"Trưởng lão, ta đã điều tra, chỗ đó cũng là bản bộ của Lạc gia!"
Vèo vèo vèo!
Từ trên vân không nhìn xuống rõ nét, hơn mười đạo hắc ảnh lướt qua, thân thể hạ xuống, một đại hán nhìn khoảng trên dưới ba mươi, cao to, chỉ ánh sáng rực rỡ nơi xa, bẩm báo với lão giả râu trắng: "Lúc trước mọi người trong Bạc thành truyền ra, có người dùng Long lân luyện kiếm, chính là nhà này!"
Nhẹ nhàng vuốt ve râu bạc trắng, lão giả kia nhìn về phía trước nơi xa, đột nhiên giật mình: "Cái đó là. . ."
"Đó là vật gì?"
Lúc này, một vị lão giả tóc đỏ bước nhẹ tiến lên, mi mắt nhíu lại: "Lão phu trải qua năm hơn ba trăm hai mươi ngàn năm, chưa từng nhìn thấy nơi nào ở Thánh vực phát sinh dị tượng thế này. Bên trong Thánh Vực ai không biết, dám lấy bảo vật của Long tộc luyện binh chính là tử địch của Long tộc, sẽ bị truy sát. Lạc gia vẫn dám xuất ra Long Kiếm rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ thật sự có chỗ dựa nào đó, mới không sợ sao?"
"Đúng vậy." Đạp nhẹ hai bước, lại một lão giả tóc đen tiến lên, trong mắt chớp có chút do dự nói: " Nếu có chuyện gì kỳ quặc chắc có lẽ là yêu ma, nhưng nhìn qua Lạc gia không có gì, nhưng cử chỉ lại khác thường, nơi ở lại xuất hiện dị tượng, không thể không phòng."
Hai người còn lại nghe vậy cũng gật đầu tán thành.
Đại hán kia nhìn thấy, lại từ chối cho ý kiến, bĩu môi, khom người cúi đầu trước ba người: "Bạch Long trưởng lão, Xích Long trưởng lão, Hắc Long trưởng lão, các ngài đa nghi quá rồi, trên Lạc gia thành kia chẳng có dị tượng gì, mà chỉ là cầu vòng sau mưa, ta nghe nói bọn họ đầu nhập vào Ma Hoàng Triệu Thành, có thể có chỗ dựa gì? Chỉ là một Hoàng giai mà thôi. Huống hồ, cho dù hắn có chỗ dựa, nhiều lắm cũng là Thất Thánh Sơn. Chẳng lẽ những lão già Thất Thánh Sơn lại dám đối đầu với Long tộc chúng ta sao?"
"Nói thì nói như thế, bên trong Thất Thánh Sơn có một hai tòa Thánh Sơn, thậm chí ba tòa Thánh Sơn hợp lực, chúng ta cũng đều không sợ. Chỉ có Thất Sơn hợp nhất. . ."
Bạch Long trưởng lão nhíu mày suy nghĩ, do dự nói: "Cẩn thận vẫn tốt hơn, nhân loại gian tà, quỷ kế đa đoan. Vạn nhất lần này Thất Thánh Sơn cố ý khích chúng ta tức giận, để khai chiến với chúng ta thì sao? Đừng quên năm mươi vạn năm trước, Thất Thánh Sơn vì có được Bất Lão Tuyền đã cố ý liên hợp gây chuyện, khiến Long tộc chúng ta thảm bại, không thể không đưa ra bảo địa kia. Nếu sau cùng chúng ta không biểu hiện đồng quy vu tận với bọn họ, khiến bọn họ hoảng sợ chạy, đoán chừng chúng ta tổn thất càng lớn hơn."
"Cho nên lần này, một tiểu tộc không có danh tiếng gì dám đột nhiên khiêu khích chúng ta, chúng ta cũng phải cẩn thận đối đãi mới được, đừng giẫm lên vết xe đổ."
Khẽ gật đầu, mọi người cùng nhau bái phục, đại hán kia suy nghĩ một chút, lại nói: "Hay để ta trước đi dò xét một chút, nếu bên trong có cao thủ, thì bàn bạc kỹ hơn. Nếu không thì một mình ta cũng có thể tiêu diệt hoàn toàn tiểu gia tộc này. Cho dù bát Hoàng đến, ta cũng không sợ, huống chi bọn họ? Tóm lại, uy phong của Long tộc không thể diệt. Nếu Lạc gia này dùng Long lân của chúng ta chế kiếm xong, còn có thể nhảy nhót tưng bừng, thể diện Long tộc ta bỏ đi đâu? Những nhân loại kia, chẳng phải càng xem thường chúng ta hơn sao?"
Trầm ngâm chốc lát, ba lão gia hỏa kia liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Thấy bọn họ cho phép, đại hán kia vui mừng không thôi, khẽ khom người, đạp bước bay tới đằng trước. Thế nhưng còn không đợi hắn đi vào trên không thành trì, một tiếng ầm lại vang lên, khiến hắn giật mình sợ hãi.
Hống!
Một tiếng long ngâm phát ra, một trường long đột ngột bay lên trời không, phát ra từng đạo ánh sáng vàng óng, cự long kia chia thành năm phần, biến thành năm đầu các loại thần long, bay vòng quanh, theo từng đạo khí lưu màu đen lưu chuyển, hình thành một cái lỗ trống. Sau đó bỗng dưng kim quang ngưng tụ, trên cửu thiên xuất hiện một tấm gương đen nhánh hình thành bởi năm đầu đuôi của ngũ long.
Cái này, chính là Hoàng Cực Thiên Ấn, Ma Linh Thôn Thiên Kính, Trác Phàm đột phá Hoàng giai ngưng kết mà thành!
Ngay sau đó, vèo một tiếng, tấm gương đen nhánh kia rơi hướng xuống mật thất của Trác Phàm, biến mất không thấy gì nữa. Dải ánh sáng nhiều màu trên trời cũng đột ngột biến mất.
Thân thể run lên, tất cả mọi người mở to hai mắt, nhìn đỉnh đầu lần nữa trở nên trong xanh, thở dài một hơi, dường như vẫn chưa thỏa mãn, có chút thất vọng mất mát.
Làm sao ánh sáng nhiều màu kia lại không tiếp tục kéo dài thêm chút nữa, bọn họ vẫn chưa cảm nhận đủ.
Nhưng nhìn lại tu vi trên người, bọn họ lại vô cùng vui mừng, lần đột phá này mọi người đều tiến bộ vượt bậc, vui đến không có lời nào tả được.
Hai lão quái vật như Đan Thanh Sinh, Mộ Dung Liệt vốn có thiên phú dị bẩm, đã vọt thẳng đến Hoàng giai đỉnh phong. Với thực lực bây giờ của bọn họ, cho dù xử lý một đám bát Hoàng cũng dư xài.
Dù sao, bọn họ cũng là truyền nhân của Kiếm Đế, lại được tứ đại Đế cảnh đại đạo của Trác Phàm tắm rửa, cho dù bát Hoàng cũng không thể đánh đồng. Ngay cả những thiên chi kiêu tử Thánh Sơn, luận về tu vi cũng kém bọn họ nhiều lần.
Bà mẹ ngươi chứ gấu, ta đã nói là cầu vồng, không phải rất nhanh liền biến mất sao?"
Đại hán Long tộc ở nơi xa, sau khi bình tĩnh lại một chút, như nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: "Đúng rồi, tên nhân loại vừa nãy đang ngưng tụ Hoàng Cực Thiên Ấn, làm sao lại xuất hiện long hồn? Mụ nội nó, ngay cả Long khí của Long tộc chúng ta cũng trộm, dùng để ngưng luyện thần hồn? Thế nào làm được? Chúng ta đã phòng rất nghiêm mà?"
Mày đại hán nhíu chặt, có chút không hiểu, nhưng cũng không quản nhiều, chân đạp bước, nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.
Mặc kệ hắn làm sao làm được, nhưng chỉ là một tên nhân loại trộm Long khí của chúng ta, còn dám lấy Long lân của chúng ta luyện binh, thực sự buồn cười, tuyệt không tha thứ!
Hống!
Tiếng gầm lên giận dữ vang vọng thương khung, mấy người Đan Thanh Sinh còn đang vui mừng vì thực lực tăng vọt, chợt nghe tiếng rống giận, không khỏi sững sờ, cùng nhau nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thấy một đại hán phẫn nộ bỗng nhiên vọt trên đầu thành bọn họ, mắng to không ngừng: "Một Lạc gia nho nhỏ mà dám to gan lớn mật, cuồng vọng tự đại, hôm nay lão tử sẽ đưa các ngươi đi Tây Thiên, nạp mạng đi đi!"
Vừa dứt lời, tiếng nổ ầm vang, khí thế Hoàng giai cường đại, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thành trì. Một cỗ sát ý lạnh lẽo đâm thẳng vào tim tất cả mọi người.
Nếu phần khí thế này đến sớm trước hai ngày thì tất cả mọi người Lạc gia như gặp phải đại địch, trong lòng kiêng kị bảy phần. Nhưng hiện tại, cao thủ Linh Vương Lạc gia lúc trước, hiện tại tất cả đều đột phá Hoàng giai, mấy quái vật như Đan Thanh Sinh lại trực tiếp phóng thẳng lên Hoàng giai đỉnh phong.
Ngươi chỉ là một Hoàng giai mà dám đến giương oai, nên không đáng chú ý.
"Con hàng này từ đâu mà ra thế? Khẩu khí thật lớn!"
Liếc mắt nhìn hắn, Đan Thanh Sinh hỏi mọi người bên cạnh, Mộ Dung Liệt thản nhiên cười, trong mắt lóe lên một đạo chiến ý trần trụi: "Mặc kệ hắn từ đâu tới, đúng lúc luyện tay. Sau khi chúng ta đột phá Hoàng giai còn chưa từng luyện tay, cầm hắn khai đao, thế nào?"
"Đồng ý!"
Cùng nhau gật đầu một cái, trong mắt mọi người đều lóe lên nụ cười tà dị, cho dù Bách Lý Ngự Lôi cũng hưng phấn nhịn không được, xoa xoa hai tay: "Nhưng nói trước, phải xếp hàng, không thể một người bao trọn được!"
"Biết rồi, quy củ cũ!"
Nhếch miệng cười một tiếng, Mộ Dung Liệt nhìn về phía Lệ Kinh Thiên: "Để nhóm cung phụng Lạc gia luyện tay trước, chúng ta không vội, ha ha ha. . ."
"Vậy chúng ta từ chối thì bất kính, ha ha ha. . ."
Cũng nghiêm túc, Lệ Kinh Thiên chắp tay về phía mọi người, lập tức chiến ý đại phát, một bước vọt tới đầu tường, toét miệng nói: "Để ta làm đối thủ của ngươi!"
Nhìn hắn thật sâu, đại hán kia khẽ gật đầu: "Hoàng giai đỉnh phong, không tệ, nghĩ không ra một tiểu gia tộc còn có cao thủ tọa trấn. Nhưng đáng tiếc, ngươi là nhân loại, dưới tu vi ngang nhau thì Long tộc chúng ta mạnh hơn nhân loại các ngươi hơn mười lần, các ngươi chết chắc, hừ hừ!"
"Cái gì, ngươi là Long tộc?"
Khẽ giật mình, tiếp đó Lệ Kinh Thiên lại nụ cười hưng phấn: "Như vậy thì tốt, có thể cùng cao thủ tác chiến, ta cũng có thể xuất toàn lực."
"Ngươi nói cái gì?"
"Nghe nói thân thể Long tộc rất mạnh, lão Lệ ta cũng luyện thể, xin chỉ giáo!" Không chờ hắn trả lời, Lệ Kinh Thiên cười lớn một tiếng, bỗng nhiên phóng về phía đại hán, toàn thân mang theo sát khí màu đen, một quyền xông ra.
Ầm!
Tiếng vang chấn thiên, làn sóng uy áp mạnh mẽ đột ngột phân tán ra ngoài, làm cho toàn bộ không gian đều đang không ngừng rung động. Một Thiết Quyền của Lệ Kinh Thiên không nghiêng không lệch đánh vào cánh tay của đại hán kia, phát ra gió bão cuồng mãnh, lại không làm hắn di động một bước. Nhưng thân thể hắn hơi rung động, hiển nhiên lực một quyền kia khiến hắn bị chấn động không nhẹ.
Đại hán kia kinh ngạc, không thể tin nhìn Lệ Kinh Thiên: "Nghĩ không ra nhân loại có thể tu luyện thể phách đến trình độ này, thật khó có được, đáng tiếc, nhân loại chỉ vẫn là nhân loại, dù có luyện thể như thế nào, đều vĩnh viễn thua xa Long tộc chúng ta!"
Ầm!
Thân thể run lên, đại hán kia chỉ hơi run cánh tay, đã đánh Lệ Kinh Thiên đột ngột đến bắn đi xa vài chục bước, mới miễn cưỡng dừng lại. Khi ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt vừa kinh ngạc, vừa kích động.
Long tộc quả nhiên là Long tộc, sức mạnh không thể so sánh nổi.
"Lão Lệ, dùng Hoàng Cực Thiên Ấn, dù thân thể ngươi mạnh hơn, cũng không phải là quái thú, làm sao có thể so với quái thú chân chính? Nhân loại chúng ta, võ kỹ vẫn chiếm thế thượng phong!"
Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên xông vào tai hắn, Lệ Kinh Thiên cúi đầu nhìn xuống, thấy người kêu to kia chính là Cừu Viêm Hải, bên cạnh còn có một đám người gật đầu theo.
Đại hán kia nhìn thấy, cười nhạo nói: "Đồng bọn ngươi nói đúng, chỉ là nhân loại thì sức mạnh vĩnh viễn thua xa Long tộc chúng ta. Mau lấy Hoàng Cực Thiên Ấn mà các ngươi vẫn tự hào ra, nếu không lấy dùng chết cũng không nhắm mắt được, ha ha ha. Những người dưới kia chỉ có một Hoàng giai cao thủ như ngươi bảo vệ bọn họ thôi."
Ngươi biết cái đếch gì, những người kia muốn chỉ ta đánh cho tốt hơn, nhất là mấy cao thủ Kiếm Vương kia, Long tộc các ngươi thì sao? Nếu bọn họ tới, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ ngươi cũng không có đâu, đó mới thật sự là quái vật, ngươi cùng lắm chỉ là quái thú thôi, đắc chí cái gì chứ? Hừ!
Trong lòng Lệ Kinh Thiên oán thầm, cuối cùng bắt đầu kết ấn quyết, không còn chần chờ nữa, phải dùng Hoàng Cực Thiên Ấn bản thân vừa mới ngưng tụ ra.
Dù sao, hắn cũng chỉ đến luyện tay mà thôi, chẳng lẽ thật sự lo lắng tuyệt chiêu ra hết sẽ bị đại hán kia thừa cơ đánh giết sao? Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, địa bàn Lạc gia chúng ta, tất cả hung thần ác sát đều ở phía dưới chờ đó, tiểu trùng tử ngươi cứ chờ mà bị chia năm xẻ bảy đi. . .