Hai người Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng rất để tâm với tấm bản đồ này, sau khi sao chép cẩn thận, đối chiếu kỹ càng, bảy ngày bảy đêm mới gật đầu yên tâm, đem hai tấm bản sao giao cho người trung gian là Bạc Hoàng bảo quản.
Sau đó, Trác Phàm thay mặt Thiên Ma sơn, tiễn ba vị lão đại đi, chuẩn bị xuất quân liên hợp. Còn Ma Hoàng Triệu Thành vẫn không lộ diện, giống như tức giận vì thấy mình lỗ lớn.
Có điều như thế thì hai người Kiếm Hoàng mới càng yên tâm hơn, cảm thấy trong cuộc mua bán này bản thân không bị thua thiệt. Sau khi chắp tay từ biệt, rất vui vẻ hài lòng dẫn người rời đi.
Chỉ có Bạc Hoàng trước khi rời đi, nhìn Trác Phàm đầy ẩn ý, cười nói: "Ma Hoàng đại nhân có Trác quản gia ở bên phụ tá, đúng là có phúc lớn!"
Vừa mới nói xong, cũng cười lớn một tiếng bay đi, chỉ để lại một mình Trác Phàm đứng lặng trên đỉnh núi, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
"Thế nào, chuyện có thuận lợi không?"
Lúc này, Ma Hoàng Triệu Thành mới nhàn nhã từ bên trong đi ra, nhìn về phía Trác Phàm, ý cười đầy mặt, đâu còn sắc mặt giận dữ như trước mà đắc chí vô cùng.
Cúi người hành lễ, Trác Phàm cũng cười vui vẻ nói: "Đại nhân yên tâm, hết thảy đều rất thuận lợi. Bọn họ vì muốn mau chóng lấy địa đồ trên tay Bạc Hoàng, sẽ mau chóng xuất binh, giúp bọn ta san bằng hai người Ưng Hoàng."
"Ha ha ha. . . Trác quản gia dự liệu như thần, không ngờ chỉ năm ba câu đã lừa bọn họ vào cuộc, xuất binh cứu ta. Nếu là trước kia, phiền toái như vậy bọn họ nào dám trêu chọc?"
"Ma Hoàng đại nhân quá khen, thực ra đây chỉ đánh vào tâm lý rắc rối của hai người mà thôi!"
Gật đầu cười một tiếng, Trác Phàm thâm thúy nói: "Nếu chúng ta trực tiếp yêu cầu bọn họ xuất binh cứu giúp, cho dù có xuất ra địa đồ Minh Hải làm mồi, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không đồng ý. Cho nên trước hết chúng ta phải bảo bọn hắn làm hòa, lừa bọn họ lên bàn đàm phán, sau đó khi đối mặt biến đổi quẻ. Nếu ngay từ đầu đồng ý địa đồ thì đó chỉ là trang giấy vẽ bánh nướng mà thôi, nhưng như hiện tại để bọn hắn nhìn thấy vật thật, còn có Bạc Hoàng làm chứng, dù bọn họ có muốn cự tuyệt, trong lòng cũng không muốn!"
"Tiếp đó, chúng ta lại cố ý tranh chấp, một người giả mặt trắng, một người giả mặt đỏ."
Ngay sau đó, Triệu Thành cười lớn một tiếng, tiếp tục nói: "Ta cho bọn hắn chút lợi nhỏ, mà Trác quản gia vì hai người tranh thủ lợi lớn, hai bên so sánh tự nhiên bọn họ sẽ không chút do dự đứng về phía Trác quản gia, nhưng bọn họ lại quên mất bản thân cân nhắc có nên tham chiến hay không. Dạng thuận nước đẩy thuyền này chính bọn hắn cũng không ý thức được, bị chúng ta kéo vào trận chiến vốn có thể tránh thoát. Trác quản gia xuất thủ thật tuyệt diệu, mạnh hơn nhiều những tên tham mưu đầu heo trước kia của bản Hoàng, ha ha ha. . ."
Thản nhiên cười, Trác Phàm lần nữa khom người: "Ma Hoàng đại nhân khách khí rồi, có điều để Ma Hoàng đại nhân giả trang người ác, ủy khuất cho đại nhân rồi!"
"Không sao, dù sao làm kẻ ác cũng chỉ có bản Hoàng giả trang mới thuận lý thành chương, để ngươi giả trang thì quá làm ra vẻ, sợ rằng sẽ bị bọn họ xem thấu. Điều mấu chốt là việc này thành công, bọn họ còn muốn bản sao địa đồ Minh Hải… Hừ hừ!"
Cười lạnh, Triệu Thành nhìn về phía Trác Phàm, khóe miệng xẹt qua đường cong quỷ dị.
Trác Phàm cũng ngầm hiểu gật đầu, tà cười một tiếng, xuất ra tấm bản đồ thật kia, trong tay còn có một cái bình sứ, mở ra giội lên trên nó, toàn bộ bản đồ ướt đẫm.
"Bọn họ muốn đích thân vẽ bút tích thực, đáng tiếc trên bản đồ thật này chúng ta cũng động tay động chân, chỉ cần đem đan dịch giội lên, những điểm đen thêm phía trên tự nhiên biến mất, trong tay bọn họ vẫn là một tấm bản đồ giả!"
"Trác quản gia liệu sự như thần, đã sớm ngờ tới bọn họ không yên lòng, sẽ đích thân vẽ, bản Hoàng thật sự là bội phục vạn phần!"
Trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, Triệu Thành cùng Trác Phàm liếc nhìn nhau, cùng cười to lên.
Chờ hai người ngưng cười, Triệu Thành phấn chấn, tiếp tục nói: "Như vậy tiếp đó, chúng ta phải chỉnh quân xuất phát, phối hợp với hai người kia, tiêu diệt hai lão già Ưng Hoàng?"
"Không, Ma Hoàng đại nhân sai rồi, trận chiến này chúng ta không thể tham dự!"
"Hả, vì sao?"
Triệu Thành ngạc nhiên nói: "Hai lão quỷ kia vì ta mà tới, người nào không tham dự nhưng ta phải tham dự. Trác quản gia, phải chăng lại có diệu kế?"
Trác Phàm cười thần bí, thong thả bước hai bước, tỉ mỉ phân tích: "Ma Hoàng đại nhân có thể tưởng tượng một chút, ba bên liên thủ, hai người Ưng Hoàng chắc chắn sẽ bại. Nhưng chó gấp còn nhảy tường, huống chi là hai vị Hoàng này? Đến lúc đó biết mình chắc chắn thất bại, bọn họ giận nhất là ai thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực đồng quy vu tận với người đó. Khi đó, chúng ta tất tổn thất nặng nề, mà hai người Kiếm Hoàng lại bình chân như vại, tuy cũng tham chiến, nhưng lại sẽ không hết sức, chỉ chờ chúng ta lưỡng bại câu thương, bọn họ ngư ông được lợi!"
"Không sai, trong bát Hoàng này không có ai tốt, chuyện này nhất định có thể làm ra được!" Ánh mắt khẽ híp lại, Triệu Thành cắn răng nói.
Thản nhiên cười, Trác Phàm tiếp tục: "Như vậy, nếu lúc bọn họ mở cuộc chiến, chúng ta tạm thời bất động, hai người Ưng Hoàng nhất định tích lũy đủ toàn lực ứng phó hai người Kiếm Hoàng, sau cùng chiến đến thương vong thảm trọng, chúng ta vẫn bình chân như vại. Chờ khi thắng bại đã phân, chúng ta lấy thân phận đồng minh tham gia, nhất cử lưỡng tiện, ngư ông đắc lợi, chẳng phải diệu quả hơn sao?"
"Đúng vậy, chúng ta không uổng phí một binh một tốt mà còn có thể lấy một phần ba địa bàn của hai lão quỷ kia, cớ sao không làm?" Ánh mắt sáng lên, Triệu Thành vui mừng nói: "Trác quản gia, kế này rất hay!"
"Ta đã nói sẽ tìm hai người đánh thuê cho Ma Hoàng đại nhân mà không phải đồng minh, Trác Phàm ta nói được thì làm được." Trong mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt, Trác Phàm sâu xa nói.
Triệu Thành liếc nhìn hắn, cười to liên tục, tán thưởng không ngừng. Hắn nào biết tấm lưới chiến thắng được đan dệt cho hắn, cũng chính là xiềng xích của Âm Ti địa ngục kéo hắn vào quỷ môn quan, một khi bao lấy, sẽ không giãy không ra được. . .
Một tháng sau, Ma Hoàng đã bị hạ hơn hai mươi tòa thành trì, Ưng Hoàng cùng Quỷ Hoàng liên quân, khí thế như vũ bão, căn bản không ai có thể ngăn cản.
Điều này khiến người bên ngoài cảm thấy kỳ lạ, dù cho hai Hoàng liên thủ cũng không thể nào khiến Ma Hoàng không chút lực chống đỡ, sao có thể dễ dàng bị đánh hạ nhiều thành trì như vậy mà không có chút lực ngăn cản?
Cho dù hai người Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng cũng mơ hồ không hiểu.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, không biết chuyện quái quỷ gì xảy ra, hai người luôn trung lập như Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng lại đồng thời tuyên chiến với hai người Ưng Hoàng.
Mà vừa tuyên chiến liền xuất binh, giống như đã sớm chuẩn bị.
Kết quả là chiến sự bên này còn chưa kết thúc, bên kia lại có nhị Hoàng hãm thành, có thể nói là hai mặt thụ địch. Nhưng lúc này Ma Hoàng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, hai người Ưng Hoàng nghĩ phải đối phó với hai tên bị thần kia trước nên lui ra khỏi thành trì của Ma Hoàng.
Ma Hoàng bên này, không phái một binh một tốt, mặc kệ mất thành.
Có lẽ vẫn không yên lòng, sau khi lui binh về, hai người triển khai quân biên cảnh, đợi một tuần để kiểm tra động tĩnh, thấy Ma Hoàng vẫn không có phản ứng gì, mới thật sự lui binh, đem tất cả binh lực hướng về phía hai người Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng.
Mà giờ khắc này, hai người kia nhân cơ hội biên cảnh yếu kém đã hạ hơn mười thành trì, thắng lợi dồi dào.
Điều này khiến hai người Ưng Hoàng tức giận vô cùng, lập tức xua binh hồi cứu, chửi mắng không ngừng. Chúng ta không trêu chọc các ngươi, các ngươi lại tấn công hai chúng ta làm gì? Thật quá không tử tế.
Kết quả binh lực hai người vừa đến, lập tức binh hùng tướng mạnh, bắt đầu phản công. Tuy nhiên binh lực của Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng cũng bởi vậy mà tổn thất nặng nề.
Lại một tháng đi qua, hai người Kiếm Hoàng lại hạ thêm năm thành, thế bất khả kháng, nhưng tổn thất cũng hết một phần tư.
Lần này, Kiếm Hoàng và Diễm Hoàng đau lòng không thôi, lại bắt đầu chửi mắng không ngừng. Nhưng bọn họ không phải mắng hai người Ưng Hoàng, dù sao người ta cũng bảo vệ địa bàn của chính mình, đây là chuyện đương nhiên, sao có thể mắng?
Trong lòng bọn họ oán thầm là tên Ma Hoàng Triệu Thành đáng chết. Vốn chuyện này do hắn mà có, kết quả hơn một tháng, hắn án binh bất động, tiêu diêu tự tại, trận chiến tranh là của tứ Hoàng bọn họ.
Nếu Ma Hoàng sớm xuất binh, giáp công hai phía, hai người bọn họ không phải đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Nhưng bây giờ, tứ Hoàng giằng co cùng một chỗ, muốn tuỳ tiện ngưng chiến cũng không dễ dàng, Ma Hoàng Triệu Thành rất có thể xem đây là bỏ cuộc, cự tuyệt giao địa đồ cho bọn họ thì sao? Vậy chẳng phải bọn hắn đánh không công à?
Cho nên một khi cuộc chiến bắt đầu nó sẽ không bị chi phối bởi bất cứ ai, cũng không dễ dàng dừng được. Mà tất cả những thứ này là điều mà Trác Phàm muốn nhìn thấy!
Hừ, bát Hoàng Thánh Vực, để một nửa người thống trị địa vực này tự giết lẫn nhau vẫn là đường nhanh nhất, các ngươi giết nhau càng nhiều càng tốt, ha ha. . .
Hô!
Một tiếng hét vong vang vọng bầu trời, khói lửa mù mịt khắp nơi, nơi nào cũng có xác chết, một com chim Ưng cao khoảng trăm trượng, đỉnh đầu có mặt trời thiêu đốt, hai cánh to lớn như che khuất cả mặt trời, trên lưng nó là một nam tử gầy gò, mặt mũi âm độc, ánh mắt sáng như chim ưng.
"Sư tỷ, Ưng Hoàng tự thân lên chiến trường!" Trong lều vải lớn, mành lều bị nhấc lên, Mai Tam Cô hoảng sợ chạy vào nói.
Diễm Hoàng nhìn bà ta thật sâu nói: "Lão gia hỏa Ưng Hoàng kia đến? Đáng chết, bát Hoàng chiến vẫn không tránh được, xem ra trận đại chiến này phải kết thúc, phải kéo trở về. Tam Cô, ngươi dẫn thế lực Đan Hà Tông lui lại năm mươi dặm, tránh bị liên lụy!"
"Vâng!"
Mai Tam Cô cúi đầu, lập tức đi xuống truyền lệnh. Trong mắt Diễm Hoàng lóe lên tia nhìn hung ác, chân đạp xuống, nhanh chóng bay ra ngoài trướng, đảo mắt đi vào trong chiến trường hư không, vừa vặn đối đầu với sắc mặt âm trầm của Ưng Hoàng.
"Lão gia hỏa, rốt cục ngươi cũng xuất thủ, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh đến một binh một tốt sau cùng mới hiện thân chứ!"
"Diễm Hoàng, lão phu đắc tội ngươi chỗ nào, tại sao lại bất ngờ đánh vào lĩnh vực của Thần Ưng ta?"
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Ngài không có đắc tội với ta chỗ nào, ta chỉ nhận ủy thác của người khác, hết lòng vì người khác." Diễm Hoàng khẽ cười nói.
Ưng Hoàng híp mắt, đưa ra phán đoán: "Là Ma Hoàng nhờ vả sao? Hừ, hèn chi đang êm đẹp tự nhiên ngươi cùng Kiếm Hoàng lại đột nhiên làm khó dễ chúng ta, nói đi, hắn cho các ngươi chỗ tốt gì, Ưng Hoàng ta tăng gấp đôi."
"Ha ha ha. . . Ưng Hoàng, ngươi cho rằng vật chất tầm thường vật có thể mời được hai người chúng ta sao? Đồ hắn cho ngươi không có!"
"Thật sao? Vậy thì không có cách nào, đành khai chiến thôi!"
Ánh mắt kiên định, Ưng Hoàng vung ống tay áo lên, cự ưng dưới thân mang theo hắn bỗng nhiên lao về phía Diễm Hoàng, sát ý tăng vọt phát ra...