Triệu Thành mặc cẩm y phục đen, mang theo mười hai Ma Vệ, tự mình ra trước cửa nghênh đón. "Kiếm Hoàng, Diễm Hoàng, đã lâu không gặp, lần này bản Hoàng có thể mời được hai vị xuất thủ tương trợ, ta thật sự rất vui, ha ha ha. . ."
"Ma Hoàng khách khí rồi, chúng ta vô công bất thụ lộc, có lộc tự nhiên đến, ha ha ha. . ." Trịnh trọng chắp tay, hai người đều cười yếu ớt, Kiếm Hoàng nói thẳng: "Có phải lúc này ngươi nên mang đồ vật hứa hẹn ra cho chúng ta xem một chút, chúng ta đã tìm người xác nhận đến!"
Nói xong, Kiếm Hoàng nghiên người chỉ tên mập phía sau.
Tròng mắt ngưng tụ, Triệu Thành nhất thời kêu lớn: "Bạc Hoàng, ngươi cũng tới?"
"Đương nhiên, chuyện quá khẩn cấp, Kiếm Hoàng nhất định phải mời ta đến làm chứng. Dù sao gần đây bản Hoàng cũng không có việc gì, coi như tham gia náo nhiệt, đến xem địa đồ Minh Hải sau khi ra ngoài có tìm thấy manh mối nào không." Nhếch miệng cười một tiếng, Bạc Hoàng nói.
Mỉm cười lắc đầu, Triệu Thành khẽ nói: "Bạc Hoàng nói đùa, ngài nổi danh khôn khéo, cái đồ này trong tay ngài phá giải mấy chục năm cũng không có thành quả, đến trong tay của ta mới vài ngày, cộng với gần đây phát sinh nhiều việc, ta làm sao có thể phá giải, ngài lo xa rồi!"
"Cũng không thể nói như vậy, tm lời giải cũng như đánh bạc, cần vận khí, thời cơ thậm chí là đại trí tuệ. Ta chỉ có chút thông minh, lại không đại trí tuệ, cái gọi là đại trí giả ngu, cũng chính là như vậy. Có lẽ lão huynh có hết thẩy ba loại trên, không mấy ngày có thể phái giải thì sao?"
"Này này, hai người các ngươi đủ chưa, chúng ta còn chưa thấy mặt ngang mặt dọc của bản đồ, chẳng phải các ngươi muốn vả vào mặt chúng ta à?"
Vội vã khoát tay, đánh gãy lời của bọn họ, Kiếm Hoàng vội vàng nói: "Lần này xem như chúng ta là ba bên hội đàm, tiền đề là giám định bản đồ kia một phen, tranh thủ thời gian đi!"
Liếc nhìn nhau, hai người Ma Hoàng và Bạc Hoàng ngửa mặt lên trời cười lớn, cung kính mang theo mọi người đi về phía đại sảnh.
Đợi đến khi vào trong đại sảnh, phía trước có một bàn ba mét vuông, trong tay Triệu Thành có ánh sáng lóe lên, xuất ra ba hộp gấm, chậm rãi để lên bàn, tiếp đó mở ra ba cuộn giấy.
Bên trong nhất là bản đồ có phong cách cổ xưa, mọi người nhìn thấy ánh mắt sáng lên, xác định đó chính là địa đồ Minh Hải gốc. Mà hai tấm mới tinh là bản sao đã chuẩn bị trước.
Nhẹ nhàng mở ba bản vẽ ra, mọi người nhìn thấy giống như đúc, tất cả đều là điểm đen phủ đầy, giống như tinh không, hai hàng bài thơ cũng cùng nét chữ vẽ, không chút khác biệt.
"Đây mới thực sự là bản sao của địa đồ Minh Hải, nào giống lần kia. . ."
Đi cùng Diễm Hoàng là Mai Tam Cô, nhìn thấy bản thật, hai mắt tỏa sáng, thở dài lên tiếng, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Trác Phàm, tựa như còn oán hận hắn trêu đùa lần trước
Trác Phàm thản nhiên cười, sau đó nhìn về phía Bạc Hoàng, khom người cúi đầu nói: "Bạc Hoàng tiền bối, xin hãy xác nhận xem bản đồ này có phải là thật không? Còn hai bản sao kia có giống với bản thật không? Có chỗ nào sơ xuất mong lão huynh góp ý."
"Bản thật không có gì có thể kiểm nghiệm, không giả!"
Nhìn trên bàn một chút, Bạc Hoàng bình tĩnh gật đầu: "Giấy của bản thật chính là giấy Thượng Cổ Huyền Minh, trên giấy âm khí cực nặng, không mục nát, không ẩm ước, đao kiếm không tổn hại, thủy hỏa bất xâm, hiếm có trên đời, bây giờ đã thất truyền. Chỉ cần bản đồ trên giấy này nhất định là đồ thật, tiếp đó chỉ gập bản đồ thật với bản sao là phân biệt được!"
Nói xong Bạc Hoàng đã chậm rãi cúi người xem từng cái.
Kết quả một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, hắn còn không xem hết một bản. Chờ qua một ngày hắn mới xác định tấm bản sao là thật hay giả, sau đó liền xem một tấm khác.
Mọi người thấy hắn cẩn thận như thế cũng không quấy rầy, dù sao việc này cũng liên quan đến thành ý hợp tác của hai bên, không nên xem nhẹ mọi việc.
Rốt cục, hai ngày sau, Bạc Hoàng để bản sao còn lại xuống, thẳng tắp thắt lưng, thở dài một hơi, gật đầu nói: "Không có vấn đề, vẽ cực kỳ cẩn thận, không phạm sai lầm gì!"
Nghe được lời này, mọi người cũng khẽ gật đầu, cười hài lòng.
"Như vậy hiện tại, chúng ta thay Ma Hoàng đi một chuyến, nói chuyện để hai lão già kia lui về để thiên hạ thái bình!" Bảo vật gần trong gang tấc sắp nắm được tới tay, Kiếm Hoàng cũng trở nên tích cực hơn.
Diễm Hoàng nghe thế cũng vội vã gật đầu, tán đồng với ý kiến này, sớm xong việc, sớm cầm được thứ mong muốn.
Thế nhưng đúng lúc này, Triệu Thành lại vung tay lên, quát to: "Chờ một chút, bản Hoàng đổi ý!"
"Thế nào, ngươi không muốn giao dịch?" Khẽ giật mình, Kiếm Hoàng chặn lại nói.
Chậm rãi lắc đầu, Triệu Thành cười lạnh: "Không phải không giao dịch, mà chính là thêm điều kiện. Hai vị chỉ cần nói vài lời đã lấy được bản địa đồ, có phải quá tiện nghi không?"
"Ngươi muốn như thế nào?" Mi mắt run lên, hai người nhìn nhau, cảm thấy có chút bất an.
Khóe miệng xẹt qua một đạo tà dị, Triệu Thành trịnh trọng chắp tay về phía hai người "Ta có một cái đề nghị, xin hai vị tiếp nhận. Địa đồ Minh Hải có giá trị thế nào hai vị đều biết rõ, cho nên ta muốn nhờ hai vị lúc cầm bản đồ này phải giúp ta làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tam phương xuất thủ, giúp ta đoạt địa bàn của Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng!"
Khẽ giật mình, sắc mặt hai người nhất thời trở nên ngưng trọng, Diễm Hoàng ngăn không được hét lớn: "Lúc trước Trác quản gia đến chuyển lời, cũng không nói bảo chúng ta xuất thủ, làm sao ngươi. . ."
"Đúng vậy!"
Lúc này, Trác Phàm cũng ngạc nhiên nói: "Ma Hoàng đại nhân, lúc trước bàn điều kiện với hai vị đại nhân, cũng không yêu cầu xuất binh, sao hiện tại ngài đổi ý, dường như có chút không ổn."
"Có gì không ổn? Trước khác nay khác, nơi này nào có chỗ để ngươi xen vào? Lui ra!" Hung hăng nguýt hắn một cái, Triệu Thành quát lạnh.
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lui ra.
Ngay sau đó, Triệu Thành vừa nhìn về phía hai người nói: "Lúc trước ta để Trác quản gia đi thương lượng cùng hai vị là thời điểm chúng ta còn chưa khai chiến, để hai người các ngươi giảng hòa cho lão phu, dù sao sau cùng tất cả mọi người cũng không có tổn thất. Nhưng bây giờ, hai tên khốn kiếp kia đã động thủ với ta, còn nắm lấy mười tòa thành trì. Ta còn không lấy lại danh dự, mặt mũi để đâu? Hiện tại, dù các ngươi muốn làm hòa, lão phu cũng không muốn, hừ!"
Mày nhíu chặt, sắc mặt hai người trở nên âm trầm, thỉnh thoảng còn nhìn về phía hai bản sao kia, có chút không đành. Để bọn họ xuất thủ giúp đỡ hắn, vì hai tấm địa đồ này, dường như…
"Ma Hoàng đại nhân, tha thứ ta lắm lời, ngài làm như vậy quá không chính đáng!"
Lúc này, Trác Phàm nghiêm mặt, lần nữa đứng ra, khom người nói: "Tuy địa đồ Minh Hải trân quý, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cho dù có thể phá giải được cũng là chuyện sau này. Nhưng bây giờ hai vị đại nhân Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng thay Ma Hoàng đại nhân tranh lấy địa bàn, nhất định cũng sẽ có tổn thất, nếu không có bồi thường thì hoàn toàn không hợp lý. Ta đề nghị, đợi sau khi túm lấy hai người Ưng Hoàng, Ma Hoàng đại nhân có thể chia đều cho hai vị đại nhân, xem như trả thù lao kháng địch, cộng với hai bản sao địa đồ, thì sẽ có giá trị hơn."
"Hỗn trướng!"
Thế mà, hắn vừa dứt lời, Triệu Thành đã mắng to một tiếng: "Ngươi lại bảo ta chia đều thành quả thắng lợi, như vậy có phải quá nhiều không? Trác Phàm, đến tột cùng ngươi là người của ai?"
"Đại nhân, ta đương nhiên là người của ngài, nhưng mua bán xem trọng nhất là hợp lý hợp tình, ngài ra giá quá thấp, người ta dùng cái gì tới giúp ngài?"
"Không được, nhiều lắm là để cho bọn hắn hai mươi thành trì, ta còn hai phần địa đồ đây. . ."
"Ma Hoàng!"
Thế lời hắn còn chưa dứt, lại bị một tiếng kêu đánh gãy: "Bổn tọa cho rằng Trác quản gia nói rất hợp lý, thành quả lúc đó chúng ta muốn chia một phần ba, không phải vậy lấy gì xuất binh?"
"Diễm Hoàng, ngươi muốn ngay tại chỗ lên giá à, ta còn cho ngươi một phần địa đồ nữa chi!" Song đồng ngưng tụ, Triệu Thành nhịn không được hét lớn.
Cười lạnh, Diễm Hoàng khẽ nói: "Trước khác nay khác, bây giờ ngươi bốn bề thọ địch, cần binh lực giải vây, tấm bản đồ kia có thể giúp ngươi giải vây sao? Tóm lại, đã muốn chiến, chúng ta cũng không thèm đếm xỉa, nhưng không có thành quả cuộc chiến chúng ta không thèm tham dự. Kiếm Hoàng đại nhân, chẳng lẽ ngươi nguyện ý vô duyên vô cớ đánh thuê cho người ta sao?"
"Ha ha ha. . . Lão phu không phải người ngu, không có chuyện này!"
"Ngươi. . . Các ngươi. . ."
Da mặt Ma Hoàng co rúm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng hung hăng vung tay, cả giận nói: "Được, tùy các ngươi, nếu lần này ba phe chúng ta chia đều thành quả thắng lợi, cũng xem như ba nhà chúng ta kết đồng minh, hai phần địa đồ, các ngươi cũng đừng. . ."
"Chúng ta cũng muốn!"
"Vì sao, dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng hai người kia nhằm vào ngươi, chúng ta có xuất thủ hay không cũng không là vấn đề, nhưng ngươi nhất định phải xuất thủ, liếc mắt nhìn hắn, Kiếm Hoàng kia cười lạnh nói: "Địa đồ xem như thù lao ngươi mời chúng ta liên minh!"
Ma Hoàng hung hăng nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng bỗng nhiên phất tay áo, quay người rời đi: "Được, tùy các ngươi, lần này xem như lão tử bồi thường!"
"Còn ngươi, đồ lắm miệng, hừ!"
Sau cùng, đi ngang qua trước mặt Trác Phàm, Triệu Thành hung hăng chỉ hắn, trong mắt lóe lên lửa giận, hét lớn một tiếng, nhanh chóng rời đi, tiến vào nội đường.
Chỉ để lại Trác Phàm cười khổ, còn Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng vui cười hớn hở. Chỉ có Bạc Hoàng liếc nhìn Trác Phàm, khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị.
Tiểu tử này thật không đơn giản.
"Trác quản gia, chúng ta muốn tự mình vẽ bản đồ, có thể chứ?"
Triệu Thành đã sớm tức giận rời đi, Diễm Hoàng liền tới đến trước mặt Trác Phàm, thỉnh giáo.
Trác Phàm ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta đã chuẩn bị tốt hai bản sao, vì sao hai vị còn muốn mất công như vậy? Phải chăng hoài nghi chúng ta. . ."
"Ồ không không không, chúng ta chỉ muốn tự mình cảm nhận một chút mị lực của địa đồ Minh Hải này. Trác quản gia, ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm!"
Trác Phàm trầm ngâm một chút, mỉm cười, gật đầu nói: "Tùy các vị, nhưng xin đem vẽ xong giao cho Bạc Hoàng đại nhân. Từ trước đến nay Bạc Hoàng đại nhân nổi danh công chính, mọi người đều biết. Đợi khi hợp tác xong, các vị mới có thể lấy bản sao từ chỗ Bạc Hoàng đại nhân, hoàn thành giao dịch!"
"Chúng ta hiểu rồi!"
Mỉm cười, Diễm Hoàng cùng Kiếm Hoàng liếc mắt nhìn nhau, liền tự mình lấy ra trang giấy, bắt đầu vẽ địa đồ Minh Hải.
Trác Phàm nhìn mà muốn cười.
Hai lão gia hỏa này vẫn như trước kia, chú ý cẩn thận cực kỳ, ha ha ha. . .