Triệu Thành không kịp chờ đợi muốn luyện công, hắn cho gọi mấy tay Thiên Ma sơn cùng hắn tiến vào mật thất, đột nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong nháy mắt đã không còn sự sống.
Trác Phàm ở bên ngoài nhìn thấy, cười lạnh, quay người rời đi. Đi qua sân sau bước ra khỏi đại sảnh, toàn bộ người Thiên Ma sơn một mảnh đen kịt, đã đột ngột đến quỳ mọp xuống, so với thường ngày càng thêm thành kính mấy phần: "Tham kiến Trác quản gia, chúc Trác quản gia Tiên Phúc Vĩnh Hưởng, Thọ Dữ Thiên Tề!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người Thiên Ma sơn đều biết Trác Phàm nắm quyền lực thay Ma Hoàng, trong khoảnh khắc, mười hai Ma Vệ đứng đầu Thiên Ma sơn biến thành Thái Tử gia chính thức nơi này.
Hoàng Đế không có, Thái Tử lộng quyền.
Một đám người rất thức thời nhanh chóng a dua tung hô.
Nhìn mọi người, Trác Phàm cười đắc ý: "Ta nắm giữ tất cả đến mất đi tất cả cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng từ không có gì cả, đến lần nữa nắm giữ hết thảy nơi này lại mất hết đến trăm năm, ha ha ha. . ."
Bật cười lắc đầu, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, hung hăng vung tay lên nói: "Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, mỗi thành trì của lĩnh vực Ma Hoàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sau ba tháng, khai chiến!"
"Vâng!"
Tiếng hét vang dội, mọi người cùng nhau hô lớn.
Kết quả, sau khi Trác Phàm nắm quyền lớn, đã tiến hành chỉnh đốn cải cách thủ hạ các thành trì của Ma Hoàng, những cao tầng Lạc gia trở thành đầu lĩnh của mỗi khu vực. Do số lượng cao thủ và cường giả đông đủ, trong tình huống Triệu Thành hoàn toàn không biết, Lạc gia đã khống chế những người đứng đầu thành trì vô cùng nhanh chóng.
Dù sao, thủ hạ trong lĩnh vực của Ma Hoàng, người cầm đầu cao lắm cũng chỉ có cao thủ Hoàng giai sơ hậu kỳ mà thôi, còn Lạc gia cao thủ đỉnh phong nhiều như mây, cấp biến thái cấp cũng có mười người.
Một đám quần phong tiến tới, nhất thời khiến mấy người đứng đầu thành trì ngoan ngoãn giao ra đại quyền.
Cứ như vậy, ba tháng rất nhanh liền đi qua, thực quyền trong lĩnh vực Ma Hoàng đã hoàn toàn bị Trác Phàm chưởng khống. Cho dù hiện tại Triệu Thành xuất quan, muốn lấy lại cũng là điều không thể.
Trác Phàm theo Triệu Thành, mục đích bí mật đoạt quyền đã thành công.
Giờ khắc này, nếu Triệu Thành biết rõ, chắc khóc đến chết. Hắn thật sự không thể nào nghĩ đến, Lạc gia lại ẩn giấu thực lực lớn như vậy, tuỳ tiện có thể khiến hắn mất hết quyền lực?
Sớm biết như thế, có đánh chết hắn cũng sẽ không đem quyền lực giao cho Trác Phàm.
Nói thế nào, trong thế giới nơi sức mạnh được xem trọng, chỉ cần thực lực Ma Hoàng hắn vẫn còn, sẽ luôn được nhiều người ủng hộ, không có Ma Hoàng hắn hiệu triệu, Trác Phàm thay Ma Hoàng cũng không là cọng lông gì, cho nên làm sao Trác Phàm có thể tuỳ tiện thay thế địa vị của mình?
Chỉ tiếc đồ chơi thực lực này Trác Phàm tuyệt đối không thiếu.
"Trác quản gia, bây giờ chúng ta đã bắt được tất cả thủ hạ thế lực của Triệu Thành, có thể hoàn toàn giết chết hắn, người bên dưới tuyệt đối không dám gây chuyện!"
Trong đại sảnh, Lệ Kinh Thiên khom người cúi đầu trước Trác Phàm, bẩm báo chiến tích trong ba tháng này, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, chậm rãi lắc đầu, cười nói: "Không vội, tiểu tử này còn hữu dụng, đúng rồi, đưa tài liệu cho hắn luyện công chưa?"
"Đưa đến rồi, nhưng hắn còn ngại không đủ, không ngừng thúc giục ngài đấy!"
"Chỉ vì cái trước mắt, không hút chết hắn, hừ hừ!"
Cười lạnh, Trác Phàm nhìn về phía xa, thì thào lên tiếng: "Sắp đến giờ rồi, phát binh đi, truyền lệnh của ta, hai người Quỷ Hoàng, Ưng Hoàng từng lấn lĩnh vực Ma Hoàng ta như chốn không người, lần này chúng ta muốn khai chiến với Nhị Hoàng, toàn quân xuất động, tiêu diệt bọn họ."
Cùng nhau đứng lên, mọi người khom người bái lạy: "Vâng!"
Mệnh lệnh khai chiến giống như một tiếng sét, lần nữa nổ vang trong Thánh Vực. Dưới chỉ huy của Trác Phàm, đại quân Ma Hoàng thế như sấm sét, nhanh chóng thiểm kích hai người Ưng Hoàng Quỷ Hoàng.
Bọn họ còn chưa chuẩn bị, đã bị đánh đến trở tay không kịp, trong ba ngày ngắn ngủi mười tòa thành trì đã bị hủy. Người trong thành đều bị sát hại, phải gánh chịu họa thảm sát.
Ma Hoàng đại quân, không hổ là Ma, thủ đoạn rất cay, khiến thế nhân nghe mà hoảng sợ.
"Triệu Thành đáng chết!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Ưng Hoàng hung hăng vỗ bàn, mắng: "Vừa ổn định chưa được hai ngày, lại tới khai chiến. Điều quan trọng thằng nhóc này không đùa được, lần trước khuyến khích chúng ta, Diễm Hoàng, Kiếm Hoàng đánh cho lưỡng bại câu thương, bản thân thì bình chân như vại. Bây giờ chúng ta còn chưa khôi phục nguyên khí, hắn lại đánh tới, tên này thật sự rất xảo trá."
Quỷ Hoàng bên cạnh nghe, mày nhíu chặt, gật đầu tán thành: "Chúng ta có thể đối phó với sự gian trá của hắn, nhưng sợ còn có người gian trá hơn hắn, chuyện này mới phiền toái lớn."
"Người nào?"
Không khỏi sững sờ, Ưng Hoàng quay đầu liếc nhìn hắn, nhưng ngay lập tức như hiểu ra, hỏi: "Ngươi nói người cánh tay trái của hắn, Trác Phàm sao?"
Sắc mặt Quỷ Hoàng nặng nề thở dài, sâu xa nói: "Ưng Hoàng, không biết ngươi có phát hiện không, tuy trước kia Triệu Thành có gian trá, nhưng là người cẩu thả, dễ dàng bị kích động. Nhưng từ lần đại chiến trước đến bây giờ, hai bên khai chiến nữa, tất cả mưu đồ lại thận trọng từng bước, tinh tế tỉ mỉ khiến cho người ta giận sôi. Chúng ta cũng giống như tượng gỗ bị người ta giật dây đùa bỡn đủ kiểu."
"Sao lại nói vậy?"
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, vì sao lần này Ma Hoàng dám đồng thời tấn công hai chúng ta? Không phải bởi vì hắn giữ lại thực lực lần trước sao? Nhưng vì sao lần trước hắn có thể giữ lại thực lực? Không phải đã thỉnh cầu hai người Diễm Hoàng cùng Kiếm Hoàng đánh nhau với chúng ta đến chết đi sống lại sao? Mà bát Hoàng luôn luôn tinh mẫn, không tùy tiện trong chuyện thị phi, lần đó vì sao bọn họ vào cuộc? Người nào mời bọn họ đi ra?"
"Trác Phàm?"
Ánh mắt Ưng Hoàng khẽ híp lại, gật đầu tán thành: "Người này, lần trước tham kiến Thánh Giả có gặp qua một lần, không có gì đặc biệt, nhưng Triệu Thành một mực mang hắn theo bên người, tuyệt không phải người bình thường!"
Hít một hơi thật sâu, Quỷ Hoàng tiếp tục nói: "Đúng vậy, lần trước người này thay Ma Hoàng quấy đục nước, khiến chúng ta đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, lần này lại thừa cơ xuất binh. . . Ta nghe nói, Ma Hoàng đã bế quan, hiện tại tất cả đại quyền đều nằm trong tay hắn, nói cách khác. . ."
"Mệnh lệnh khai chiến nằm trong tay Trác Phàm, còn đích thân hắn chỉ huy?"
Ưng Hoàng hung ác đập mặt bàn, mắng to lên tiếng: "Tên chó chết, bát Hoàng chiến mà hắn tùy ý bắt đầu, không sợ gây phiền toái à, hừ!"
Bất đắc dĩ thở dài, Quỷ Hoàng sâu xa nói: "Thật táo bạo, cho dù Ma Hoàng không có mặt cũng dám khai chiến, đây đã không phải là một phụ tá can đảm, giống như. . . hắn mới thật sự là Ma Hoàng"
Ưng Hoàng nhìn hắn thật sâu, khẽ gật đầu.
"Hoàn toàn chính xác, ngoài thực lực, tiểu tử này vượt trội về mọi mặt, vậy chúng ta nên làm gì để giải quyết hắn?"
Quỷ Hoàng nhìn hắn khẽ gật đầu, nhếch nụ cười tà dị.
Trong thế giới sức mạnh được xem trọng này, không có thực lực sẽ không thể trở thành cao nhân được, không vì cái gì khác, mà bởi vì rất dễ dàng bị ám sát, dù cho có ưu tú ở các phương diện khác đi nữa, ha ha ha. . .
Một nơi khác, trong mật thất Thiên Ma sơn, Trác Phàm khom người chắp tay, cất cao giọng nói: "Ma Hoàng đại nhân, đồ vật ngài muốn ta đưa đến cho ngài đây!"
Ầm ầm!
Một loạt tiếng động lớn vang lên, cửa đá mở ra, Trác Phàm chầm chậm đi vào, sau đó cửa đá lại đóng chặt. Nhìn nơi quen thuộc này, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua nụ cười ấm áp, nhưng nhiều hơn là nụ cười giễu cợt.
Phía trước hắn, một nam tử ngồi ngay thẳng, toàn thân bị hắc khí nồng đậm bao quanh, tóc tai bù xù, hai mắt thâm quầng, sâu trong mắt tản ra vẻ điên cuồng, không ai khác chính là Triệu Thành.
Sau ba tháng luyện công, lệ khí trên người hắn càng ngày càng nặng, toàn thân u ám giống như ác lang rừng rậm, chuẩn bị bắt mồi bất cứ lúc nào.
Luyện công luyện đến như vậy, không lâu nữa hắn sẽ điên thôi, hừ hừ!
Trác Phàm cười lạnh, tiến lên cúi đầu: "Tham kiến Ma Hoàng đại nhân!"
"Bớt nói nhảm, tài liệu. . . Tài liệu luyện công đâu?" Hung hăng vung cánh tay lên, Triệu Thành hét lớn một tiếng, miệng to như chậu máu, lộ ra răng nanh hưng phấn, giống như Hung thú.
Khẽ vẫy tay một cái, một đạo ánh sáng lóe qua, mấy trăm bóng người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, hai mắt nhắm chặt, bộ ngực chập trùng, có lẽ đã ngất đi.
Triệu Thành ngạc nhiên nói: "Sao lại ít như vậy? Mới năm trăm ba mươi hai người, những người còn lại, ngươi nuốt rồi sao?"
"Đại nhân nói đùa rồi, với thực lực này của tại hại, một ngày một người cũng có chút ngại, sao có thể tiêu hóa nhiều như vậy?"
"Vậy sao lại thế. . ."
"Đại nhân, nhân khẩu mất tích quá nhiều, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi, ngài muốn chất lượng cao, chúng ta còn phải cẩn thận hơn mới tốt." Mỉm cười, Trác Phàm thản nhiên nói: "Đúng lúc, hiện tại chúng ta đang khai chiến với Ưng Hoàng cùng Quỷ Hoàng, chiến tranh sẽ san bằng hết thẩy mọi thứ. Chỗ chúng ta đến ta đều hạ lệnh tàn sát toàn bộ thành, thực ra đã mang những người đó đến cho đại nhân luyện công."
Thất thần gật đầu, Triệu Thành khen: "Làm tốt, làm được. . . À, chúng ta khai chiến sao?"
"Đúng vậy, vì thu hoạch được càng nhiều tài liệu, chỉ có chiến tranh mới có thể che giấu tai mắt mọi người, ngài sẽ không trách ta tự tiện chủ trương chứ!" Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm yên tĩnh nhìn hắn nói.
Hai mắt Triệu Thành híp lại, cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Không sao, chỉ cần có thể đưa tới những tài liệu luyện công, ngươi làm cái gì cũng không đáng kể!"
Vừa dứt lời, Triệu Thành đột ngột vận khởi công pháp, hắc khí khủng bố trong nháy mắt tràn ngập tới những người đang ngủ say kia, hoàn toàn bao phủ bọn hắn, sau đó hắc khí quay ngược lại trong cơ thể hắn, những người kia đã hoàn toàn hóa thành bột phấn, tiêu tán không thấy tung tích.
Nhìn thấy hết thảy, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, quay người rời khỏi nơi này, trong mắt nổi lên khoái ý.
Tên ngốc này, không phải ngươi vẫn muốn được đến Cửu U Bí Lục sao? Hiện tại ngươi luyện chính là tinh túy của Cửu U Bí Lục, Thiên Ma Đại Hóa Quyết, nhưng đáng tiếc, bên trong có một câu ta đã xóa
Muốn luyện công, trước tiên phải tự phế võ công ban đầu.
Có bản công pháp trước đó quấy nhiễu, không cách nào thu hoạch được tinh túy của Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Ngươi lại quá nóng vội luyện công, có thể hút công lực người khác, không có nghĩa là hút không có chừng mực.
Ngươi, sớm muộn cũng sẽ bị sự tham lam của chính mình thôn phệ. Đây cũng chính là nguyên nhân năm đó vi s không chịu đem Bí Lục truyền cho ngươi, nhưng bây giờ. . . Ha ha, như ngươi mong muốn. . .