không để bụng: "Chúng ta đều mấy ngàn tuổi, trí nhớ sớm đã mơ hồ, phần lớn các đệ tử nhập tông đều hiểu chuyện, làm gì có cơ hội tiếp xúc loại chuyện này? Bản tông cũng chỉ vì tự mình chăm sóc Khuynh Thành lúc còn nhỏ, mới nhớ đến một vài chi tiết. Mà Khuynh Thành là đồ đệ ta yêu quý, sẽ nhớ càng sâu, ha ha ha. . ."
"Sư phụ!"
Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành cảm động, không kìm nén được vội bổ nhào vào lòng sư phụ, khóc lớn. Phương Mẫn nhìn thấy hừ một tiếng, mặt mũi đầy ghen ghét.
Nha đầu chết tiệt kia, không chỉ vuốt mông ngựa còn làm nũng, rõ ràng không lập được công lao cho tông môn, sư phụ còn đau lòng cho nàng ta, đúng là trời xanh không có mắt!
Nhìn hết thẩy, trong lòng Mai Tam Cô càng nghĩ càng giận, ra sức đánh một quyền, hét lớn: "Thằng nhãi con. . . Sư tỷ, ta đi bắt hắn, không phải giáo huấn hắn một trận thật không hả giận, hắn còn cho là Đan Hà tông chúng ta dễ khi dễ!"
Không nói gì, đạo cô kia khẽ vuốt vuốt đầu Sở Khuynh Thành, xem như ngầm đồng ý, trong mắt lóe lên từng đạo tinh mang thâm thúy.
"Tông chủ, Thiên Ma Sơn gửi bảng cáo thị đến Thánh Vực, mời Tông chủ xem qua!"
Thế mà, còn không đợi lão cô bà hành động, một giọng nói thanh thúy từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó, một nữ tử đáng yêu hùng hùng hổ hổ đến trước mặt mọi người, khom người cúi đầu, trình lên ngọc giản xanh biếc.
Đưa tay cầm lấy ngọc giản, đạo cô kia nhắm mắt xem một chút, chợt mở hai con ngươi ra, quát lớn: "Tam Cô, ngươi không cần phải đi, tiểu tử kia không động được!"
"Làm sao?"
"Ngươi xem một chút đi, hiện tại hắn cùng toàn bộ Lạc gia đã trở thành cánh tay của Ma Hoàng, động đến hắn chẳng khác nào khai chiến với Ma Hoàng."
Mai Tam Cô giật mình, lập tức cầm ngọc giản xem qua, sắc mặt cũng nhanh chóng trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng chết, bọn họ nhất định lấy địa đồ Minh Hải, đổi danh vị. Đánh chó còn phải xem mặt chủ, lần này, có Ma Hoàng che chở, chúng ta không có cách nào bắt hắn."
Nghe được câu này, mấy người Phương Mẫn cũng cả kinh, trong lòng thầm than, Lạc gia ra tay nhanh thật, trong thời gian ngắn đã dựa vào cây đại thủ Ma Hoàng.
Đạo cô trầm ngâm một chút lại bật cười thành tiếng, lơ đễnh lắc đầu: "Yên tâm đi, cây to này bọn họ dựa không bao lâu. Đợi cây đổ rồi chúng ta lại bắt bọn hắn cho Khuynh Thành giải giận cũng không muộn?"
Làm sao?
Mọi người sững sờ nhìn khuôn mặt thần bí của đạo cô, cảm thấy không hiểu.
Ba tháng sau, Trác Phàm an bài Lạc gia tiếp quản hai mươi thành trì mà Triệu Thành đưa cho, là vùng đất lúc trước hai người Thiên Diện Lão Ma quản lý.
Vốn những thế lực cũ cản đường là chuyện khó tránh khỏi, muốn hoàn toàn chỉnh đốn ba tháng cũng không đủ.
Có điều Lạc gia là ai, bọn họ làm việc nhanh chóng quyết đoán, có sự hỗ trợ với những cao thủ Kiếm Vương như Mộ Dung Liệt, Liễu Mộ Bạch, nhân tài càng thêm đông đúc, trong thời gian ngắn đã chưởng khống toàn cục, nắm giữ hai mươi thành trì trong tay, đây cũng là mãnh lĩnh vực thứ hai Lạc gia đánh xuống Thánh Vực, so với Hoan Hỉ trấn, khuếch trương thanh thế lớn hơn nghìn lần.
Có điều trong phúc thường có họa, Lạc gia vừa mới đứng vững gót chân không bao lâu đã gặp chuyện khó giải quyết còn hơn đi gặp bát Hoàng.
Tam Hoàng chiến!
"Báo, Trác quản gia, ngoài Phượng Vũ thành có thế lực không rõ dũng động, sợ không phải người lương thiện!" Một hộ vệ Lạc gia nhanh chóng chạy đến trước mặt Trác Phàm, khom người bẩm báo.
Trác Phàm nhíu mày thì thầm: "Kế Phượng Vũ thành là thế lực Quỷ Hoàng, chẳng lẽ Quỷ Hoàng và Ưng Hoàng đã muốn hành động?"
"Trác đại ca, như thế nào, muốn động thủ sao?" Lúc này, Lạc Vân Hải đi vào, nhíu mày hỏi. Lạc Tư Phàm cũng cao ngạo nhướng mày, lớn tiếng nói: "Động thủ thì động thủ, bây giờ chúng ta dựa vào Ma Hoàng, tại sao phải sợ bọn hắn? Lần này không chỉ một mình Lạc gia chiến đấu, sau lưng còn có tiếp viện!"
"Động thủ cái gì?"
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng: "Các ngươi thật sự xem mình đã tìm được nơi nương tựa, tác chiến cùng bọn hắn sao? Cho dù đằng sau chúng ta có tiếp viện, ở tiền tuyến chết cũng là người Lạc gia, dựa vào cái gì?"
Lạc Vân Hải gật đầu, vẻ mặt do dự: "Đạo lý này ta cũng hiểu, có điều hiện tại chúng ta dựa vào Ma Hoàng Triệu Thành, lại ở biên cảnh, nếu không động thủ, chẳng lẽ trực tiếp lui binh?"
"Muốn lui binh ẩn nấp, thì những gì chúng ta vất vả gầy dựng khi tham gia phân tranh giữa bát Hoàng cũng hoàn toàn chấm dứt!"
"Vậy chúng ta muốn. . ."
"Nhất định phải nghĩ biện pháp song toàn, bình chân như vại. Dù sao ân oán này là chuyện của ba người bọn họ, không có quan hệ gì với chúng ta, không cần thiết can thiệp, có điều nên thoát thế nào đây?"
Tỉ mỉ suy nghĩ, trong mắt Trác Phàm lóe lên một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, một bóng người lóe qua, một tên hộ vệ Lạc gia đã nâng lên một khối khối ngọc giản, khom người nói: "Khởi bẩm Trác quản gia, Ma Hoàng Triệu Thành cho mời!"
"Đúng lúc ta cũng nên đi tìm hắn!"
Khóe miệng cười nhạt, Trác Phàm cầm lấy ngọc giản, dẫn theo Bách Lý Ngự Vũ đi về phía Thiên Ma sơn. Trải qua ba ngày, hai người liền tới nơi này.
Tất cả Ma vệ đều biết bọn họ, cho nên một đường đi về phía trước không ai ngăn cản.
Khi vào đại sảnh, nhìn thấy Triệu Thành, hai người mới cúi người hành lễ, bái nói: "Thuộc hạ Trác Phàm, Bách Lý Ngự Vũ, tham kiến Ma Hoàng đại nhân!"
"Trác quản gia không cần phải khách khí, mời ngồi!"
Vội vã phất phất tay, bảo hai người Trác Phàm ngồi xuống, Triệu Thành đi thẳng vào vấn đề: "Trác quản gia, các ngươi chưởng quản hai mươi thành trì Phượng Vũ thành, ta nghĩ ngươi biết vì sao bản Hoàng tìm ngươi rồi chứ?"
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười nhạt nói: "Gần đây nhân mã Quỷ Hoàng nhiều lần làm loạn, xem ra ý đồ bất chính."
"Đâu chỉ làm loạn? Căn bản chính là muốn lật ra sổ nợ năm đó."
Nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, Triệu Thành hất tay, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Gần đây nhân mã Ưng Hoàng cũng có hành động, chắc chắn hai bọn họ đã thương lượng xong, muốn liên hợp tấn công bản Hoàng. Thế nhưng dù bọn họ có làm vậy, bọn họ nghĩ có thể thắng được bản Hoàng sao? Nằm mơ, hừ! Trác quản gia, bản Hoàng tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một chút, Lạc gia các ngươi nắm giữ hai mươi thành kia thế nào rồi? Phải chăng đã bố trí chu toàn, có thể ngăn nhân mã của Quỷ Hoàng lại?"
Trầm ngâm một chút, Trác Phàm giả vở có chút khó khăn: "Ma Hoàng đại nhân, Lạc gia chúng ta mới đến, cường long khó ép địa đầu xà, thế lực mới vào muốn hoàn toàn chưởng khống tình thế, ba tháng chỉ sợ. . ."
"Được rồi, ta hiểu ý của ngươi, chỉ là đại chiến sắp đến, nếu không được ngươi liền nói, ngươi cần bao nhiêu nhân mã, bản Hoàng phái người trợ giúp. Tóm lại, lần này bản Hoàng muốn để bọn hắn biết, Ma Hoàng Triệu Thành ta một chọi hai vẫn có thể đánh bọn họ sứt đầu mẻ trán, sợ chết khiếp. Muốn tính sổ cùng lão tử sao? Hừ, bọn họ không có tư cách này!"
Trong mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, Triệu Thành cắn răng hừ nhẹ nói.
Trác Phàm lại nhìn về phía hắn, sâu xa nói: "Ma Hoàng đại nhân, theo suy nghĩ của ta, trận chiến này vẫn không chiến thì tốt hơn."