Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1850 - Chương 1856: Vội Vàng Thúc Giục

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1856: Vội vàng thúc giục

" Mai sư thúc, mau giết hắn!

"Câm miệng đi, tiểu tử này dễ giết như vậy sao? Không có đầu óc! "

Lúc này, Phương Mẫn thật sự chịu không nổi bộ dạng đắc ý của Trác Phàm, chạy tới vội vàng thúc giục. Mai Tam Cô lại hung ác trừng mắt nhìn nàng một cái, lên tiếng mắng to.

Nha đầu ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta không muốn giết sao?

Trác Phàm nhìn tất cả, lại càng thêm đắc ý ngửa mặt lên trời cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía chúng nữ, càng khinh miệt.

Bá!

Bỗng nhiên, lại có một bóng dáng xinh đẹp xẹt qua, đi tới trước mặt mọi người, Trác Phàm vừa thấy, trước mắt nhất thời sáng ngời, vui vẻ nói:

"Khuynh Thành? "

“Mai sư thúc, sư phụ có lệnh, mời bọn họ đến đại sảnh nói chuyện một chút!” Không nhìn qua hắn, Sở Khuynh Thành chỉ là mặt đầy băng sương, khom người bái về phía Mai Tam Cô, liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không quay người lại nhìn một cái.

Trong lòng hiểu rõ, Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, cười khổ lắc đầu. Xem ra lần trước lấy tã cho nàng, thật sự là đã chọc nàng tức giận. Bách Lý Ngự Vũ nhìn thấy, lại chạm vào bả vai hắn, ý bảo một chút: "Thế nào, không giải thích sao? "

Không cần giải thích, dù sao lấy tình huống hiện tại mà xem, giải thích cái gì, nàng cũng sẽ không nghe, cần gì phải giải thích?” Khóe miệng xẹt qua đường cong lạnh nhạt, Trác Phàm hít sâu một hơi, liền cất bước về phía trước, dưới sự dẫn dắt của chúng nữ dẫn dắt, tiến vào tông môn.

Rất nhanh, bọn họ liền đi tới trong một đại sảnh cổ kính, ở giữa có một đạo cô vẫn còn phong vận đang ngồi. Trác Phàm vừa thấy, liền lập tức nhận ra, Diễm Hoàng, một trong Bát Hoàng Thánh Vực!

Đã lâu không gặp, bà già, hừ hừ!

Diễm Hoàng cũng nhìn thật sâu Trác Phàm vừa mới tiến vào, tinh tế đánh giá một phen, mới đưa tay ra, cười nói: "Vị này hẳn là Trác quản gia, Trác Phàm đi, mời ngồi! "

“Diễm Hoàng tiền bối, khách khí!” Ôm quyền, Trác Phàm vén ống tay áo, ngồi lên trên một cái ghế trúc, Bách Lý Ngự Vũ thì ngồi bên cạnh hắn.

Mai Tam Cô cùng các đệ tử còn lại, vừa tiến vào sảnh đường này, liền đi tới bên cạnh Diễm Hoàng đứng, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ không buông.

"Trác quản gia là người của Hoan Hỉ trấn sao? Tục danh của ngươi cùng một người quen cũ của ta rất giống nhau! "

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Diễm Hoàng mỉm cười, dường như có ý ngầm :

"Năm đó hắn cũng là nhân vật phong vân, hôm nay nhìn thấy Trác quản gia, phảng phất như nhìn thấy hắn lúc trước, không biết hai vị có quan hệ gì? "

Mí mắt hơi rũ xuống, Trác Phàm trầm ngâm một chút, cười nói: "Ma Hoàng đại nhân lần đầu gặp tại hạ, cũng từng có cảm khái như vậy, chẳng qua từ nhỏ sinh trưởng ở Lạc gia, được gia chủ thưởng cho một cái tên, làm cho hai vị đại nhân thất vọng rồi! "

“A, không có gì đáng ngại, một vị bằng hữu cũ đã mất nhiều năm, nhất thời nhớ tới mà thôi, cũng không có gì to tát!”

"Bằng hữu cũ? Là ngài cùng Ma Hoàng đại nhân, có chung một vị bằng hữu cũ sao? "

Nhướng mày lên, Trác Phàm bất giác cười khẽ ra tiếng: "Vậy tại hạ cũng rất tò mò, vị bằng hữu cũ kia của hai vị bạn có phải thật sự rất giống tại hạ sao? Vì sao hai vị nhìn thấy tại hạ, đều có cảm khái như thế? Nói vậy có thể trở thành bằng hữu của hai vị lão, có lẽ cũng là hạng người phi phàm, tại hạ cũng rất muốn nghe một hai, ha ha ha! ""

Gắt gao nhìn chằm chằm Trác Phàm thật lâu, Diễm Hoàng mới hít sâu một hơi, cười lắc đầu: "Giống lại không giống, mới gặp thì giống nhưng mà tái kiến thì lại không giống. Vị bằng hữu cũ của chúng ta cho đến bây giờ cũng không phải là một người có khuôn mặt tươi cười, hắn rất âm trầm, rất lạnh, giống như băng, giống như một con rắn, làm cho mọi người ta nhìn thấy liền phát lạnh. Nhưng Trác quản gia thì khác, vẻ mặt bình thản, ngược lại làm cho người ta muốn thân cận! "

“Ồ, phải không? Ma Hoàng đại nhân cũng nói như vậy, ha ha..." Sẩn nhiên cười, Trác Phàm thuận tay cầm lấy chén trà, cũng nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, nhưng tinh mang sâu trong đáy mắt chợt lóe lên.

Giống lại không giống, thoát thai hoán cốt!

Trác Phàm mặc dù là do Ma Hoàng Trác Nhất Phàm chuyển sinh mà đến, nhưng đáng tiếc, Trác Nhất Phàm đã chết. Hiện tại xuất hiện ở trước mặt ngươi, là Trác Phàm trau dồi lịch lãm phàm giai sau khi sống lại.

Diễm Hoàng a Diễm Hoàng, mặc cho ngươi duyệt qua nam tử khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng không có khả năng nhìn thấy bóng dáng của ta năm đó!

Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Phàm đặt chén trà trong tay xuống, vẻ mặt đầy ý cười, như ánh mặt trời rực rỡ: "Trà ngon, phù dung lưu thủy, thấm vào ruột gan, không hổ là đặc sản của Đan Hà Tông, trong hương trà đều có một loại hương thơm thiếu nữ! "

“Trác quản gia thật sự là người hiểu trà, trà của Đan Hà Tông chúng ta, đều là do xử nữ tự mình dùng đầu lưỡi ngắt hái vào đầu xuân, không dính trần vật, cho nên đặc biệt thơm ngát. Những nơi khác, không có trân phẩm như vậy! "

“A, dùng đầu lưỡi ngắt lấy?”

Nhướng mày, Trác Phàm nhất thời mắt lóe ra tinh quang, sau đó liền ở trong chén trà một trận tìm kiếm: "Mảnh nào là Khuynh Thành hái, cho ta mười cân mang đi, có thể không? Cảm ơn! ""

Phốc...

Từng tiếng cười khẽ liên tiếp vang lên, chúng nữ đệ tử nhìn Trác Phàm một cái, lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành, đều che miệng che mặt, tiếng cười không ngừng. Cho dù là Diễm Hoàng kia, cũng là bất giác lắc lắc đầu.

Chỉ có Sở Khuynh Thành, vẻ mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, tỏ vẻ cảnh cáo, không nên nói lung tung. Bất quá rất hiển nhiên, Trác Phàm đang lục lọi lá trà trong chén, cũng không nhìn thấy thần quang phẫn nộ của nàng.

"Trác quản gia thật sự là hài hước, xem ra ngươi thật sự rất không giống hắn, ha ha ha..."

Cười nhạt một tiếng, cuối cùng sắc mặt Diễm Hoàng nghiêm túc lại, tiến vào chính đề: "Tán gẫu lâu như vậy, còn không biết Trác quản gia đại biểu Ma Hoàng đến bản tông, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng muốn nói? "

Tìm nửa ngày, không có kết quả gì, Trác Phàm liền đem chén trà đặt ở một bên, trịnh trọng nhìn về phía Diễm Hoàng cười nói: "Kỳ thật cũng không có đại sự gì cần thương lượng, chỉ là có mua bán, thỉnh Diễm Hoàng đại nhân trao đổi một chút! "

“Mua bán?”

"Đúng vậy, chính là mua bán!

Trong mắt nhất định, Trác Phàm chợt nghiêm túc nói: "Có lẽ Diễm Hoàng đại nhân cũng có thể đã nghe nói, đại nhân nhà ta cùng hai người Quỷ Hoàng, Ưng Hoàng có khúc mắc. Hiện tại hai người kia đang hùng binh lệ mã, có lẽ là muốn gây bất lợi với chúng ta. Cho nên Ma Hoàng đại nhân muốn mời Diễm Hoàng đại nhân ra mặt, từ đó hòa giải một phen,, nếu chuyện thành công, nhất định sẽ có đại lễ tặng! "

Lông mày run lên, Diễm Hoàng thầm nghĩ: "Thì ra là vì việc này mà đến. Chỉ là hai người Quỷ Hoàng cùng Ưng Hoàng cũng không phải dễ chọc, hơn nữa tính tình từ trước đến nay luôn nóng nảy, chỉ sợ sẽ không bán mặt mũi cho ta! "

“Đại nhân lo lắng quá nhiều, sở dĩ hai người bọn họ dám khai chiến với đại nhân nhà ta, đơn giản chính là vì ỷ vào người nhiều thế lực, dùng hai đánh một. Nhưng nếu Diễm Hoàng đại nhân ra mặt hòa giải, đứng về phía đại nhân nhà ta, liền nhất thời biến thành cục diện hai chọi hai, hai người bọn họ còn dám đánh nữa sao? Đến lúc đó nhất định là đều vui mừng, cục diện song phương thu binh. Có thể tránh cho sinh linh đồ thán, cũng coi như tạo phúc cho thiên hạ! "

“Thì ra là như thế, Ma Hoàng là muốn tranh thủ sự ủng hộ của bổn tọa, dùng cái này để dọa bọn họ!”

Ánh mắt hơi híp lại, Diễm Hoàng hiểu hết thảy, nhưng lại quả quyết lắc đầu nói: "Bất quá, đáng tiếc, Trác quản gia có thể lập tức trở về báo lại cho Ma Hoàng đại nhân, vũng nước đục lần này, Đan Hà Tông chúng ta sẽ không tùy ý nhúng vào! "

“Diễm Hoàng đại nhân, chúng ta còn chưa đề cập tới điều kiện, có lẽ ngươi nghe xong điều kiện sẽ hài lòng thì sao?

"Điều kiện gì ta cũng sẽ không tham gia. Nếu ta ra mặt, đích xác có thể tạm thời đem hai người kia bức lui, nhưng sau đó thì sao? Hận ý của hai người kia, không phải sẽ đều chuyển lên đầu bổn tọa sao? Vì một chút lợi ích, đắc tội với hai vị Bát Hoàng, Diễm Hoàng ta há lại là người có tầm nhìn hạn hẹp như thế? "

Lạnh lùng cười, Diễm Hoàng vung tay lên, trong nháy mắt biến sắc:

"Trác quản gia mời trở về đi, người đâu, tiễn khách! "

Vừa dứt lời, lập tức liền có một đám nữ đệ tử đột nhiên đi tới trước mặt các nàng, chỉnh tề khoát tay áo: "Mời! "

Nhìn nàng thật sâu, lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành có chút chần chờ, Trác Phàm không khỏi cười nhạo một tiếng, gật gật đầu, lảo đảo đứng dậy, thở dài nói:

"Vốn dĩ lần mua bán này, vẫn là ta tân tân khổ khổ từ chỗ Ma Hoàng đại nhân tranh thủ cho Diễm Hoàng đại nhân, nhưng hiện tại…nếu Diễm Hoàng đại nhân không cảm kích, ta đành phải đi Kiếm Hoàng một chuyến. Phần bản đồ Minh Hải này, cũng đưa cho hắn là được rồi! "

Chờ một chút!

Lỗ tai nhẹ nhàng động đậy, Diễm Hoàng chợt giơ tay lên, hét lớn thành tiếng:

"Ngươi vừa mới nói cái gì, bản đồ Minh Hải? Điều kiện lần này của các ngươi, bản đồ Minh Hải? "

Bình tĩnh gật gật đầu, Trác Phàm mỉm cười: "Không sai, chính là bản đồ Minh Hải. Nhưng chúng ta sẽ không cung cấp bản gốc, mà là phác bản ! " ( bản thảo phác lại)

“Thác bản? Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến thác bản ? "

Nhưng vừa nghe lời này, Mai Tam Cô kia nhất thời nhảy dựng lên, mắng to: "Lần trước ngươi cho lão nương thác bản, lão nương còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi bây giờ lại lấy một miếng tã đến lừa gạt chúng ta có phải hay không? "

Nghe được lời này, sắc mặt Diễm Hoàng cũng hơi trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Trác Phàm không buông, chờ hắn trả lời.

Tà cười một tiếng, Trác Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Mai Tam Cô một cái, cười lạnh nói: "Về chuyện này, ta cũng có lời muốn nói. Lúc trước ta đề cập đến điều kiện là, ta mạo hiểm tính mạng sao chép bản đồ, nhất định phải đem Khuynh Thành giao cho ta. Nhưng ngươi thì ngược lại, hồi tông bẩm báo, mở chi phiếu trống rỗng cho ta. Ta không phải là tiểu cô nương như Khuynh Thành, sẽ không tin lời quỷ quái của ngươi. Nhưng Khuynh Thành lại cần bản đồ, nếu không có được tất nhiên sẽ bị người khi dễ, ta tự nhiên liền tuân theo lời hứa, cho nàng một bản đồ. “

Nói xong, Trác Phàm vặn vẹo thắt lưng một chút, hơn nữa còn đẩy đẩy về phía trước, cười nhạo nói: "Chẳng lẽ nói, đây không phải là bản đồ sao? Chẳng qua không phải bản đồ Minh Hải mà thôi. Ta tình nguyện các ngươi phát hiện ra bản đồ kia, mắng ta, cũng không muốn các ngươi đem tất cả tội lỗi, trách đến Khuynh Thành! "

"Trác Phàm..."

Thân thể run lên, Sở Khuynh Thành nghe được lời giải thích của hắn, nhất thời cảm động đến ào ào, một trái tim lại hòa tan.

Sau khi Diễm Hoàng trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: "Vậy lần này thì sao, bản đồ lần này sẽ là thật sao? "

“Đương nhiên, lần này là do Ma Hoàng đại nhân tự mình xuất ra làm giao dịch, há có thể là đồ giả?”

Lạnh lùng nhìn nàng, Trác Phàm lúc này hét lớn: "Vốn lần này, mục tiêu giao dịch của Ma Hoàng đại nhân là người đứng đầu Bát Hoàng, Kiếm Hoàng. Chỉ cần hắn ra mặt, hai lão gia hỏa kia còn không ngoan ngoãn lui binh sao? Nhưng ta niệm Khuynh Thành nhờ vả, cũng hy vọng có thể lưu lại một phần công tích ở Đan Hà Tông, cho nên tận tình khuyên bảo Ma Hoàng đại nhân tìm một đồng minh tương đối ổn thỏa, sau đó nỗ lực đề cử để hắn cùng Diễm Hoàng đại nhân kết minh. Tất cả những thứ này, đều là muốn có một ngày, đem Khuynh Thành đón đi. Ta đây coi như vì việc tư mà bỏ phế việc công, dù sao, muốn nhị Hoàng lui binh, chỉ cần tìm đến một mình Kiếm Hoàng là đủ rồi, không phải sao? Hà tất còn phải đưa ra một cái bản đồ nữa? "

Lông mày cau lại thật sâu, Diễm Hoàng liên tục gật đầu, sau đó lại hỏi:

"Làm sao chúng ta biết bản đồ kia là thật hay giả? "

“Thời điểm giao thác bản cho các ngươi, chúng ta sẽ mang theo bản đồ thật, để các ngươi tự mình phân biệt, hơn nữa các ngươi còn có thể mời Đổ Hoàng đến giám định một hai, làm sao có thể làm giả?”

"Tốt, đã như vậy, chúng ta liền đáp ứng đề nghị này của Ma Hoàng!

Ánh mắt nhất định, Diễm Hoàng hét lớn ra tiếng, trong lòng cũng là một trận hài lòng.

Nếu chuyện này còn có cả Kiếm Hoàng, hai người Ưng Hoàng cùng Quỷ Hoàng kia, hẳn là không trách được lên trên đầu nàng, nói như thế nào, phía trước cũng có Kiếm Hoàng chống đỡ, an toàn!

Bình Luận (0)
Comment