Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1858 - Chương 1864: Bị Cướp Đi

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1864: Bị cướp đi

Vèo vèo vèo!

Từng tiếng xé gió vang lên, giữa rừng xanh um tươi tốt chợt xuất hiện mấy bóng người quen thuộc, người cầm đầu, chính là Ma Hoàng Triệu Thành, sau lưng là Bách Lý Ngự Vũ mang theo Trác Phàm, còn có một tiểu cô nương, đang không ngừng nhìn hai bên, đó chính là Sương Nhi.

"Trác quản gia, ngươi xác định cửa vào Minh Hải ở gần đây sao?"

Trong mắt gấp gáp, Triệu Thành quay đầu nhìn về phía Trác Phàm hỏi, nhưng hỏi hắn, hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ quay đầu nhìn về phía Sương Nhi, sâu xa nói: "Phương vị sẽ không sai, đây là chuyện quan trọng của Ma Hoàng đại nhân, không được phép qua loa!"

"Trác đại ca yên tâm, phương vị ta đều căn cứ theo chiêm tinh xác nhận qua, không sai!"

Mỉm cười, Sương Nhi rất tự tin, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn phía mặt trời chói chang trên cao, híp mắt nói: "Chỉ là Tử Tinh hội theo Chu Thiên Tinh Thần cùng nhân khí mặt đất vận động mà biến hóa, ta nhất định phải xác định vị trí của nó hôm nay mới được, theo như cái này thì thông đạo Minh Hải cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào!"

Bình tĩnh gật đầu, Trác Phàm nhìn về phía Triệu Thành nói: "Ma Hoàng đại nhân, nơi này giao cho Sương Nhi, rất nhanh nàng có thể tìm được cửa vào!"

"Người Lạc gia thật tài, một tiểu cô nương như thế này cũng có thể tinh thông Tinh Tượng Đạo, thực khó có được!" Triệu Thành gật đầu tán thưởng: "Lạc gia các ngươi tìm bản Hoàng nương tựa, thật may mắn cho bản Hoàng!"

Thản nhiên cười, Trác Phàm khẽ khom người: "Ma Hoàng đại nhân quá khen, Lạc gia chỉ là nơi tụ tập đủ hạng người, có chút kỳ môn dị thuật, nói đến làm đại sự còn nhờ Ma Hoàng đại nhân dẫn dắt. Hi vọng sau khi đại nhân nhất phi trùng thiên cũng để ý đến công lao của chúng ta hôm nay, chiếu cố nhiều hơn, như vậy chúng ta đã thỏa lòng rồi."

"Chuyện này ngươi yên tâm, bản Hoàng không phải là người vong ân phụ nghĩa người, ha ha ha. . ." Cười lớn một tiếng, Triệu Thành không nói gì thêm, sau đó nhìn Sương Nhi chăm chú, nhìn nàng lúc thì đi hướng đông hai bước, một hồi lại lùi hướng Tây ba bước, trong lòng vô cùng gấp gáp.

Tiểu nha đầu này, xem ra cũng có chút tài năng, nhưng đến tột cùng có được hay không, thật làm cho người ta nhìn càng thêm gấp!

Kết quả, trong khoảng thời gian rất dài, Sương Nhi vẫn mặt ủ mày chau, đi đi lại lại trong bốn phía rừng cây, từng bước xác định. Rất nhanh, liền đến hoàng hôn, mặt trời cũng xuống núi nhưng nàng vẫn không tìm thấy chút đầu mối nào.

Trong lòng Triệu Thành cũng dần trầm xuống, sinh ra hồ nghi.

Nha đầu này, đến cùng có được hay không?

Nhưng hiện tại trong tay hắn không có Chiêm Tinh bói tướng, chỉ có thể dựa vào nàng.

Rốt cục, hai mắt Sương Nhi cũng tỏa sáng, chợt đứng vững, vui vẻ nói: "Tìm được rồi, Hoàng Đạo một trăm hai tám độ, Tử Tinh chếch đi, trong cung dịch bước, thiên hạ đại biến, chính là chỗ này!"

Hung hăng giẫm giẫm vị trí dưới chân, Sương Nhi chắc chắn khẳng định.

Hai mắt tỏa sáng, hai người Trác Phàm vui vẻ vô cùng, sau đó cùng nhau đến xem.

"Nơi này chính là cửa vào Minh Hải? Thế nhưng làm sao đi vào?" Nhìn một mảnh cỏ dại xanh um tươi tốt, Triệu Thành chăm chú nhìn Trác Phàm, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.

Mỉm cười, Trác Phàm đã sớm chuẩn bị, lập tức xuất ra mấy trăm khối Thánh Linh thạch, bố trí trận thức thần bí xuống: "Phàm là thông đạo bí ẩn, tất nhiên sẽ tương liên không gian vô hình, trận này chính là Thượng Cổ trận thức, Xuyên Vân trận, chỉ cần tìm đúng trận môn, liền có thể liên thông hai thế giới, mở ra kết giới, xuyên thẳng qua âm dương!"

"Thượng Cổ trận thức?"

Triệu Thành giật mình, kinh ngạc nhìn Trác Phàm: "Ngươi còn hiểu cái này? Thượng Cổ trận thức đồ, đều do Thánh Sơn bảo quản, ngươi làm sao. . ."

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Gia truyền, chỉ biết một chút mà thôi, sao có thể so với một nơi khổng lồ như Thánh Sơn? Hắc hắc hắc. . ."

"Đúng rồi đại nhân, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian mở cửa đi vào, Minh Hải đã gần ngay trước mắt rồi!"

ThấyTriệu Thành vẫn còn có chút nghi hoặc, Trác Phàm vội vàng đề nghị, dời sự chú ý của hắn. Quả nhiên, nghe đến Minh Hải, làm hắn lập tức loại bỏ nghi ngờ Trác Phàm, vẻ mặt đầy hưng phấn mà gật đầu.

Ngay sau đó, Trác Phàm bắt đầu đánh thủ quyết: "Cửa lớn Minh Hải mở vì ta, u hồn oán linh chớ ghé qua, nơi này chỉ có đường Minh Đế, chư quân đi trước hãy dẫn đường, lên!"

Vù!

Một đạo dao động vô hình vang lên, trận thức kia chợt phát ra từng đạo ánh sáng chói mắt, sau đó một đạo quang trụ ngút trời xông thẳng lên cửu thiên, trong nháy mắt liên thông với ngôi sao trên bầu trời, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Sương Nhi nhìn thấy sợ hãi kêu lên : "Là Tử Tinh, con đường này là đúng, Minh Đế nhất định mượn Tử Tinh bố trí kết giới. Cho nên mở đường, cũng nhất định phải thông qua Tử Tinh, mới có thể vào trong Minh Hải. Lần này, nó đối đầu với đại đồ Minh Hải!"

"Được, để bản Hoàng tiến vào Minh Hải, tìm công pháp Minh Đế."

Nhịn không được quát to một tiếng, Triệu Thành hưng phấn vô cùng: "Xem ra đây là ý trời, trời muốn để ta xưng Đế, ha ha ha. . ."

Thế mà, hắn vừa cười lên, một tiếng cười khác lại đột nhiên vang lên: "Ha ha ha. . . Ma Hoàng, ngươi quả nhiên phái giải được địa đồ Minh Hải, không uổng công lão phu chờ ngươi nửa năm!"

"Người nào?"

Sắc mặt Triệu Thành đại biến, quay đầu nhìn lại, có một bóng đen lóe qua, khuôn mặt quen thuộc chợt xuất hiện trước mặt mọi người: "Ma Hoàng lão đệ, nghĩ không ra lão phu phí mấy chục năm không giải được câu đố, ngươi chỉ cầm mấy ngày đã giải được, bội phục bội phục!"

"Bạc Hoàng!"

Sắc mặt trầm xuống, Triệu Thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Sao ngươi lại đến nơi này, chẳng lẽ có người mật báo cho ngươi?"

"Chuyện này còn cần mật báo sao, lão phu ném địa đồ ra, tự nhiên sẽ luôn quan sát động tĩnh."

"Thế nhưng ta đã giao địa đồ ra, sao ngươi còn nhìn ta chằm chằm chứ?"

"Đúng vậy, chính vì ngươi giao ra, nhưng thái độ quá cổ quái!"

Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Bạc Hoàng khẽ cười một tiếng, sâu xa lên tiếng: "Toàn bộ Thánh Vực, người nào không biết tính khí Ma Hoàng ngươi nóng nảy dễ giận, thật vất vả mới có được địa đồ, lại bị bức ép giao ra, lúc đó ngươi cam tâm tình nguyện, ta liền biết có vấn đề. Về sau chúng ta ra đại sảnh, một câu bực tức ngươi cũng không phát ra, chỉ vội vàng rời đi, lại càng khiến người ta hoài nghi. Tuy kết quả này có chút khó tin, nhưng ta vẫn khẳng định, ngươi phá giải bí mật địa đồ, cho nên nửa năm qua ta vẫn không buông lỏng giám thị ngươi. Quả nhiên, mất công không phụ lòng người, ngươi thật sự mang ta tới cửa vào. Ma Hoàng, đa tạ, ha ha ha. . ."

Da mặt co rút, hai tay Triệu Thành nắm chặt, trong mắt lóe lên sát ý trần trụi.

Vất vả lắm hắn mới tìm tới bảo địa, sao có thể dễ dàng nhường chứ?

Trác Phàm ở một bên không thay đổi sắc mặt nhìn lấy, nhưng đáy lòng lại âm thầm bật cười. Đúng như phỏng đoán của Bạc Hoàng, Trác Phàm cũng đã sớm nghĩ đến, hơn nữa còn hắn còn cố ý hành động.

Cho nên, khi biết Thánh Giả rời núi, hắn mới đem chuyện địa đồ phá giải tiết lộ cho Triệu Thành. Cứ như vậy, lúc Triệu Thành dâng lên địa đồ sẽ từ từ lòi đuôi, dẫn người khác tới tranh đoạt.

Lần trước Ngũ Hoàng đại chiến không đánh được, lần này các ngươi đánh tiếp chứ sao. Mà lần này có thể là cuộc chiến sinh tử, truyền thừa Minh Đế chỉ có một, hơn nữa còn phải giữ bí mật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thời khắc sống còn như thế, các ngươi còn không vật lộn với nhau sao? Hừ hừ. . .

Trác Phàm cười nhạo liên tục, Trác Phàm lạnh mắt nhìn hai người tranh luận.

Thế mà, đúng lúc hai người giương cung bạt kiếm, một tiếng cười khẽ đột ngột vang lên: "Ai dzu, Ma Hoàng, Bạc Hoàng, hai người các ngươi phát hiện cửa vào Minh Hải thì muốn nuốt một mình sao? Tốt xấu chúng ta cũng đã giao dịch qua, không cho Đan Hà tông chúng ta một phần sao?"

"Diễm Hoàng?"

Mi mắt run lên, hai người quay đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

Bá bá bá!

Từng tiếng xé gió vang lên, Diễm Hoàng mang theo hơn mười nữ đệ tử, chậm rãi hạ xuống trước mặt mọi người, khóe môi nhếch nụ cười yếu ớt.

Liếc nhìn nhau, hai người hừ lạnh một tiếng, chốc lát, ánh mắt Ma Hoàng xoay động, chợt đề nghị với Bạc Hoàng: "Bạc Hoàng, chó cái này không quá mạnh, hay chúng ta liên thủ xử lý bà ta trước, bảo vật Minh Hải sau đó hãy đưa ra quyết định?"

"Bớt một người còn hơn thêm một người, ta tán thành."

Hai người tán thành với nhau, Bạc Hoàng cười lạnh, trong mắt lóe lên sát ý trần trụi, khí thế toàn thân phát ra. Ma Hoàng cũng tiến lên trước một bước, ánh mắt băng lãnh nhìn phía Diễm Hoàng.

Không chút sợ hãi, Diễm Hoàng cười xùy một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Hai vị, các ngươi thật vô tình, trước đây không lâu chúng ta vẫn là đồng minh, Bạc Hoàng ngươi còn là người làm chứng đấy, hiện tại các ngươi lại liên thủ đối phó với một người yếu ớt như ta, điều này thích hợp sao?"

"Đúng là không thích hợp, nhưng ngươi quá nhiều chuyện!"

Cười lạnh, hắc khí trên người Triệu Thành càng ngày càng mạnh: "Lúc trước bản Hoàng đã đem bản sao cho ngươi, là chính ngươi nộp lên, hiện tại chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì!"

"Đây không phải là chiếu bạc, ta cũng không còn là người làm chứng!" Bạc Hoàng cũng nhếch miệng, cười tà nói.

Nhìn bọn họ thật sâu, Diễm Hoàng cười xem thường. "Ta biết các ngươi không muốn làm chứng, cho nên lần này ta tìm tới người khác làm chứng. Các ngươi muốn diệt trừ ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu!"

Hai người biến sắc nhìn nhau, trong lòng có chút lo lắng.

Thì ra mụ già này đến có chuẩn bị, tìm trợ thủ? Là ai? Kiếm Hoàng hay. . .

"Này, tiểu tử, ngươi còn si tâm vọng tưởng muốn dẫn sư muội đi sao? Ngươi nằm mơ đi, hiện tại bên cạnh sư muội đã có người, ngươi không có cơ hội đâu, hừ!"

Lúc này, không biết Phương Mẫn từ nơi nào chui ra, đến trước mặt Trác Phàm, mỉa mai nói.

Trác Phàm nhướng mày không hiểu.

Thế nhưng một đạo cuồng phong gào thét, hai bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Một người là Sở Khuynh Thành, một người khác đúng là Thánh Giả trẻ tuổi bát Hoàng bái kiến lần trước, Hà Hiểu Phong!

Mà chẳng biết tại sao, lúc này Hà Hiểu Phong ôm lấy vòng eo Sở Khuynh Thành, từ trên cửu thiên chậm rãi hạ xuống, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nhạt, rất là thân mật.

Em gái ngươi, nửa năm không gặp lão bà đã bị cướp đi!

Thân thể run lên, Trác Phàm giật mình, hai tay nắm chặc.

Hai người Triệu Thành và Bạc Hoàng không nhịn được sợ hãi kêu lên: "Thánh. . . Thánh Giả, ngài không có về núi sao?"

Bình Luận (0)
Comment