"Cái gì, người của Thánh Sơn tới?"
Thiên Ma sơn, trong đại sảnh, Ma Hoàng nghe Kiếm Hoàng phái người tới đưa tin, giật mình kinh hãi, sao đó vẻ mặt đầy tức giận, đập bàn thành phấn vụn.
"Mẹ nó, Thánh Sơn, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại đến thời khắc quan trọng. Bản Hoàng chuẩn bị xuất binh thu thành quả thắng lợi, bọn họ lại đổ ra thêm phiền, mồm mép kéo ra hai lần thì trận chiến này phải ngừng sao? Tất cả mọi người tổn thất nhiều như vậy, người nào cũng không có chỗ tốt, thật sự là buồn cười, hừ!"
Tên ngốc, ngươi thì tổn thất cái rắm gì mà tức giận? Cho dù có tức giận cũng là Kiếm Hoàng, Diễm Hoàng, còn có sư phụ, lão tử ta đây.
Thật vất vả mới tạo nên được trận chiến lớn như vậy, không ngờ có người vào cuộc, kết quả thất bại trong gang tấc, người tổn thất nhiều nhất là ta đấy.
Có điều Thất Thánh Sơn sớm không đến muộn không đến lại đến lúc này, có phải vì. . .
Sờ lên cằm, suy nghĩ một chút, Trác Phàm nhìn Triệu Thành nói: "Ma Hoàng đại nhân, xem ra chuyện của địa đồ Minh Hải đã truyền đến tai Thánh Sơn, muốn chúng ta giao địa đồ!"
"Giao ra, dựa vào cái gì chứ?" Hung hăng phất ống tay áo, Triệu Thành giận nói.
Trác Phàm bật cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài: "Đúng vậy, thật vất vả mới bảo vệ được bản thật, hiện tại muốn giao ra ta cũng thấy không đáng cho đại nhân. Nhưng so với bản đồ thì tính mạng mình trân quý hơn, cái vứt bỏ cần phải vứt bỏ."
Thân thể Triệu Thành run lên, nhìn Trác Phàm thật sâu, nhớ ngày đó sư phụ hắn vì Cửu U Bí Lục mà bị Thánh Giả giáo huấn, nhắm mắt thở dài một hơi.
Đúng vậy, lúc trước sư phụ lên ngôi với bát Hoàng, cho dù bị thất Hoàng bao vây tấn công vẫn đứng ở thế bất bại, nếu không phải sau cùng Thánh Giả xuất thủ. . .
Thất Thánh Sơn đáng chết!
Tức giận gầm lên một tiếng, Triệu Thành thở hổn hển mấy hơi, sắc mặt đỏ bừng.
Trác Phàm liếc nhìn hắn, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Ma Hoàng đại nhân, không biết ngài phá giải địa đồ có kết quả gì không? Nếu phá giải được, đem bản thật giao ra cũng không quan trọng!"
"Phá giải? Địa đồ thâm ảo như vậy, trong thời gian ngắn có thể phá giải được sao?" Bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Thành thở dài một tiếng nói tiếp: "Nếu ta thật sự phá giải được cũng chẳng quan tâm, đem thứ này giao ra."
Trong mắt Trác Phàm lóe lên một đạo tinh mang, cười khẽ một tiếng. "Thực không dám giấu giếm, đối với địa đồ Minh Hải này, tại hạ lại có chút hiểu ra!"
"Hả, Trác quản gia, ngươi phá giải địa đồ?"
"Không dám nói phá giải, đại khái là có phương hướng!"
"Có phương hướng là tốt rồi, nếu không chúng ta cũng vẽ một bản sao, tỉ mỉ nghiên cứu!" Ánh mắt Triệu Thành sáng lên, vô cùng vui vẻ, xuất ra địa đồ bày trước mặt hắn nói: "Trác quản gia, phương hướng của ngươi là gì, nhanh nói cho bản Hoàng biết một chút."
Mỉm cười, Trác Phàm cúi đầu, tiến lên chỉ vào góc bản đồ nói: "Theo lĩnh hội gần đây của tại hạ, cảm thấy bản đồ này giống như bản đồ chiêm tinh."
"Chiêm tinh, Trác quản gia còn hiểu chiêm tinh?"
"Có biết một chút, ngài cũng biết tu vi ta thấp, cho nên cũng rèn luyện một chút các phương diện khác, nếu không đã thành phế nhân lâu rồi."
Trác Phàm cười, tiếp tục nói: "Đại nhân ngài nhìn xem, mấy nơi hẻo lánh, giống như đại biểu cho một mảnh Tinh Vực, mà một ít địa phương nơi này cũng có chiêm tinh tương ứng, chỉ có điểm đen dày đặc này là không dễ phán đoán."
Mi mắt nhíu lại, Triệu Thành suy nghĩ một chút, chợt bừng tỉnh ngộ: "Đúng, điểm đen này nhất định là để quấy nhiễu chúng ta. Trác quản gia, ngươi chỉ cần quy kết những địa phương có chiêm tinh tương tự là được, những cái kia xem không hiểu, thì không cần để ý."
"Ma Hoàng đại nhân thánh minh, ta cũng nghĩ như thế, nên đã quy kết tốt!" Mỉm cười, Trác Phàm tiện tay lấy ra một tấm giấy trắng, đưa lên: "Đại nhân mời xem, đây chính là tinh đồ quy kết đại khái!"
Vội cầm tỉ mỉ xem qua một phen, Triệu Thành gật đầu không ngừng. Bỗng nhiên, hai mắt Triệu Thành tỏa sáng, nhìn hoa văn trên tinh đồ kêu lớn một tiếng: "Đây không phải là địa hình Thánh Vực sao?"
"Đại nhân anh minh, những ngôi sao vây chỗ này chính là địa hình Thánh Vực!"
"Ha ha ha. . . Vậy thì đúng rồi, lấy ngôi sao làm phương hướng phát họa ra địa hình Thánh Vực, Minh Hải chắc chắn ở bên trong này, có điều không biết ở nơi nào?"
Vẻ giễu cợt thoáng qua khóe miệng, Trác Phàm cũng giả bộ nghi hoặc, chỉ vào bản đồ nói: "Ta đây không được rõ lắm, bên trong này địa hình này có mấy ngôi sao an bài, đây là Văn Khúc Tinh Vực, đây là Cửu Hoàn Tinh Vực, đây là Hoàng Tuyền Tinh Vực. . ."
"Chờ một chút, Hoàng Tuyền?"
"Đúng vậy, người ngắm sao nhìn vào Tinh Vực này đoán sinh tử, riêng Hoàng Tuyền trong tinh vực có cả Tử Tinh, nếu ngôi sao đặc biệt sáng ngời, thì đại biểu người này muốn chết vậy!" Nhìn chằm chằm hắn, Trác Phàm đặc biệt nói rõ.
Triệu Thành nhíu mày suy nghĩ, chợt hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Đúng vậy, Minh Hải này cũng là Địa Phủ, mà đối diện với Hoàng Tuyền chính là Minh Hải, chỗ Tử Tinh chiếu xuống cũng là cửa Minh Hải."
"Mở ra, huyền cơ địa đồ Minh Hải ta đã mở ra, ha ha ha. . ." Triệu Thành vô cùng cao hứng, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trác Phàm thì khom người cúi đầu, chúc mừng nói: "Đại nhân cơ trí, có một không hai, chúc mừng đại nhân!"
"Trác quản gia, ngươi quá lấy lòng ta rồi, nếu ta đoán không sai thì ngươi đã sớm giải được, bây giờ đến trước mặt ta, chỉ thông báo cho ta một tiếng mà thôi."
Bật cười lắc đầu, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Đại nhân khách khí, tại hạ ngu dốt!"
"Được rồi, ngươi cũng không cần đem công lao đẩy lên người của ta, để ta vui vẻ. Kỳ tài thiên phú giống Trác quản gia bản Hoàng nể trọng cả đời, không nỡ vứt bỏ. Ngài cũng không cần phải giống những kẻ bất lực khác, vuốt mông ngựa lấy lòng ta."
Triệu Thành vui vẻ thu địa đồ vào trong giới chỉ, vỗ vỗ vai Trác Phàm nói: "Đợi bản Hoàng cầm lấy công pháp còn sót lại của Minh Đế, trở thành Thánh Giả, không, là trở thành Đế Quân, thâu tóm thiên hạ. Lúc đó Trác quản gia ngươi vẫn là trợ thủ đắc lực, dưới một người trên vạn người, bản Đế nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ha ha ha. . ."
"Đa tạ Đế Quân!"
Liếc mắt liếc nhìn hắn, Trác Phàm khom người cúi đầu, cảm thấy buồn cười.
Ngươi đã nghĩ đến truyền thừa Minh Đế, ta thành toàn cho ngươi, có điều mấy người khác, cũng phải lừa gạt tiến đến, ha ha ha. . .
Một tháng sau, bát Hoàng đều mang theo thân tín của chính mình đến chỗ Kiếm Hoàng. Có điều giờ khắc này, cho dù Kiếm Hoàng ở trong địa bàn của chính mình cũng không tới phiên hắn làm chủ.
Ngồi vị trí chủ vị là một người trẻ tuổi, Hà Hiểu Phong, một người lớn tuổi, mặt mũi hiền lành, nhưng trong đáy mắt thoáng qua tia dữ tợn, lóe lên liền biến mất.
"Bái kiến hai vị Thánh Giả!"
Tất cả mọi người khom người bái lạy, lão giả kia không nói chuyện, chỉ có Hà Hiểu Phong khẽ nhấc tay, kiêu căng nói: "Đều đứng lên đi!"
"Tạ Thánh giả!"
Mọi người đứng dậy, ngồi vào chỗ, Hà Hiểu Phong lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, cao ngạo hỏi: "Ma Hoàng Triệu Thành ở đâu?"
"Thánh Giả có gì phân phó?" Vội vàng đi tới gần, Triệu Thành cung kính lễ độ, không còn sự bá đạo thường ngày.
Nhẹ liếc nhìn hắn, Hà Hiểu Phong sâu xa nói: "Nghe nói gần đây ngươi có địa đồ Minh Hải, thật sự có chuyện đó sao?"
"Bẩm Thánh Giả, thật có chuyện này!"
"Có thể giải được huyền bí bên trong chưa?"
"Bẩm Thánh Giả, tại hạ ngu dốt, chưa ạ!"
"Bảo vật như thế các ngươi có thể tuỳ tiện phá giải được sao?" Cười sùy một tiếng, Hà Hiểu Phong khinh miệt nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc: "Vậy mau giao địa đồ lên đi!"
Sớm có dự đoán, Triệu Thành cũng chỉ cười lạnh nhưng trong tay lại lóe lên ánh sáng, cung kính trình lên: "Tuân lệnh ý chỉ của Thánh Giả, địa đồ ở đây, mời Thánh Giả xem qua!"
Khẽ gật đầu, Hà Hiểu Phong thuận tay mở ra, tỉ mỉ nhìn một chút, thỏa mãn cười cười, sau đó lại đưa cho lão giả bên cạnh.
"Ngươi cứ như vậy giao đồ sao, không muốn có nữa à?"
Chỉ liếc sơ qua, lão giả liền nhìn về phía Triệu Thành, lạnh lùng hỏi.
Triệu Thành cười khiêm tốn, mười phần kính cẩn nghe theo: "Có thể đem đồ này dâng lên cho Thánh Giả đại nhân, cũng là tâm nguyện của Triệu Thành, nào có nửa phần không muốn? Trên thực tế, nếu không phải sợ quấy rầy các vị Thánh Giả Thánh Sơn tu hành, Triệu Thành đã sớm muốn tự mình đưa tới cửa, dâng đồ lên!"
Vô sỉ!
Nhìn sắc mặt như nô tài lấy lòng của hắn, các Hoàng vẫn cười như cũ như trong lòng lại xem thường không ngừng.
Thế nhưng bọn họ làm sao biết, Triệu Thành người ta đã sớm phá giải địa đồ này, còn quan tâm có giao lên hay không đâu?
"Rất tốt, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Trong mắt như có chút hồ nghi, nhưng lão giả kia vẫn chăm chú nhìn Triệu Thành hỏi: "Đúng rồi, ngươi có bản sao không? Nếu không có ngươi có thể sao ra một bản, giữ làm kỷ niệm."
Cười nhẹ lắc đầu, Triệu Thành cho thấy rất thoải mái: "Thánh Giả đại nhân đừng làm bẩn tại hạ, tại hạ thành tâm thành ý muốn dâng bản đồ lên thì lưu lại bản sao làm gì? Mà tâm nguyên cả đời của tại hạ chính là có thể thay Thánh Sơn làm việc, đó là trách nhiệm của bát Hoàng chúng ta, không phải cùng vì ổn định thế tục để các vị Thánh Sơn an tâm lĩnh hội Đại Đạo sao? Đối với đạo tràng Đế cấp này chúng có thể ngấp nghé được à? Vì thế nên loại bản sao đó, ta sao có thể lưu lại? Ha ha ha. . . Chuyện cười!"
"Không tệ, xem như ngươi cũng không tệ!"
Hài lòng gật đầu, lão giả kia khóe miệng xẹt qua nụ cười quái dị: "Ngươi biết điều hơn sư phụ Trác Nhất Phàm của ngươi nhiều, tiểu tử kia không biết đủ, mưu toan lấy truyền thừa Ma Đế, đứng trên Thất Thánh Sơn. Nhưng ngươi không tệ, không có ý nghĩ xấu, an phận với cuộc sống của mình!"
"Tạ ơn Thánh Giả đại nhân khích lệ!"
Khom người cúi đầu, Triệu Thành cười tươi như hoa nhưng trong lòng mắng chửi không ngừng.
Hừ hừ, do lão tử không có cơ hội, nếu không ai muốn vĩnh viễn ở dưới mấy lão đầu các ngươi chứ? Bát Hoàng nơi này, ai không muốn đạp các ngươi đi xuống?
Có điều rất nhanh, ta sẽ có cơ hội này, hắc hắc hắc. . .
Trong lòng Triệu Thành cười lạnh, Trác Phàm ở cách đó không xa sắc mặt cũng âm trầm, tựa như nghĩ tới năm đó bị Thánh Giả giết chết, hai tay nắm chặt.
Đám lão già Thất Thánh Sơn này dựa vào thế tục cung cấp nuôi dưỡng, tham ngộ thiên đạo, nhưng tâm bọn họ không rời xa thế tục, một nửa Thánh Vực tuy bị bát Hoàng chưởng quản, nhưng bát Hoàng lại không thể thoát khỏi sự chưởng khống của bọn họ?
Một đám người ở thế ngoại, trong tâm vẫn liên lụy đến thế tục, một đám gia hỏa các ngươi sống hết một đời, hao hết tư nguyên của Thánh Vực cũng không thể ngộ đến Đế cảnh.
Nếu các ngươi có thể thành công, chó cũng có thể đắc đạo thành tiên.
Nếu như ai đó thật sự có thể sờ đến cánh cửa Đế cảnh thì lão tử có khả năng hơn các ngươi, lão tử từ Phàm giai mang theo những tang thương đã trải qua trong thế gian, tâm một lòng hướng đạo.
Mấy tên ngụy quân tử các ngươi, hừ, đời sau đi.