Toàn thân Triệu Thành đã hoàn toàn bị hắc khí quấn quanh, tinh thần cũng trở nên mê mang hoảng hốt. Thế nhưng hắn vẫn không phát hiện trong này có vấn đề, chỉ vì cỗ sức mạnh này thực sự quá lớn, khiến hắn có loại cảm giác như có thể chưởng khống thế giới, khí thế toàn thân lên tăng mạnh, có nhiều khả năng sắp đột phá Thánh Giả.
Dù chính hắn cảm giác tốt đẹp nhưng Trác Phàm lại cảm nhận khí thế này hỗn tạp mà không ngưng, lực tuy mạnh nhưng không tụ hợp lại, từ đó năng lượng dù có hút thế nào cũng sẽ thay đổi về lượng chứ không thay đổi về chất, không cách nào đột phá cấp độ Thánh Giả.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm đi ra mật thất, đóng cửa động lại.
"Trác quản gia, Thánh Giả lại gửi thư tín đến hẹn nói chuyện với ngài!" Lúc này, Lệ Kinh Thiên sớm đã chờ bên ngoài, vội vàng đến trước người hắn, đưa lên một khối ngọc giản.
Trác Phàm nhíu mày, cầm qua ngọc giản dò xét: "Hẹn nói chuyện? Thánh Giả nào lại rảnh rỗi như vậy, lúc này ta mới vừa khai chiến thì hẹn nói chuyện? Ồ. . . Lại là tên Hà Hiểu Phong kia, còn ở Đan Hà Tông nữa chứ. . . Hừ hừ!"
Ầm!
Trong tay vừa dùng lực, Trác Phàm đã bóp nát ngọc giản trong tay, trong mắt vô cùng tức giận.
Con mẹ nó, quả nhiên tên này lại đi dây dưa với Khuynh Thành!
"Trác quản gia, ngài có đi gặp không?"
"Đương nhiên đi gặp, tốt xấu gì người ta cũng là Thánh Giả, ta phải nể mặt chứ đúng không?"
"Hiện tại còn nể mặt hắn ta sao? Ngay cả Long Thánh Trác quản gia còn có thể tuỳ tiện hàng phục, một tên mao đầu tử, Trác quản gia bóp chết hắn trong vài phút cũng không thành vấn đề, ha ha ha. . ." Lệ Kinh Thiên cười nhìn Trác Phàm.
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, Trác Phàm khẽ gật đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý, nếu chỉ một tên Hà Hiểu Phong, ta cũng không có gì phải sợ, nhưng theo đại cục thì hiện tại còn chưa thích hợp để bại lộ!"
"Sao lại nói thế?"
"Hà Hiểu Phong chỉ là một Thánh Giả sơ kỳ, không có gì đáng nói. Nhưng phía sau hắn là đệ lục Thánh Sơn, đệ lục Thánh Sơn có liên tiếp Thất Thánh Sơn. Người chúng ta phái đi đàm phán liên thủ với Long tộc còn không có hồi âm, cho dù Long tộc cùng chúng ta liên thủ, cũng phải cần thời gian triệu tập Linh thú. Tình hình trước mắt không thích hợp để vạch mặt, mà. . ."
Trong mắt lóe lên ánh sáng cơ trí, Trác Phàm cười nói: "Hiện tại địa bàn bát Hoàng còn chưa thống nhất, cùng Thánh Sơn vạch mặt, chúng ta có hai mặt thụ địch!"
Bát Hoàng?
Lệ Kinh Thiên sững sờ, lập tức vung tay nói: "Vậy thì có là gì, mình Lạc gia mỗi trưởng lão dẫn đội, quét ngang bọn họ!"
"Như vậy không phải bại lộ cho Thánh Sơn biết sao?"
Trác Phàm cười nói: "Mà từ đó, cũng sẽ hù dọa bọn hắn, làm cho bọn hắn từ sáng chuyển vào tối, chuẩn bị trả thù. Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, đừng quên bài học của Bách Lý Kinh Vỹ Kiếm Tinh năm đó, ngày sau khai chiến với Thánh Sơn, lĩnh vực bát Hoàng phải ở phía sau chúng ta, nếu không tạo nơi này thành phòng ngự vững chắc thì đến lúc đó chúng ta sẽ phiền phức lớn!"
Lệ Kinh Thiên gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Vẫn là Trác quản gia suy nghĩ chu toàn, như vậy chúng ta phải chờ nhất thống bát Hoàng rồi tính toán sau!"
"Đúng vậy, nhất thống bát Hoàng, hơn nữa còn không thể để bọn họ phát giác được động tĩnh, giữ lại chuẩn bị về sau, ha ha ha. . ." Quay đầu nhìn mật thất kia một chút, Trác Phàm cười một tiếng, đi thẳng ra ngoài, Lệ Kinh Thiên vội vàng đuổi theo.
Đệ tử à, trước kia ngươi khiến vi sư hổ thẹn, lần này làm mồi cho vi sư để đưa hết những người kia vào trong hũ.
Vèo vèo vèo.
Một tháng sau, ba đạo thân ảnh xẹt qua trên không trung, thoáng chốc rơi xuống một mảnh rừng núi, chính là Trác Phàm, Lệ Kinh Thiên cùng Cừu Viêm Hải. Giương mắt nhìn về phía trước, ba chữ vàng Đan Hà Tông chiếu sáng rạng rỡ.
Trác Phàm ra dấu cho hai người, nói khẽ: "Ta đi trước bái kiến bọn họ, ngăn chặn bà cô già cùng tên Thánh Giả kia lại, những người còn lại không phải sợ, các ngươi theo kế hoạch hành động!"
"Chúng ta hiểu rồi!" Hai người trịnh trọng chắp tay nói.
Trác Phàm ho một tiếng chậm rãi đi tới, nhưng vừa tới cửa sơn môn, liền bị một tiếng quát hét đứng lại, sau đó mấy bóng người xinh đẹp cản trở trước người hắn, người đứng đầu chính là người quen cũ, Phương Mẫn.
"Ai zù, Đại sư tỷ, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?"
"Ai là đại sư tỷ của ngươi, ngươi cũng xứng sao? Hừ!"
Hung hăng nguýt hắn một cái, Phương Mẫn trên dưới dò xét một phen, ngạc nhiên nói: "Mà lần này chỉ có một mình ngươi tới, không có người bảo hộ sao?"
Nhún nhún vai, Trác Phàm cười thần bí nói: "Xem ngươi nói kìa, với thân phận của ta bây giờ, có thể không có người bảo hộ sao? Có điều chuyển từ sáng vào tối mà thôi, nếu không. . . để ta gọi bọn họ ra cho ngươi xem nhé? Không có bốn năm trăm, chỉ có một trăm tám cao thủ, Linh Vương sơ kỳ ta đều khinh thường phải dùng!"
"Thôi đi, đắc ý cái gì, không phải chỉ là con chó làm việc cho Ma Hoàng thôi sao, có gì tốt mà khoe?"
"Ngươi nói sai rồi, chó cũng có nhiều loại, ta có thể thay Ma Hoàng đại nhân làm việc, ngươi có thể không? Nếu ta là Tàng Ngao thuần chủng, ngươi cũng chỉ là chó đất trong đám rác mà thôi, không thể so sánh, ha ha ha. . ."
"Ngươi. . ."
Phương Mẫn tức giận đến thân thể run rẩy, toàn thân khí thế đại phóng, sát ý cuồn cuộn phóng về phía Trác Phàm. Trác Phàm nhìn thấy cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần này ta đến quý tông, là được Thánh Giả đại nhân mời, nếu ngươi tổn thương ta, lỡ chuyện quan trọng của đại nhân, chỉ sợ ngay cả sư phụ ngươi cũng không bảo vệ ngươi được đâu."
Thân thể chấn động, Phương Mẫn hít thở dồn dập, hung hăng nguýt hắn một cái, cố gằng đè ép tức giận trong lòng, đưa tay lên nói: "Mời!"
"Phải như vậy chứ, đạo đãi khách mà cũng không hiểu, tiếp không tốt sẽ làm mất mặt Diễm Hoàng của các ngươi, hắc hắc hắc!" Trác Phàm cười tà dị nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Phương Mẫn, đi vào trong, còn quay đầu nghe ngóng: "Đúng rồi, Khuynh Thành đâu, sao nàng không tới gặp ta?"
Cười lạnh, rốt cuộc Phương Mẫn cũng tìm được cơ hội trả thù cơ, châm chọc nói: "Sư muội, chỉ sợ ngươi đời này cũng không gặp được nàng!"
"Sao lại nói thế?" Trác Phàm căng thẳng hỏi.
Phương Mẫn cười chế nhạo, nói tiếp: "Sư muội nàng bị sư phụ gả cho Thánh Giả đại nhân, thế nhưng nha đầu này không biết tốt xấu, hết lần này tới lần khác không đồng ý, còn muốn chạy thoát, bị sư phụ ta giận dữ giam cầm trong Tuyết Lĩnh sơn phong, ai cũng không thể gặp được. Chỉ đợi Thánh Giả đại nhân đi, đưa nàng ta đi cùng, ngươi nói xem, khi sư muội đến Thánh Sơn, có phải ngươi sẽ vĩnh viễn không gặp được nàng không? Ha ha ha. . ."
Trác Phàm gật đầu, trong lòng rõ ràng, tất cả mọi chuyện đúng như hắn dự đoán, quay đầu nhìn bãi cỏ dại cách đó không xa.
Chỉ thấy hai người Lệ Kinh Thiên cùng Cừu Viêm Hải ra hiệu đã hiểu với hắn.
Trác Phàm nhìn thấy cũng yên lòng.
Trên thực tế, vừa rồi Trác Phàm cố ý khích giận Phương Mẫn, chính vì muốn trong lời nói của nàng ta tìm hiểu tình huống của Sở Khuynh Thành. Tuy nha đầu này cay nghiệt, nhưng lòng dạ không sâu, chỉ có bộ dáng tiểu nhân, điều này hắn dễ dàng đối phó được.
Chỉ nói vài câu, đã khiến nàng ta để lộ tất cả bí mật của tông môn.
Haizzz, Diễm Hoàng dạy đồ đệ thật tốt.
Khóe miệng xẹt qua nụ cười vui vẻ, Trác Phàm nhìn Phương Mẫn hài lòng gật đầu. Phương Mẫn ngạc nhiên, có chút kỳ quái mà nhìn hắn. Tiểu tử này làm sao vậy, lão nương dùng Khuynh Thành kích thích hắn, sao hắn lại không chút phản ứng nào thế?
"Đại sư tỷ!"
Lúc này, Trác Phàm lại thăm thẳm lên tiếng: "Vì sao Khuynh Thành được đưa đến Thánh Sơn mà ngươi cao hứng như vậy chứ? Thánh Sơn là thánh địa tất cả tu giả tha thiết ước mơ, có thể đi tới đó là mơ ước của nhiều người. Nếu ta là ngươi, ta phải tỏ ra ganh ghét mới đúng, trong lòng hò hét vì sao đi Thánh Sơn không phải ta mà chính là nha đầu chết tiệt kia, ta có cái gì kém nàng, từ dáng người hình dạng tu vi cho đến chuyện phòng the. . . À, cái này các ngươi có thể tương đương nhau đúng không? Ha ha ha, khó trách, nơi này không có nam nhân."
Phốc phốc phốc. . .
Tiếng cười khẽ ngăn không được vang lên, còn những nữ đệ tử kia, tất cả đều đỏ bừng hai gò má, che miệng cười khẽ. Phương Mẫn cũng hung tợn theo dõi hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó hung hăng trừng những nữ nhân kia mới làm cho các nàng co đầu rụt cổ, không còn dám cười.
"Hừ, ngươi nói không sai!"
Không khỏi lộ ra vẻ mất mát, Phương Mẫn thở dài một tiếng nói: "Từ nhỏ đến lớn, Sở Khuynh Thành không có gì hơn ta nhưng sư phụ cũng luôn sủng nàng, cái gì tốt đều cho nàng. Lần này Thánh Giả Thánh Sơn tới đây, kết quả liếc mắt cũng chọn nha đầu kia, mắt không thèm liếc nhìn qua ta, chẳng lẽ ta thật kém như vậy sao? Sao nha đầu kia tốt số như vậy?"
"À, chuyện này cũng chưa chắc!"
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy? Vậy vì sao các ngươi đều vây quanh nàng?"
"Khách quan mà nói, mọi phương diện của ngươi đều hơn nàng, chỉ có một điểm ngươi không đuổi kịp nàng!"
"Điểm nào?"
"Xuất thân!" Trong mắt lóe lên một đạo cơ trí, Trác Phàm bình tĩnh nói.
Đúng vậy, bởi vì xuất thân, chính vì nàng là Khuynh Thành, cho nên hắn bảo vệ nàng không chút ngần ngại, cũng bởi vì xuất thân của nàng, trời sinh mang theo Đế cảnh đại đạo khiến vô số tu giả tha thiết ước mơ, cho nên Diễm Hoàng và Thánh Giả Thánh Sơn kia mới nhìn chằm chằm trên người nàng.
Xuất thân này, dù ngươi có châm lửa sau mông cũng đuổi không kịp bóng của nàng.
Nhưng nghe hắn nói, Phương Mẫn như lọt vào trong sương mù: "Xuất thân? Nàng không phải là cô nhi được sư phụ mang về nuôi lớn, có xuất thân hiển hách gì chứ?"
"Hiển hách, đương nhiên hiển hách!"
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Trác Phàm trịnh trọng nói: "Ta có thể nói cho ngươi, luận xuất thân, ngươi không bằng một ngón chân của nàng, thậm chí sư phụ ngươi cũng không sánh nổi một cọng tóc của nàng. Ngươi có tin, chỉ cần một câu nói của nàng với tên Hà Hiểu Phong kia, Đan Hà Tông các ngươi đều bị diệt, thậm chí tất cả bát Hoàng, tên tiểu tử kia làm điều cho cho nàng ấy, chỉ cần nàng ấy vui lòng."
Làm sao có thể?
Phương Mẫn ngạc nhiên, trợn mắt giật nảy cả mình: "Ngươi nói đùa cái gì thế, hắn là Thánh Giả, xem như sủng nữ nhân của mình cũng không có khả năng nuông chiều như thế. Địa vị của bát Hoàng trong Thánh Vực tương đương với đại sứ của Thánh Sơn ở thế tục, nếu bát Hoàng bị diệt, thiên hạ sẽ đại loạn."
"Đây cũng không phải là nuông chiều, mà vấn đề chính là có đáng giá hay không. Khuynh Thành cười một tiếng, cho thiên hạ một mồi lửa thì như thế nào?" Khóe miệng nhếch đường cong tà dị, Trác Phàm sâu xa nói: "Đây chính là xuất thân của nàng, khuynh quốc khuynh thành, điên cuồng thiên hạ, nếu khong làm sao gọi là Sở Khuynh Thành chứ? Ha ha ha. . ."
Vừa cười, Trác Phàm đã là đi vào đại điện bên ngoài tông môn, hắn cười thần bí, đi vào trong, chỉ để lại mấy người Phương Mẫn đứng ngây tại chỗ, nghĩ mãi vẫn không hiểu lời hắn nói.
Chẳng lẽ Khuynh Thành thật sự quan trọng như vậy sao? Rốt cuộc nàng ta là ai?