"Thế nào, lời này của Trác quản gia là có ý gì?" Triệu Thành nhướng mày không hiểu nhìn về phía hắn.
Mỉm cười, Trác Phàm chậm rãi đứng lên, đi qua lại giữa đại sảnh nói: "Có câu ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, tuy Ma Hoàng đại nhân thần dũng, nhưng lấy một chọi hai, dù sao hai quyền cũng khó địch bốn quyền. Cho dù địch được cũng tổn thất nặng nề, không chiếm được tiện nghi gì, mà trong bát Hoàng kia còn có người thừa cơ vét đại bàn của đại nhân, được không bằng mất, giống như cuộc chiến năm đó giữa Quỷ Hoàng và Ưng Hoàng đại nhân làm ra, không phải sao?"
"Đạo lý này sao bản Hoàng có thể không biết?"
Triệu Thành nhíu mày thật sâu, thở dài một tiếng: "Có điều bây giờ ta không muốn đánh nhưng hai lão già kia cũng níu lấy ta không buông, nếu ta không ứng chiến, chẳng phải không duyên cớ bị bọn họ cướp bóc, mất địa bàn không nói nhưng thể diện của bản Hoàng bỏ ở đâu? Người đời biết rõ bản Hoàng yếu đuối thì còn có ai đến tìm bản Hoàng nương tựa?"
Cười nhạt gật đầu, Trác Phàm tán đồng nói: "Không sai, nếu không đánh, đại nhân tổn thất càng lớn, cho nên trận chiến này nhất định phải đánh, có điều không nên do đại nhân đánh!"
"Không nên do ta đánh? Vậy người nào đến đánh? Bản Hoàng là mục tiêu của bọn họ!"
"Để những người quan sát kia vào chiến là thỏa đáng."
Khóe miệng xẹt qua nụ cười gian trá, Trác Phàm sâu xa nói: "Trận chiến này người nào tham dự, tất nhiên sẽ bị hao tổn, sao đại nhân không kéo những người cách xa bờ kia vào cuộc chiến, trao đổi vị trí, bản thân trở thành người đứng xem?"
Triệu Thành giật mình, nhìn hắn thật sâu như ngộ ra: "Ngươi nói tìm đồng minh? Thế nhưng bây giờ nên tìm ai là đồng minh? Mà lại lần này đối phó là cường giả của hai trong tám Hoàng, cho dù tìm tới đồng minh, chỉ sợ đối phương cũng sẽ giơ công phu sư tử ngoạm, tổn thất còn hơn đánh một trận."
"Ma Hoàng đại nhân hiểu lầm rồi, không phải tìm đồng minh, mà là côn đồ. Đồng minh chúng ta còn muốn kề vai chiến đấu, côn đồ thì lại khác, bọn họ xuất lực, chúng ta nhìn là được, không cần phí một binh một tốt!"
"Này. . . Trác quản gia, ngươi không có bệnh chứ!"
Thân thể hơi hơi run run, Triệu Thành nhìn hắn chằm chằm, chợt cười to lên: "Ha ha ha. . . Trác quản gia, người ngu như vậy ngươi đến chỗ nào tìm chứ? Để cho người khác xuất lực, trong tám Hoàng lại có người đần vậy sao?"
Thản nhiên cười, Trác Phàm nói: "Đần như vậy đúng là không có, mà mời côn đồ như bát Hoàng cũng không thể không trả giá đắt."
"Như vậy. . . Phải trả như thế nào?" Sắc mặt nghiêm lại, Triệu Thành lại hỏi.
Khóe miệng xẹt qua một đạo tà dị, Trác Phàm chăm chú nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Xin hỏi Ma Hoàng đại nhân, tấm kia bản đồ Minh Hải kia ngài có giải được không?"
"Ngươi muốn cầm địa đồ Minh Hải trao đổi? Không được!"
Triệu Thành chấn động trong lòng, suy nghĩ chốc lát, liền hung hăng lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: "Địa đồ Minh Hải là con đường duy nhất đến đạo tràng Minh Đế, trân quý vô cùng, sao có thể rơi vào tay những người kia? Vạn nhất bọn họ giải được thì sao?"
"Bản đồ này thâm thúy như vậy, là vật mà người thường có thể giải sao? Nếu vậy Bạc Hoàng cũng không lấy ra đánh cược. Mà lần này, chúng ta cũng không phải thật sự lấy địa đồ Minh Hải ra làm điều kiện trao đổi, mà đưa bản sao thôi, bản đồ chân chính vẫn ở trong tay Ma Hoàng đại nhân."
"Vậy cũng không được, nếu bọn họ giải ra thì làm sao bây giờ?"
"Cái này dễ, phía trên bản vẽ chúng ta động tay động chân một chút, cam đoan cả đời bọn họ cũng không giải được!"
"Động tay chân bọn họ không phát hiện thì sao?"
"Ma Hoàng đại nhân, xin đem địa đồ kia ra, để tại hạ vẽ một phen." Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm khom người cúi đầu.
Hai con ngươi híp lại, Triệu Thành nhìn hắn thật lâu, vạn phần không tình nguyện lấy địa đồ ra, để trước mặt hai người, Trác Phàm đạp nhẹ hai bước tiến lên, chỉ phía trên địa đồ: "Mời đại nhân xem, chỗ này trên bản đồ có vô số điểm đen cấu thành, khi chúng ta làm bản khác, ở chỗ này chấm thêm một chút, ở nơi đó thiếu đi một chút, ai sẽ phát hiện? Đoán chừng ngay cả Bạc Hoàng cũng không nhận ra. Mà góc trái trên cùng cùng dưới góc phải rất giống nhau, chúng ta chuyển một chút, chắc cũng không bị người phát hiện. Cho dù có lấy đồ thật ra so sánh, ai có thể phân biệt bên trong như thế nào? Có nhìn cũng mù tịt!"
Triệu Thành gật đầu tán thành, hớn hở ra mặt, lớn tiếng khen: "Diệu kế của Trác quản gia thật hay, một địa đồ thâm thúy như vậy, khác biệt một số chi tiết nhỏ rất khó mà phát hiện. Lần này chúng ta trao đổi thẻ đánh bạc, hơn nữa còn tay không bắt sói, căn bản là đồ không quan trọng. Ha ha ha, có điều chúng ta nên đi giao dịch với ai?"
"Người nào coi trọng bản đồ này nhất thì giao dịch cùng người đó."
Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm chậm rãi dạo bước, vừa phân tích: "Ban đầu ở sòng bạc, Bạc Hoàng đã ném đồ này ra, đương nhiên sẽ không quá xem trọng, hoặc hắn có bản sao, không thể nói chuyện với hắn được. Mấy hoàng còn lại đều muốn lấy được địa đồ này, nhưng nổi trội nhất chỉ có hai người, Đan Hà tông phái đệ tử thi triển mỹ nhân kế, muốn lấy bản sao của địa đồ, đại biểu của Kiếm Hoàng vì muốn có mà không tiếc cắt ngón chân để thắng cược, nếu chúng ta thương lượng cùng bọn hắn, cơ hội thành công rất cao."
Không sai, Triệu Thành nhìn Trác Phàm với ánh mắt tán thưởng: "Tiên sinh thật sự nhạy bén hơn người, bản Hoàng có tiên sinh tương trợ, thật may mắn. Hiện tại ta sẽ lên đường, đàm phán với nhị Hoàng kia!"
"Khoan đã!"
Vội vã khoát tay, Trác Phàm chậm rãi lắc đầu: "Ma Hoàng đại nhân, chớ nóng lòng, tình thế của chúng ta bây giờ bọn họ cũng biết, nếu lúc này chúng ta nhanh chóng mang theo địa đồ tới cửa cầu kiến, bọn họ hung ác gõ chúng ta một búa, đại nhân nghe theo kế sách của ta hành dộng, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc cho ta!"
Triệu Thành nghe mà kích động nói không ra lời, chăm chú nhìn Trác Phàm, thật lâu mới hưng phấn nói: "Bản Hoàng được tiên sinh tương trợ, thật sự chẳng khác nào có được một bảo bối. Như vậy lần liên minh này do tiên sinh toàn quyền xử trí."
"Đại nhân khách khí rồi, đây là phận sự của tại hạ."
Khom người cúi đầu, Trác Phàm trịnh trọng nói. Sau đó lại hàn huyên một chút, hắn liền mang theo Bách Lý Ngự Vũ rời đi, đương nhiên nhắm tới Sở Khuynh Thành Đan Hà tông, mục đích ở sòng bạc chưa hoàn thành, hiện tại hắn có thể mượn cơ hội tiếp tục.
Bá bá bá!
Mới vừa đến cửa chính, từng tiếng xé gió vang lên, hơn mười thiếu nữ cản trước người bọn họ, người đi đầu chính là Đại sư tỷ Phương Mẫn của tông môn.
Khóe miệng xẹt qua dường cong tà dịch, Trác Phàm vênh váo tự đắc nhìn nàng ta, lớn tiếng quát: "Nha đầu, mau vào bẩm báo một tiếng, nói Trác Phàm đại diện cho Ma Hoàng đại nhân, đến đây bái kiến Diễm Hoàng đại nhân, có chuyện cần thông báo!"
"Hừ, xú tiểu tử, lần trước ngươi đùa nghịch chúng ta còn ngại chưa đủ sao? Hôm nay lại có gan đến Đan Hà tông? Muốn chết à!" Trong mắt lóe lên ánh sáng ngoan độc, Phương Mẫn quát lạnh một tiếng, bỗng dưng đánh một chưởng về phía Trác Phàm: "Các tỷ muội, chúng ta nghiền tên cuồng đồ này thành phấn vụn cho ta, cho hắn chết không toàn thây."
Vâng!
Vừa nói xong liền đánh tới Trác Phàm, lúc này khí thế mạnh mẽ kéo nhau đè ép xuống, nếu thật sự Trác Phàm là Đoán Cốt cảnh thì lúc này đã bị ép thành thịt nát, đầu một nơi thân một nẻo.
Bạch!
Đúng lúc này, Bách Lý Ngự Vũ lắc mình, ngăn ở trước mặt Trác Phàm, xoay tay hất lên, một đạo kiếm mang băng lãnh đột ngột xẹt qua trước người bọn họ.
Ầm.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hơn mười người nữ tử cùng phun ra một miệng máu đỏ thẫm, bay ngã trở về, ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trắng bệch.
Mà cũng may là Bách Lý Ngự Vũ hạ thủ lưu tình, nếu không các nàng đã chết bất đắc kỳ tử, không còn đường sống.
Bách Lý Ngự Vũ bĩu môi, cười xem thường, Trác Phàm nhẹ nhàng bước lên một bước, lớn tiếng nói: "Tại hạ là đại biểu Ma Hoàng đại nhân đến đây, các ngươi lại xuất thủ với ta chẳng khác nào xuất thủ với Ma Hoàng, ồ, thì ra Đan Hà tông cũng muốn khai chiến với Thiên Ma sơn sao?"
"Hừ, hiện tại Ma Hoàng hai mặt thụ địch, còn dám trêu chọc thêm cường địch nữa sao?"
Thế mà hắn vừa dứt lời, âm thnah khinh miệt vang lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt hai người, Trác Phàm nhìn thấy vô cùng vui vẻ: "Đây không phải Mai sư thúc sao, đã lâu không gặp!"
"Xì, Mai sư thúc để cho ngươi gọi à?"
"Đương nhiên, ta theo Khuynh Thành!" Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm chẳng biết xấu hổ nói.
Mai Tam Cô nghe được câu này, lại nghĩ tới tấm bản đồ bốc mùi Trác Phàm cho bà, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi bới nói: "Xú tiểu tử, lần trước ngươi trêu cợt lão thân, lão thân còn chưa tính sổ với người."
"Thôi đi, rốt cục cũng hiểu ra, ta còn tưởng lão thái bà này cả một đời phạm hồ đồ chứ!" Cười xùy một tiếng, Bách Lý Ngự Vũ khinh thường bĩu môi.
Mai Tam Cô oán hận trừng mắt nhìn nàng, hai tay nắm chặt nhưng không hành động, bởi vì bà biết, nha đầu này không đơn giản, trong thời gian ngắn bất phân thắng bại, không phải bà ta có thể tùy tiện giáo huấn.
Trác Phàm cười lớn một tiếng, lơ đễnh nói: "Ha ha ha, chuyện lần trước chúng ta sẽ giải thích, điều quan trọng là lần này ta đại diện cho Ma Hoàng, các ngươi cứ cản ta ở ngoài cửa, không cho ta vào sao?"
"Phi, đại diện Ma Hoàng thì oai lắm sao? Mới lên cấp nô tài ở Thiên Ma sơn đã học được cáo mượn oai hùm rồi!"
"Ha ha ha, Mai Tam Cô, ngươi thật không có kiến thức."
Trác Phàm bật cười một tiếng, trịnh trọng nói: "Đại diện cho Ma Hoàng, xác thực không có gì đáng nói nhưng câu nói này, không nên do ngươi nói, bởi vì ngươi không xứng. Ta hiện tại là đại diên cho Ma Hoàng, tới gặp là Tông chủ Đan Hà tông, thương thảo lợi ích của hai bên, chỉ có Tông chủ các ngươi đuổi ta đi, mới danh chính ngôn thuận, bởi vì bà ta đại biểu Đan Hà tông. Mai sư thúc, chẳng lẽ bây giờ ngươi có thể đại diện cho Đan Hà tông? Đây là soán quyền đoạt vị, hay Diễm Hoàng đã chết?"
Ngươi. . .
Da mặt ngăn không được rút rút, Mai Tam Cô tức giận sôi trào lại không phản bác được, chỉ hận không thể một chân giẫm chết Trác Phàm, cố hít thở đè ép tức giận trong lòng.
Dù sao, bà ta chưa chắc thắng được hộ vệ Bách Lý Ngự Vũ này, đồng thời một câu nói của Trác Phàm cũng rất đúng. Người ta là đại diện của Ma Hoàng, xử trí như thế nào đều dựa trên quan hệ Đan Hà tông và Thiên Ma sơn, bà ta không có quyền lực, cũng không có tư cách này.
Nhưng bà ta tức giận, chỉ một tên Đoán Cốt cảnh nhỏ nhoi cũng có tư cách này nhưng bà ta lại không.
Vừa nghĩ đến đây, Mai Tam Cô nhất thời tức giận đến thổ huyết, từ khi gặp Trác Phàm bà ta ít gì cũng giảm năm ngàn năm tuổi.