Thu thập địa đồ vào trong giới chỉ, lão giả kia lại quét mắt nhìn mấy Hoàng còn lại, như ra lệnh: "Các ngươi nên lấy Ma Hoàng làm gương, tâm phải chính, cái gì nên lấy cái gì không nên lấy phải tính toán cho kỹ, không nên đi quá giới hạn."
"Đúng vậy đúng vậy, đại nhân nói có lý, ha ha ha. . ."
Mọi người cười tươi, liên tục gật đầu, sau đó Diễm Hoàng cùng Kiếm Hoàng liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn khom người cúi đầu nói: "Khởi bẩm đại nhân, lúc trước chúng ta cũng lấy được bản sao từ chỗ Ma Hoàng, bây giờ ở trong tay Bạc Hoàng, không dám lưu giữ, xin đại nhân minh giám!"
Khẽ gật đầu, lão giả kia cười nhạt giống như đã sớm biết.
Bạc Hoàng run lên, không dám thất lễ, bước lên phía trước, từ trong giới chỉ xuất ra hai tờ giấy trắng, cung kính trình lên: "Đây chính là bản sao Kiếm Hoàng đại nhân đưa cho, mời đại nhân xem qua!"
"Ừm!"
Hừ nhẹ một tiếng, lão giả kia thuận tay tiếp nhận, lại mở liếc mắt nhìn qua, cũng không xem, mà chăm chú nhìn Bạc Hoàng, cười nói: "Địa đồ Minh Hải từ tay ngươi ra ngoài, ngươi không có gì muốn nói không?"
Cười khổ một tiếng, sau đó Bạc Hoàng lại lấy ra một tấm giấy trắng trình lên, nghiêm trang nói: "Thực không dám giấu giếm, từ lâu tại hạ cũng dự phòng một trương bản sao, mời đại nhân xem qua!"
"Ôi, Bạc Hoàng, trong bát Hoàng ngươi là người tâm nhãn nhiều nhất, địa đồ Minh Hải trong tay ngươi không biết bao nhiêu năm, nhưng một chút tiếng gió cũng không lộ. . ."
"Đại nhân minh giám, tại hạ không phải có ý giấu diếm, chỉ muốn phá giải xong, tìm tới chỗ Minh Hải chỗ sẽ trình lên. . ."
Không đợi lão giả kia nói xong, Bạc Hoàng đã vội vã tỏ thái độ, giải thích tất cả, nhưng lại bị lão giả kia phất phất tay đánh gãy: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa, trong lòng ngươi suy nghĩ gì, tất cả mọi người biết rõ. Nhưng lão phu muốn khuyên các vị một câu, chớ thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Tính toán của các ngươi, người Thánh Sơn đều biết, các ngươi đừng bước theo gót của Ma Hoàng năm đó!"
Bát Hoàng cúi thấp đầu, cung kính lặng yên không lên tiếng, nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ. Sắc lệnh của Thánh Sơn bọn họ không thể đắc tội được.
Ánh mắt Trác Phàm híp lại, nỗi hận bùng lên trong lòng hắn.
"Được, đã nói xong mọi chuyện, các ngươi lui ra đi, ta cùng Hiểu Phong còn phải thương lượng một số chuyện. Có điều các ngươi cũng chú ý một chút, gần đây bát Hoàng có thể có chút biến động, trong lòng các ngươi phải chuẩn bị."
Sau cùng, lão giả kia lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, tay vung tay lên, để mọi người ra ngoài, chỉ một câu của hắn khiến mọi người suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Bát Hoàng phải có biến động, chẳng lẽ muốn lấy người khác thay bọn họ sao?
Trong lòng không hiểu, mọi người khom người lui về phía sau ra, thế nhưng rất nhanh, Hà Hiểu Phong như nghĩ tới cái gì, kêu lớn: "Diễm Hoàng ở lại!"
Thân thể ngừng lại, Diễm Hoàng quay đầu nhìn mọi người, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, một mình ở lại đại sảnh, sau đó tiến lên hai bước, khom người cúi đầu: "Không biết đại nhân có chuyện gì phân phó?"
"Diễm Hoàng, ngươi được phụ thân ta dốc hết sức nâng lên đến bát Hoàng!" Vạch vạch ngón tay, Hà Hiểu Phong bảo Diễm Hoàng đến trước người, thì thầm nói: "Phụ thân ta cũng nhín nhiệm ngươi nhất, như vậy trăm năm trước, bí truyền phụ thân ta hiện tại thế nào?"
Diễm Hoàng hiểu rõ mỉm cười, gật đầu nói: "Đại nhân yên tâm, Khuynh Thành nàng rất tốt!"
"Đã như vậy, có phải nên an bài để chúng ta gặp một lần không?"
Thở dài một hơi, trong mắt Hà Hiểu Phong lóe lên tinh quang: "Nha đầu này ở chỗ ngươi một thời gian dài rồi, có phải đến lúc cùng ta trở về Thánh Sơn rồi không?"
"Như vậy có chút vội vàng!"
"Cũng đúng, trong sách cổ ghi chép, nếu nàng không nguyện ý, chuyện này có chút phiền phức!"
Hà Hiểu Phong nhíu mày, thở dài: "Haizz, nếu không phải thân phận ta đặc thù, trước kia sẽ không rời khỏi Thánh Sơn, nàng ta cũng không vô duyên vô cớ bị tiến nhập Thánh Sơn, khiến người hoài nghi, ta cùng nàng thanh mai trúc mã mới đúng, chuyện như thế cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Nghe được lời này, Diễm Hoàng cũng tán đồng gật đầu, vị lão giả bên cạnh thì thản nhiên cười, nhẹ nói: "Hiểu Phong, ngươi không cần quá lo lắng, lấy thân phận Thiếu chủ lục Thánh Sơn, muốn lấy trái tim một nữ tử không phải rất đơn giản sao? Diễm Hoàng, ngươi nói đúng không!"
"À, vâng vâng vâng, ha ha ha. . ."
Liên tục gật đầu không ngừng nhưng trong lòng Diễm Hoàng lại vô cùng chua xót.
Haizz, chuyện này nếu lúc trước còn dễ nói, hiện tại nha đầu kia ngày càng thân cận với người khác, không biết còn có thể không. . . Nhưng chắc cũng được, dù sao so sánh với thiếu chủ Thánh Sơn thì tiểu tử kia có là gì đâu?
Một phương diện khác, thất Hoàng mới vừa đi ra đại sảnh, nhanh chóng tụ thành một đống, nghiên cứu thảo luận, ngoại trừ những người của Diễm Hoàng. Tuy bình thường họ đánh nhau túi bụi, một tháng trước Ma Hoàng, Ưng Hoàng còn khai chiến nhưng đối mặt với áp bách của cao thủ Thánh Sơn, bọn họ lại hợp tác, trao đổi tình báo, phân tích được mất của mỗi người.
"Không biết Diễm Hoàng cùng hai Thánh Giả kia có gì mờ ám, làm sao hết lần này tới lần đều giữ bà ta lại?"
"Chuyện này ai biết được, thân phận nữ nhân có khi kết giao phổ biến hơn, nhớ khi đó đối phó Trác Nhất Phàm, rõ ràng chỉ có tám người chúng ta biết, hành động còn nhanh chóng, nhưng ai biết có có Thánh Giả đến, ta hoài nghi chính bà ta đã thông báo."
"Bà ta sao? Không thể nào, Thánh Giả vừa đến, Cửu U Bí Lục ai cũng không có phần, bà ta không làm việc không lợi cho mình đâu?"
"Được rồi, chuyện trước kia xách ra nói làm gì? Quan trọng là hiện tại, dường như Thánh Sơn có ý chỉnh bát Hoàng, chúng ta nên tính đường lui cho mình chứ. . ."
. . .
Mọi người nghiên cứu thảo luận một phen, ai cũng mặt ủ mày chau, than thở. Trác Phàm ở một bên nghe lấy, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa lớn đại sảnh đóng chặt, cảm thấy nặng nề.
Con mụ lẳng lơ này có quan hệ với người Thánh Sơn?
"Được rồi, mặc kệ Thánh Sơn ó thái độ gì với chúng ta, chúng ta đều bất lực. Ở chỗ này lo lắng sợ hãi, không bằng mỗi người hồi phủ tu thân dưỡng tính, chỉnh đốn công vụ, phó thác cho trời đi!"
Thế nhưng rất nhanh, Triệu Thành cáo từ mọi người, nhanh chóng rời đi: "Cáo từ!"
Trác Phàm đi theo hắn, cũng cùng rời đi. Điều này khiến mọi người không hiểu, từ trước đến nay Ma Hoàng là người có tính tình nóng nảy, ngày bình thường một chút liền nổi nóng, sao hôm nay xảy ra chuyện lớn lại chẳng để ý chút nào thế này?
Thật sự kỳ quái!
Bạc Hoàng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt ngờ vực như nhìn ra cái gì: "Chuyện này thật kỳ quặc, chẳng lẽ. . . Hắn đã không quan tâm đến thái độ của Thánh Sơn? Nói như vậy, không thể nào. . ."
Một tuần sau, Ma Hoàng Triệu Thành trở lại Thiên Ma Sơn, vừa vào đại sảnh, chỉ có Trác Phàm đi theo bên cạnh, hắn nhịn không được cười lớn.
"Ha ha ha. . . Thánh Sơn? Chờ lão tử tìm được đạo tràng Minh Đế, có được truyền thừa còn quan tâm các ngươi làm gì? Ta nhổ vào! Thời gian Thánh Sơn thống lĩnh Thánh Vực sẽ không còn bao lâu, thống lĩnh mảnh đất Vương giả này trong tương lai chỉ có một mình ta, Triệu Thành!"
Ngửa mặt lên trời hét lớn, trong mắt Triệu Thành chớp động tinh quang, sau đó không kịp chờ đợi nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác quản gia, lập tức chọn mấy người tin tưởng được, cùng bản Hoàng tìm kiếm vị trí Minh Hải."
Mỉm cười, Trác Phàm cúi người hành lễ, lại lắc đầu nói: "Đại nhân chớ nóng lòng, bây giờ hai Thánh Giả còn chưa về núi, chúng ta động thủ, chẳng lẽ không sợ bọn họ chim sẻ núp đằng sau sao?"
"Đúng đúng đúng, Trác quản gia nói có lý. Có hai tên khốn kiếp kia, đúng thật không thể động thủ, ta cũng không thể dẫm theo vết xe đổ của sư phụ ta năm đó."
Triệu Thành gật đầu tán thành: "Như vậy Trác quản gia, chúng ta nên làm gì? Khi nào động thủ?"
"Không vội, dù sao trong thời gian ngắn cũng không ai có thể phá giải Minh Hải, chúng ta đợi hai nhân vật phiền phức rời đi động thủ cũng không muộn. Trong khoảng thời gian này, đại nhân làm như đã thông báo, chỉnh đốn sự vụ thật tốt, làm bé ngoan, che giấu tai mắt mọi người."
"Được, nghe theo Trác quản gia, người đâu. . ."
Hét lớn một tiếng, Triệu Thành truyền lệnh như lời Trác Phàm đề nghị, hơn nữa lại đưa ba mươi thành trì, cho Lạc gia quản lý, ngoài ra còn có mấy trăm tài nguyên khoáng sản cùng Linh Sơn Đại Xuyên.
Chỉ một thoáng, Lạc gia thực sự trở thành nhân vật có tiếng tăm, quyền thế ngập trời, trước đó chưa từng có ở Thiên Ma Sơn, tất cả thủ hạ Ma Hoàng đều biết đại nhân đệ nhất Ma Vệ bên cạnh Ma Hoàng, đã nắm giữ một nửa quyền lực Thiên Ma Sơn. Mà đại quản gia Trác Phàm chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh nhưng vinh quang tột đỉnh.
Mà Lạc gia cũng có tài năng xuất chúng, rất nhanh đã tiếp quản những địa phương này, đồng thời xử lý hết thẩy đều trôi chảy, chỉ trong thời gian ba tháng, tất cả địa vực của Ma Hoàng trở nên rực rỡ hẳn lên, sức sống tràn đầy, trật tự rành mạch, thật đúng như Triệu Thành nói lúc trước, đem tất cả tinh lực vào trong công vụ.
Thậm chí, hai vị Thánh Giả cũng gật đầu liên tục, tán thưởng không ngừng. Sau cùng, dương dương tự đắc mà trở về Thánh Sơn.
Nhìn thấy cuối cùng Thánh Giả rời đi, trong lòng Triệu Thành xao động, lần nữa lên tiếng: "Trác quản gia, bây giờ chúng ta có thể động thủ rồi!"
"Vì an toàn, lại đợi ba tháng!"
Lời của Trác Phàm như một cái lồng sắt, lần nữa giam cầm nôn nóng của Triệu Thành lại.
Giờ khắc này, Ma Hoàng Triệu Thành đã hoàn toàn nghe Trác Phàm, không còn tùy hứng giống như trước kia, ai bảo Trác Phàm người ta tính toán như thần, bách phát bách trúng chứ? Có một quân sư như thế ở bên cạnh, nếu chủ công phát cáu không nghe, làm hỏng đại sự, chịu tổn thất không phải là hắn sao?
Triệu Thành lại không ngốc, cũng có chút tự chủ. Nếu đổi thành những đồng đội heo như trước, bạo tính của Triệu Thành đã sớm phát tác.
Mẹ nó, ngươi là Ma Hoàng hay lão tử là Ma Hoàng, lão tử phải nghe ngươi sao?
Rốt cục, lại ba tháng trôi qua, hết thảy đều rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả Thánh Sơn cũng rất bình tĩnh, Thánh Giả không còn lộ mặt, trong lòng Triệu Thành lần nữa rung động không thôi: "Trác quản gia, lần này không có vấn đề gì chứ!"
"Đại nhân, chúng ta lên đường đi, đi tìm vị trí của Minh Hải!" Mỉm cười, Trác Phàm gật đầu đồng ý.
Triệu Thành nghe vậy vui vẻ cười to, dường như bảo vật công pháp Minh Đế đã rơi vào tay hắn.
Nhìn hắn vui vẻ như vậy, Trác Phàm không khỏi bật cười một tiếng, lại nhìn ra ngoài bầu trời, lẩm bẩm: "Thật yên tĩnh, giống như trước khi mưa bão tới ha ha ha..."