Ưng Kích Trường Không!
Ưng Hoàng hét lớn một tiếng, tay vung lên, ánh sáng từ trong cơ thể cự ưng bay thẳng lên trời, biến ảo càng lúc càng lớn, che kín toàn bộ cửu thiên. Hai cánh mở ra, Kim Vũ bay lượn giữa trời, giống như thiên thạch phô thiên cái địa nện xuống.
Trong nháy mắt, trong phạm vi ngàn dặm hoàn toàn biến thành một vùng phế tích hố mỏ. Giống như động đất chấn động cả bầu trời, khắp nơi đang gầm thét, khí thế mãnh liệt phát tán ra ngoài, biến tất cả mọi thứ thành phấn vụn.
Cũng may hai bên đã phân tán binh lực, nếu không lần này chỉ sợ lại có hơn trăm ngàn sinh linh bị xua tan, cho dù là cao thủ Linh Vương cũng không thể tránh thoát.
Có điều cho dù mọi người có rời xa khỏi nơi đáng sợ này, đứng ở phía xa quan sát cũng ngăn không được hít sâu một hơi, cảm thấy may mắn vì bản thân chạy nhanh chính.
Đồng thời cũng sợ hãi thán phục thực lực của bát Hoàng, quả nhiên không phải tầm thường, cao thủ Hoàng giai bình thường không thể so sánh được.
Sư tỷ.
Mi mắt khẽ run lên, Mai Tam Cô từ xa nhìn nơi ánh lửa ngập tràn mà sợ hãi. Nhưng rất nhanh, một tiếng cười không có chuyện gì truyền vào tai bọn họ: "Ha ha ha. . . Ưng Hoàng, vừa ra tay đã dùng Hoàng Cực Thiên Ấn, ngươi thật đúng là liều mạng!"
Bạch!
Một cỗ gió xoáy bỗng nhiên bao phủ bốn phía, thổi bay bụi mù đầy trời đến không thấy tăm hơi.
Một nhánh dài chừng mười trượng, cắm rễ lòng đất, hiện ra những điểm sáng vàng óng cùng mùi thơm cánh hoa nhàn nhạt, uốn lượn hướng lên, nở rộ nhân gian. Diễm Hoàng chậm rãi ngồi trên đầu cánh hoa, tuy ăn mặc đạo cô, nhưng lại quyến rũ động lòng người, khóe miệng còn hiện ra nụ cười nhạt.
"Hoàng Cực Thiên Ấn, Cửu Thiên Quỳnh Hoa?"
Ánh mắt híp lại, Ưng Hoàng cười nói: "Thần hồn của lão phu chính là Thần Ưng bay trên trời, chưởng quản lĩnh vực thiên khung, còn thần hồn của người là Cửu Thiên Quỳnh Hoa, cắm rễ khắp nơi. Bây giờ hai người chúng ta giao thủ, quả nhiên cuộc chiến thiên địa!"
Nhếch miệng cười, Diễm Hoàng nhẹ nhàng nói: "Thiên địa cùng tồn tại, có âm có dương, cho dù tương khắc, cũng không phân thắng thua. Nhưng hai người chúng ta lại khác, cuối cùng cũng có một người bại trận!"
"Hừ, từ xưa đã có thiên tôn địa ti, người thất bại tuyệt đối là ngươi!"
"Vậy chúng ta thử một chút xem?"
Mày nhíu lại, Diễm Hoàng cười lạnh, sau đó mạnh mẽ vung tay áo, hét lớn một tiếng: "Địa giai cao cấp Võ kỹ, trăm hoa đua nở, xuyên thiên nhập lâm!"
Rầm rầm rầm!
Vừa mới nói xong, từng đạo tiếng vang phát ra, cả vùng bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, dây leo vàng óng như linh xà phá đất mà lên, trong nháy mắt đã thoát ra mấy trăm ngàn dặm, chỉa về phía bầu trời.
Trong phút chốc, tiếng gió gào thét, bóng roi bay tứ tung, cảm nhận được khí tức cường đại này như có thể chia cắt bầu trời, ngay cả Ưng Hoàng, sắc mặt cũng nghiêm lại, điều khiển Phi Ưng dưới thân không ngừng tránh né trong không trung, rời khỏi vô số dây leo bay lượn.
Diễm Hoàng khinh thường liếc nhìn, cười lạnh: "Thế nào, ngươi là chúa tể bầu trời này, không dám rơi xuống mặt đất sao?"
"Diễm Hoàng, ngươi đừng nên đắc ý quá sớm, lão phu sẽ nhổ tận gốc hoa này của ngươi mà không cần tốn nhiều sức!" Ánh mắt lạnh lẽo, Ưng Hoàng bỗng dưng kết ấn quyết: "Địa giai cao cấp Võ kỹ, Huyễn Ảnh Thần Ưng, Phi Không Lược Thực!"
Soạt!
Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng vàng óng trên đỉnh đầu cự ưng chợt lóe lên, băng vỡ ra, hóa thành từng đạo điểm sáng vàng óng. Sau đó những điểm sáng kia, lại run rẩy một hồi, lần nữa biến thành Kim Ưng nhỏ bé hung tàn, vung cánh lên bay về phía mặt đất, bay lượn quanh mấy trăm ngàn dây leo.
Phóng tầm mắt nhìn tới, khoảng mười ngàn Kim Ưng lướt xuống, khí thế mãnh liệt không gì sánh được.
Diễm Hoàng nhìn thấy, sắc mặt trầm hẳn xuống, tâm niệm nhất động, lập tức liền có từng tầng dây leo bao trùm phía trước bà ta.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên liên tiếp. Tuy Kim Ưng này chỉ bằng chừng ngón cái nhưng dây leo có mạnh thế nào cũng vỡ vụn, bắn ra bốn phía, chỉ trong giây lát, đổ nát khắp mặt đất.
Ưng Hoàng nhìn thấy cười đắc ý.
Thế nhưng, khi tất cả dây leo đều bị đập thành bã vụn, phía trên đại địa nơi xa lại không thấy bóng dáng Diễm Hoàng, đồng thời Hoàng Cực Thiên Ấn, Cửu Thiên Quỳnh Hoa cũng không thấy.
Chỉ thấy giữa đất trời có một lỗ tròn, sâu không thấy đáy.
Ưng Hoàng âm thầm suy nghĩ: "Hoa lấy đất mà sống, chẳng lẽ độn vào trong đất để chạy. . ."
Ầm !
Thế nhưng ngay tại lúc này, một tiếng vang thật lớn phát ra, bụi đất tung bay. Ưng Hoàng còn không kịp phản ứng, một cành mận gai như rắn lớn từ sâu trong lòng đất thoát ra, đánh thẳng về phía người hắn. Một cỗ sát khí kinh khủng ập đến bất ngờ, còn chưa kịp nhìn, theo bản năng đã phóng thẳng lên lưng cự ưng, bay lên không trung trốn thoát.
Phốc…Quác !
Một tiếng vang trầm đục phát ra, cự ưng dưới thân kêu thảm một tiếng.
Thân thể Ưng Hoàng run lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong lòng giật mình sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy lúc này, cự ưng dài chừng mười trượng kia đã không có nửa thân thể, máu tươi tuôn ra như suối, sắc mặt cực kỳ thống khổ, rơi xuống dưới.
Mà nơi hắn vừa đưng kia xuất hiện một dây leo đâm thẳng lên trời, phần cuối dây leo là một đóa hoa cao chục trượng, có điều đóa hoa này nở ra như miệng máu, trong miệng còn ngậm lấy nửa thân thể của cự ưng, máu tuôn đỏ thẫm, máu chảy vào trong cành lá, vào đất đai, trong nháy mắt được chùm rễ hấp thu, nhìn thật là kinh khủng.
Diễm Hoàng vẫn ngồi trên mâm hoa, nhìn về phía Ưng Hoàng với ánh mắt khinh miệt!
"Không nghĩ tới, Cửu Thiên Quỳnh Hoa lại là hoa ăn thịt người!"
Hai tay nắm chặt, Ưng Hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay vung lên, từng đạo kim quang lần nữa tập kết sau lưng hắn, lại hình thành một Kim Ưng trăm trượng, quát: "Diễm Hoàng, ngươi dám giết tọa kỵ của ta, hôm nay lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh, tế Thần Ưng linh thiêng trên trời!"
Thản nhiên cười, Diễm Hoàng nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi nếu không phải ngươi trốn nhanh, bị chết cũng không chỉ là Linh thú cấp mười của người, còn có mạng nhỏ của ngươi nữa, rõ ràng yếu thế mà lại dám nói lời dũng cảm?"
"Diễm Hoàng, ngươi đừng đắc ý quá sớm, hôm nay lão phu không xé thân thể tàn hoa bại liễu của ngươi thành mãnh nhỏ mới lạ!"
"Ngươi nói cái gì?" Diễm Hoàng biến sắc, hung hăng trừng hắn.
"Ta nói ngươi là tàn hoa bại liễu!"
"Muốn chết!" Trong mắt lóe lên một đạo sát ý trần trụi, Diễm Hoàng bấm thủ quyết, bông hoa ăn thịt người bà ta đang ngồi đột ngột xông thẳng lên trời.
Đồng thời, trên mặt đất âm thanh ầm ầm vang dội, ngàn vạn nhánh dây cùng nhau thoát ra, như vạn tiễn xuyên tâm, nhắm thẳng về phía Ưng Hoàng.
Nhưng Ưng Hoàng cũng không phải là người dễ trêu, thân thể run lên, một Cửu Thiên Ưng gáy vang, cùng Cự Ưng vàng óng đáp xuống, liệt dương trên đỉnh đầu cũng là phát ra ánh sáng nóng rực hóa thành từng đạo hỏa điểu, trợ trận cho Ưng Hoàng, đếm qua số lượng cũng có vài chục vạn.
Bỗng dưng, mũi kim hướng xuống đồng cỏ, bầu trời hướng xuống lỗ thũng dưới đất, hai bên dốc toàn lực nhất kích, hung hăng va chạm, khí thế mãnh liệt, phong cương khủng bố còn chưa kịp phát ra bốn phương tám hướng, mang đến cho người ta một loại khí tức tử vong.
Mọi người từ xa nhìn thấy, thân thể run lên lo sợ bất an. Hai vị trong bát Hoàng đối chiến, nếu cuốn vào đúng là chết không có chỗ chôn.
"Dừng tay!"
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ phát ra, vang vọng giữa đất trời, hai người Diễm Hoàng nghe mà giật mình, nhưng chiêu đã ra, khó có thể thu hồi.
Vù vù!
Có lẽ cũng hiểu được tình huống của bọn họ, người kia hiểu được bọn không không thể thu hồi được tuyệt chiêu, các ngươi không thu hồi được thì ta đành ra tay ngăn cản vậy.
Nghe hai tiếng xé gió đột ngột vang lên, khiến tất cả mọi người nơi này kinh hãi, chỉ thấy nơi cuối chân trời, chẳng biết từ lúc nào có hai thanh kiếm nhàn nhạt bay tới, dài trăm trượng, chỉ trong phút chốc bay xẹt qua trước mặt hai người Diễm Hoàng.
Xoạt!
Dây leo đâm thẳng lên đều bị chặt đứt thành hư vô, Phi Ưng kim sắc đáp xuống cũng gãy làm đôi, hóa thành ánh sáng, tiêu tán trong hư không.
Chỉ có một hình người khổng lồ dài trăm trượng, sau lưng mang theo mười tám thanh kiếm phong dài ngắn, song quyền duỗi ra, trong nháy mắt nắm hoa ăn thịt người của Diễm Hoàng và Kim Ưng to lớn của Ưng Hoàng, không cách nào nhúc nhích.
Đây là. . .
Tròng mắt co rụt lại, hai người sợ hãi thốt lên: "Thân thể thần hồn hóa linh. . . Thánh Giả?"
"Không sai, ta chính là Thánh giả lục Thánh Sơn, Hà Hiểu Phong!"
Trung tâm đầu của hình người to lớn kia, có một thanh niên tiêu sái, lạnh lùng nhìn bọn họ nói: "Nghe nói bát Hoàng Thánh Vực đại chiến, khiến sinh linh đồ thán, nên tới để ngăn lại. Dừng tay, vừa rồi hai kiếm của ta nếu chém xuống Hoàng Cực Thiên Ấn của các ngươi, thì thần hồn các ngươi sớm đã tiêu tán rồi!"
Hai người sợ hãi đến run rẩy, vội bái lạy: "Đa tạ Thánh Giả hạ thủ lưu tình, hai người chúng ta vô cùng cảm kích!"
"Bớt nói nhiều lời, lần này chúng ta xuống núi là phụng mệnh mà đến, thương thảo với bát Hoàng chuyện quan trọng, ai ngờ các ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn tranh danh trục lời này? Hừ!"
Hà Hiểu Phong hừ một tiếng, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Một tháng sau đến chỗ Kiếm Hoàng, chúng ta có chuyện quan trọng phân phó!"
Vừa mới nói xong, Hà Hiểu Phong chậm rãi buông bàn tay khổng lồ ra, lắc mình một cái, biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại hai người Diễm Hoàng sợ mất mật, tê cả da đầu. Liếc nhìn nhau, lại không rảnh để ý đến thù hận vừa rồi, chỉ cau mày, vẻ mặt lo nghĩ.
Thánh Giả Thánh Sơn này vẫn luôn bế quan tu hành, êm đẹp, sao lại rời núi chứ? Lần trước rời núi, cũng bởi vì Cửu U Bí Lục hiện thế, lần này, chẳng lẽ là. . .
Trong lòng như có đáp án, Diễm Hoàng nặng nề thở dài một hơi.
Mẹ nó, vừa có bảo bối thì tranh giành, người của Thánh Sơn này không có gì tốt, hừ!
Cùng một thời gian, Kiếm Hoàng và Quỷ Hoàng cũng đang đánh đến thiên địa tối sầm, khó phân thắng bại, một lão giả cũng xuất hiện ngăn bọn họ lại, sau đó nói mệnh lệnh tụ tập bát Hoàng.
Lần này, trận chiến của năm cao thủ Hoàng gia, trong nháy mắt lắng lại, nhưng không một ai vui vẻ. Bởi vì lão hổ rốt cục cũng rời núi, mấy khỉ con xưng vương xứng bá cũng một đi không trở lại.