Vèo
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một đạo tàn ảnh u ám xẹt qua hư không, đột ngột xông vào thể nội Trác Phàm đang ngồi nghiêm chỉnh.
Thân thể run rẩy, phốc một tiếng, Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở hai mắt: "Xem ra Minh Đế tiền bối nói không sai, lúc trước không cảm giác được, bây giờ vừa vào thân thể mới phát giác, mấy quyền của Bá Đế thật sự đau đến tê tâm liệt phế!"
Cảm nhận toàn thân đau nhức như muốn tan ra thành từng mảnh, Trác Phàm chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Mấy vị tiền bối Đế cảnh này truyền đạo thật đúng là không chỉ trưng cho đẹp, không nhường hắn chút nào, để hắn phải ở trong ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Trác đại ca!"
Thế mà, đúng lúc này, chợt một tiếng kêu sợ hãi vang lên: "Quá tốt, thần hồn ngươi đã trở về. Vừa rồi tên họ Hà với Triệu Thành kia trở về, đều nói ngươi cùng Khuynh Thành tỷ đã chết trong Minh Hải rồi, khiến ta sợ muốn chết. May mắn không lâu sau Ngự Vũ tỷ trở về, nói các ngươi không có việc gì, bảo bọn họ đợi, quả nhiên ngươi tỉnh lại!"
Trác Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Sương Nhi nước mắt như mưa, đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, vội vàng dò xét bốn phía, sớm đã không thấy bóng dáng những người khác, chỉ có một đám Lạc gia đứng lặng ở đây.
"Ồ, những người kia đâu, Khuynh Thành đâu?"
"Người Đan Hà tông nghe nói Khuynh Thành tỷ chết, liền mang thi thể nàng trở về. Còn Ma Hoàng cùng tên họ Hà kia cũng quá vô tình, không thèm liếc nhìn các ngươi một chút đã trực tiếp rời đi!"
Nói đến chuyện này Sương Nhi tỏ ra vô cùng tức giận.
Trác Phàm gật đầu, trong lòng hiểu rõ, hai tên gia hỏa kia vốn là người trục lợi, không dùng được đương nhiên bọn họ không thèm liếc nhìn rồi.
Lúc này thần hồn của hắn đã trở về, chắc hẳn xác chết của Khuynh Thành cũng vùng dậy rồi. Không biết tên tiểu tử họ Hà kia nghe Khuynh Thành từ cửa chết trở về, có còn không biết xấu hổ mà dán đến không.
Haizz, lần này trong Minh Hải không có cơ hội xử lý con ruồi dính người kia, thật đáng tiếc!
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, bỗng nhiên, hắn nhìn một vòng quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, Ngự Vũ đâu, tại sao lâu như thế không thấy nàng ta?"
"Rốt cuộc ngươi cũng nhớ tới Ngự Vũ tỷ!"
Oán trách liếc nhìn Trác Phàm, Sương Nhi lại buồn bã nói: "Ngự Vũ tỷ nói nàng tạm thời có chuyện quan trọng phải làm, chỉ sợ trong thời gian ngắn không về gia tộc, bảo chúng ta không cần phải lo lắng!"
Chuyện quan trọng?
Nàng ta ở Thánh Vực còn chưa quen cuộc sống nơi đây, có thể có chuyện quan trọng gì?
Mi mắt chăm chú nhăn lại, Trác Phàm cảm thấy nghi ngờ nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn cũng không nghĩ nữa. Dù sao tính tình Bách Lý Ngự Vũ hắn cũng biết, làm việc ổn trọng chắc sẽ không xảy ra sự cố gì.
"Vậy thì tốt, chúng ta nhanh chóng trở về thôi, tin tưởng nàng cần đưa ra dự định cho chính mình!"
"Vậy chúng ta có cần phải đi thông báo cho tên Ma Hoàng kia không?"
"Thông báo hắn làm gì?"
Trong mắt lóe hàn ý trần trụi, Trác Phàm cười lạnh: "Chuyến đi đến Minh Hải lần này ta có rất nhiều thu hoạch, vừa vặn mượn cơ hội đột phá, không có thời gian để ý đến tên tạp chủng kia, đợi ta xuất quan, cũng sẽ thanh tẩy mấy lão già kia, hừ"
Nghe được lời này, trong mắt mọi người đều lộ ra chiến ý.
Qua mấy năm ẩn nhẫn, rốt cục Trác quản gia cũng ra tay với bát Hoàng. . .
Sau ba tháng, một đoàn người Trác Phàm bí mật lẻn về bản bộ Lạc gia, mà vừa vào gia môn, Trác Phàm đã nhanh chóng đi vào bế quan.
Điều này khiến mấy người Lạc Vân Thường một hàng ra nghênh tiếp có chút xấu hổ. Nhiệt tình vừa lên, lại nhanh chóng bị giội tắt.
Chỉ có mấy lão già Đan Thanh Sinh nhìn bóng lưng Trác Phàm đi xa, gật đầu cười nói: "Xem ra chuyến đi đến Minh Hải lần này của tiểu tử có nhiều điều tâm đắc. Sớm biết như thế, lão phu cũng nên đi cùng, ha ha ha. . ."
"Đúng vậy, nhìn hắn vội vàng bế quan, nhất định có lĩnh ngộ lớn!"
Mấy người cùng tán thưởng, mặt mũi tràn đầy hâm mộ: "Chậc chậc chậc, không hổ là đạo tràng của tuyệt thế cao thủ, vừa đi thì có thu hoạch. Đáng tiếc tiểu tử này quá không công bằng, khi đi chỉ mang hai nữ nhân, còn nói cái gì thực lực chúng ta phải ẩn giấu, điều này khiến chúng ta tổn thất lớn."
Mọi người cùng gật đầu tán thành, trong hâm mộ có chút tiếc nuối.
Trác Phàm hoàn toàn không biết những người bên ngoài nói cái gì, sau khi vào mật thất, hắn lập tức bố trí trận pháp phòng ngự, nhanh chóng ngồi trên giường đá, nhắm mắt vận công, trong đầu đều là hình ảnh hắn vượt qua kiểm tra ở Minh Hải.
Hắn cảm nhận Quyền ảnh của Bá Đế, cùng quyết đấu Trác Nhất Phàm kiếp trước, thân pháp Đồng Đế, cú đánh sau cùng của Thánh Giả đỉnh phong đánh về phía hắn, còn có lời căn dặn sau cùng của Minh Đế.
Trong đầu Trác Phàm như có thước phim chạy liên tục không ngừng. Khí thế toàn thân hắn cũng cuồn cuộn tăng lên, nguyên lực trong cơ thể không ngừng lưu động, cọ rửa gân mạch, vận hành với tốc độ cực kỳ hiếm thấy trong khắp ngỗ ngách ở trên người hắn.
Coong coong coong coong!
Đột nhiên từng tiếng chuông chấn động vang lên, trên người Trác Phàm phát tán ra từng đạo ánh sáng bảy màu lóa mắt. Mà những ánh sáng này không bị ngăn cản, nhanh chóng xiên qua trận pháp phòng ngự, thông qua từng tầng mật thất cách trở, xông thẳng lên cửu thiên.
"Mau nhìn kìa, đó là cái gì?"
Ở bên ngoài, mọi người vẫn đang nói chuyện phím, bỗng nhiên nhìn thấy dị tượng giật mình kêu lớn. Nhưng rất nhanh, bọn họ không thể kêu được. Bởi vì dưới ánh sáng bảy màu chiếu rọi, bọn họ có một loại cảm giác khác thường, dường như tia sáng này trực tiếp chui vào trong cơ thể bọn họ, như ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp toàn bộ thân thể, vừa ấm áp, vừa thư thái.
Đan Thanh Sinh cảm thấy sợ hãi, run rẩy nói: "Các ngươi giúp lão phu hộ pháp một chút, lão phu muốn đột phá!"
Nói xong lão nhân này đã không kịp trở về phòng, hắn ngồi trên mặt đất, muốn thừa dịp ánh sáng bao phủ, vận công xông vào lĩnh vực Hoàng giai.
"Em gái ngươi, câu này ta cũng muốn nói!"
Mộ Dung Liệt nhìn ánh sáng pha trộn kia, trên mặt cũng giật mình lo lắng, sau đó cũng nhanh chóng ngồi trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt: "Ta cũng muốn đột phá, hộ pháp giao cho các ngươi, các lão huynh đệ!"
"Các ngươi muốn đột phá, chúng ta cũng muốn đột phá đây. Dù sao người nào thích hộ pháp thì hộ pháp, lão tử không hộ!" Hung hăng khoát tay chặn lại, Âu Dương Lăng Thiên không nói hai lời, cũng ở ngồi xuống đất.
"Các ngươi quá giảo hoạt, chỉ lo bản thân muốn đột phá, còn chúng ta thì sao?"
"Đúng, chúng ta cũng đột phá, dù sao chúng ta cũng có cảm giác, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ!"
"Đúng vậy, vậy mọi người cùng nhau đột phá, không ai hộ pháp!"
. . .
Kết quả toàn bộ người Lạc gia trong thành, dưới ánh sáng bảy màu chiếu rọi bắt đầu trở nên mông lung, từ già đến trẻ, từ yếu đến mạnh đều có một loại cảm ngộ không hiểu, dường như thực lực cùng tâm cảnh đều nhanh chóng trưởng thành.
Chỉ một thoáng, không còn ai chú ý đến Trác Phàm, tuần tra không có, canh gác cũng không, thậm chí thám tử cũng nghỉ ngơi, tắm rửa dưới ánh hào quang sáng chói này, nhắm mắt vận công, tâm vô tạp niệm.
Bỗng dưng, trong toàn bộ Lạc gia thành, mấy chục ngàn người đều trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt tĩnh lặng.
Chuyện gì thế này?
Mí mắt khẽ run rẩy, Bách Lý Cảnh Thiên cụt một tay, nhìn lên cảnh tượng triều bái trước mặt, khóe miệng xẹt qua nụ cười tà đạo, thì thầm nói: "Kinh Lôi Kiếm Vương, cơ hội tốt, những người này đều nghỉ cơm, Trác Phàm ở bên trong bế quan, không có người thủ hộ. Nhân lúc này chúng ta xông vào, giết hắn trở tay không kịp, báo thù cho Kiếm Tinh, thế nào?"
Yên lặng, không có trả lời!
Bách Lý Cảnh Thiên có chút kỳ quái, quay đầu nhìn qua đã thấy Bách Lý Ngự Lôi đang làm theo những người khác, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, trên mặt còn mang theo nụ cười yếu ớt, giống như trẻ con.
"Ngươi làm sao. . ."
Tròng mắt hung hăng co lại, Bách Lý Cảnh Thiên giận dữ nói: "Với tư cách là Kiếm Vương của Kiếm Tinh, chúng ta đi theo bên cạnh Trác Phàm không tìm cơ hội ra tay sao? Hừ, thật vô dụng, ngươi không đi, ta đi!"
Nói xong, Bách Lý Cảnh Thiên đã sải bước về phía trước.
Thế nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, thân thể bỗng dưng ngừng lại, trước mắt dần bắt đầu trở nên mơ hồ, ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ kia, sắc mặt giận dữ nhất thời tiêu tán, thậm chí còn nở nụ cười nhạt.
"Thị phi ân oán quay đầu là hư không, vì sao tâm ta không oán? À. . . Ta rất muốn tĩnh tâm tu luyện, dường như lúc này tu luyện sẽ có thu hoạch rất lớn, mất đi thì không còn có cơ hội này. . ."
Nghe bịch một tiếng, Bách Lý Cảnh Thiên cũng đặt mông ngồi xuống đất, khoanh chân lặng yên bắt đầu tu hành.
Mây hồng trên trời như thiên nữ Lăng La, vung vẩy trên đỉnh đầu mọi người, tâm tư được khai sáng, mọi người trong thành đều không bỏ qua cơ hội lĩnh hội đại đạo, vận công tu luyện.
Ầm.
Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn, một đạo Long ngâm vang lên, linh hồn rồng trong cơ thể Đan Thanh Sinh phóng thẳng trên cửu thiên, sau đó phát tán ra ánh sáng vàng óng, một thanh trường kiếm dài trăm trượng đột ngột đứng lơ lửng trong hư không, thần long bám vào, đúng là đã ngưng tụ Hoàng Cực Thiên Ấn, Thiên Long Kình Thiên Ấn!
Khí thế trên thân hắn cũng tăng vùn vụt, cao hơn mấy chục lần.
Giờ khắc này, dưới ánh sáng bảy màu hắn đã thành công đột phá Hoàng giai. Có điều hắn cũng không vì vậy mà dừng lại, vẫn không ngừng cảm ngộ, tiếp tục tu luyện.
Rầm rầm rầm!
Sau Đan Thanh Sinh lại có mấy chục đạo khí tức cường đại liên tiếp phát ra, chấn động cả bầu trời, từng đạo kim quang tràn ngập cửu thiên, chính là mấy người Mộ Dung Liệt lần lượt đột phá thành công.
Ngay sau đó, Lạc Vân Hải cùng thiếu niên hộ vệ Lạc gia lúc trước cũng đột phá đến Linh Vương cảnh. Lạc Tư Phàm cùng mấy người đồng lứa cũng liên tiếp vượt qua hai cấp, đi thẳng đến Quy Nguyên cảnh.
Điều này làm cho tất cả mọi người vừa hưng phấn, vừa tán thưởng, cho dù mọi người ở nơi Linh khí sung túc như Thánh Vực cũng không thể đột phá nhanh như vậy?
Điều giải thích duy nhất là ánh sáng thần bí phát ra từ mật thất, nơi Trác Phàm bế quan. Tuy bọn họ không biết đây là cái gì, nhưng cũng biết đây tuyệt đối là thứ tốt.
Cảm ngộ tu luyện dưới hào quang này thật sự phát triển quá nhanh.
Cho nên, dù sau khi đột phá xong không có một ai trong bọn họ động đậy, bởi vì bọn họ còn muốn tiếp tục cảm ngộ tắm rửa ánh sáng, cảm nhận tốc độ vận chuyển nguyên lực tăng lên nhanh chóng.