Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1885 - Chương 1891: Nghĩ Cách Cứu Viện

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1891: Nghĩ cách cứu viện

Hô! Cuồng phong gào thét, trên đỉnh núi bí mật mang đầy tuyết hoa phiêu đãng. Trong một thạch động rộng mười mét vuông, Sở Khuynh Thành thất thần nhìn qua cảnh tuyết bên ngoài, dường như đang tưởng niệm điều gì. Thật lâu, mới thở dài một tiếng, cúi thấp đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ cô đơn.

Ngoài động, một người đẹp yên tĩnh ngồi trên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, cho dù tuyết hoa trùm lên thân thể, cũng giống như không có cảm giác gì.

Sở Khuynh Thành giương mắt vụng trộm nhìn nàng một cái, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, đi ra ngoài động, tới gần cửa, trong tay chậm rãi kết động ấn quyết, sau đó đánh ra một chưởng.

Đùng! Toàn bộ Tuyết Phong không ngừng rung động, tuyết hoa rì rào liên tiếp đổ xuống. Nhưng cả người Sở Khuynh Thành lại bị phản chấn trở về, rơi ầm xuống mặt đất, sắc mặt không khỏi ửng hồng lên.

Cửa động dường như có một vách tường vô hình, lóe lên sóng ánh sáng, ngay sau đó lại biến mất.

Lão phụ kia chậm rãi mở mắt ra, thân thể chấn động, đánh tan toàn bộ tuyết sương, nở một một khuôn mặt quen thuộc, chính là Mai Tam Cô.

Ngẩng đầu nhìn Sở Khuynh Thành đang rất không cam lòng, Mai Tam Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài nói: "Hối hận lúc trước để ngươi xuống núi, vốn có ý để ma luyện, nhưng lại gặp phải tiểu ma đầu kia, giờ ngay cả lời của sư trưởng cũng không nghe nữa!"

"Mai sư thúc, van cầu ngươi thả cho ta đi, ta thật không muốn đến Thánh Sơn!"

"Vì sao? Thánh Sơn tài nguyên tu luyện vô luận chất lượng hay số lượng đều đứng đầu Thánh Vực, rất nhiều đồng môn sư tỷ muội của ngươi ao ước được đi. Bây giờ ngươi có được phúc phận này lại còn từ chối, thật là thân ở trong phúc không biết phúc!"

Sở Khuynh Thành có hơi tức giận, lẩm bẩm nói: "Các nàng đã muốn đi, ngươi cho các nàng đi là được, vì sao hết lần này tới lần khác chọn trúng ta?"

"Ta không quan tâm tài nguyên tu luyện gì cả, không quan tâm sau này tu vi có thể tăng đến mức nào, dù sao ta không muốn đi!"

Như thấy được tâm lý nàng, Mai Tam Cô lạnh lùng nói: "Có phải vẫn là vì tiểu tử kia? Aizz, Khuynh Thành, ngươi mới gặp hắn vài lần thôi, sau lại hãm sâu như thế, chẳng lẽ ngươi trúng tà thuật của hắn?"

"Cái này. . . Ta cũng không biết!" Sở Khuynh Thành ngửa mặt lên trời nhìn đám mây trắng tuyết bay tán loạn, nở một nụ cười hạnh phúc: "Dù sao ngay từ lần đầu gặp hắn, ta đã cảm thấy giống như chúng ta đã từng quen biết, mười phần thân cận, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, vô luận ở nơi nào, ở bao lâu, đều không đáng kể. Mai sư thúc, ngươi thả ta ra ngoài đi."

Mai Tam Cô thở dài, cười khổ: "Khuynh Thành à, xem ra ngươi thật sự là bị mê hoặc không nhẹ mà, nói cho ngươi biết, kết giới này là do sư tỷ đích thân bố trí, lấy công lực của lão thân, vạn vạn không mở ra nổi. Mà lại, dù có thể mở ra, lão thân cũng sẽ không làm như thế, không chỉ bởi vì ngươi, mà còn vì tiểu tử kia. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi là nữ nhân bị Thánh Giả đại nhân nhìn trúng, nếu ngươi đi với tiểu tử kia, các ngươi có thể có kết quả gì tốt?"

"Đến lúc đó, Thánh Giả đại nhân xử trí ngươi như thế nào thì khó, nhưng tiểu tử kia cùng toàn bộ Lạc gia thì chết chắc. Bây giờ tuy hắn là thủ hạ đắc lực của Ma Hoàng, nhưng sao có thể địch nổi Thánh Sơn? Nếu ngươi đi với hắn, ngươi chính là đang hại cả một đám người đó. Nếu ngươi thật yêu thích hắn, nên vì hắn mà suy nghĩ, chớ có tham chút vui thích mà liên lụy nhiều người, ngươi giải quyết dứt khoát đi!"

Sở Khuynh Thành giật mình, cúi thấp đầu, chốc lát, nàng vẫn không cam lòng nói: "Sao cứ phải là ta chứ? Trong tông có nhiều sư tỷ như vậy, ai ai cũng mạnh hơn ta, Thánh Giả mù cmn rồi sao, sao cứ nhất định phải chọn ta?"

"Biết đâu thằng ngu đó mù thật. . . ấy ấy, nhầm nhầm, ta không thể nói như vậy, ngươi hãy coi như không nghe thấy, ta có ý là, Thánh Giả đại nhân khẩu vị đặc biệt, đây là cơ duyên của ngươi mà!"

Sở Khuynh Thành nắm chặt tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi suy nghĩ sau một hồi, lại chỉ có thể thở dài moojot hơi, không cam lòng nhắm mắt lại.

Mai Tam Cô thấy vậy thì hài lòng gật đầu.

Nha đầu này, cuối cũng cũng hết hy vọng, ha ha ha. . .

Vù vù! Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên. Mai Tam Cô giật mình, còn cchwa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, một đạo hắc ảnh đã xuất hiện trước mặt nàng, một phát bắt được cổ nàng, bóp trúng huyệt vị, khí lực toàn thân nàng lập tức trì trệ, khó có thể vận hành. Ngay sau đó, một đạo hắc ảnh khác cũng gần như đồng thời xuất hiện phía sau nàng, giơ tay chém xuống cổ nàng.

Hai mắt Mai Tam Cô lập tức tối sầm lại, ngay sau đó vô lực xụi lơ xuống đất.

Sở Khuynh Thành sợ hãi kêu lên: "Sư thúc!"

Lúc này, hai bóng đen xoay người lại, mười phần cung kính thi lễ: "Sở cô nương, ngài đừng nóng vội, Trác quản gia có phân phó, chúng ta sẽ không đả thương bất kỳ ai của Đan Hà Tông, xin ngài yên tâm!"

Sở Khuynh Thành nhíu mày, mơ màng nói: "Các ngươi nói. . . Các ngươi được Trác quản gia phái tới? Trác Phàm?"

"Không sai, lão phu Lệ Kinh Thiên, cung phụng Lạc gia, được Trác quản gia phân công tới để nghĩ cách cứu viện cô nương!"

"Lão phu Thù Viêm Hải, Cung phụng Lạc gia, bái kiến cô nương!"

Hai lão đầu lần nữa trịnh trọng ôm quyền nói, trên mặt hiện rõ ý cười hiền lành.

Sở Khuynh Thành nhìn hai người một hồi, rồi tập trung về phía Lệ Kinh Thiên, gật đầu nói: "Đúng, ta biết ngươi, chúng ta từng gặp nhau lúc đánh cược ở Đổ Thành, ngươi đứng sau lưng Trác Phàm. Nói như vậy. . . Thật sự là Trác Phàm cho các ngươi tới cứu ta?"

"Đúng vậy!"

Sở Khuynh Thành kích động nói: "Như vậy làm sao hắn biết ta bị giam lại, là đồng môn sư tỷ muội của ta đi báo tin sao?"

"Sở cô nương nói đùa rồi, những đồng môn của ngươi nào có ý định này? Là Trác quản gia liệu sự như thần, sớm đã nghĩ ra sau khi ngươi sống lại, lệnh sư chắc chắn sẽ tiếp tục tiến hành giao dịch với Thánh Sơn, ngươi có đãi ngộ như thế là hợp tình lý!" Lệ Kinh Thiên khinh thường nói.

Sắc mặt Sở Khuynh Thành trầm xuống, cảm thấy thất lạc. Nàng coi sư phụ như mẫu thân, ai mà ngờ sư phụ nàng lại lấy nàng đi làm giao dịch với Thánh Sơn?

Vừa nghĩ đến đây, tâm nàng đau xót không thôi, tâm tình kích động hưng phấn vừa rồi lập tức tiêu tán vô tung.

Hai người Lệ Kinh Thiên nhìn nhau, thấy nàng như vậy, liền thử dò xét nói: "Sở cô nương, làm phiền ngươi lui về phía sau, bây giờ chúng ta muốn vận công đánh vỡ kết giới này, nếu ngươi có bất kỳ thương tổn gì, Trác quản gia làm thịt chúng ta mất."

"Há, làm phiền!" Sở Khuynh Thành lấy lại tinh thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật gật đầu đáp, rồi lui về phía sau hai bước, vẫn không quên nhắc nhở: "Hai vị tiền bối, kết giới do sư phụ ta bố trí, rất khó phá, các ngươi coi chừng bị chấn thương đó!"

Chấn thương? Chuyện cười, mọi người đều là Hoàng giai đỉnh phong, trừ mấy lão quái vật như Đan Thanh Sinh, trong đồng cấp, mình có sợ phải sợ ai chứ?

Hai người liếc nhìn nhau, chỉ biết ngửa mặt lên trời cười to.

Sau đó, Thù Viêm Hải bước ra một bước, trong tay dấy lên liệt diễm, quát to: "Lão Lệ, lão nương này dùng Băng Phong Kết giới, thuộc tính tương xung với ta, một mình ta xuất thủ là được, ngươi đứng qua một bên đi!"

Vừa dứt lời, Thù Viêm Hải xuất ra một chưởng, oanh một tiếng, một đống liệt diễm lớn liền oanh vào kết giới.

Ông!

Chỉ một thoáng, kết giới vô hình lắc lư một trận, chỉ giây lát liền nổ đùng một tiếng, tiêu tán vô tung, nhiệt lưu cường hãn xông vào trong động, xông thẳng đến Sở Khuynh Thành, khiến da thịt trắng trẻo biến thành nóng rực khô ráo, thậm chí lông tóc đều quăn lại.

Thù Viêm Hải kinh hãi, vội vàng thu công, ngay sau đó đi đến trước mặt Sở Khuynh Thàn, khom người thật sâu nói: "Cô nương thứ tội, vừa rồi lão phu dùng sức quá mạnh, mong không làm cô nương bị thương!"

"Không có!" Sở Khuynh Thành lắc đầu, rồi đầy ngạc nhiên nói: "Tiền bối, ngươi thật lợi hại, kết giới này, đến sư thúc ta đều không giải được, ngươi thế mà phá dễ như vậy, vậy thực lực của ngươi chẳng phải đã không thua sư phụ ta?"

Thù Viêm Hải thờ ơ khoát khoát tay, vẻ mặt đắc thắng nói: "Cô nương quá khen, chút đạo hạnh ấy của ta còn rất tầm thường, thực sự không tính là gì, Lạc gia ta không thiếu người mạnh hơn ta. Có điều, nếu lệnh sư thì khác, ha ha ha. Nói thật, vừa rồi là ta đánh giá quá cao sư phụ ngươi, cho nên mới dùng ngũ thành lực để phá kết giới này, suýt chút đã thương tổn đến cô nương, ta thấy ta nên dùng ba thành là đủ rồi!"

"Cái gì, ngươi nói ngươi còn lợi hại hơn sư phụ ta? Sao có thể? Sư phụ ta là bát hoàng Thánh Vực, một trong tám người mạnh nhất Hoàng giai mà!"

Sở Khuynh Thành quả thực khó mà tin được Thù Viêm Hải đang khoác lác hay là thật. Mà lại hắn còn nói, Lạc gia còn có thật nhiều người còn mạnh hơn hắn, vậy thực lực Lạc gia chẳng phải đã vững vàng ngồi trên đầu bát hoàng à, nhưng nếu đó là thật thì sao lại quy hàng Ma Hoàng? Mà lại, trên đời này, trừ Thánh Sơn, thật còn có gia tộc có thể mạnh hơn bát hoàng?

Sở Khuynh Thành nghĩ mãi mà không hiểu.

Thù Viêm Hải nhếch miệng, còn muốn tiếp tục khoác lác, lại bị Lệ Kinh Thiên huých tay nhắc nhở: "Đừng quên nhiệm vụ Trác quản gia giao cho chúng ta, cứu người thì phải đi luôn!"

"Há, đúng đúng đúng, cô nương nhanh đi theo chúng ta đi, nếu chậm, ngươi sẽ không được xem trò vui mất!" Nói rồi, Thù Viêm Hải liền kéo lấy Sở Khuynh Thành bay đi.

Nhưng rất nhanh, Sở Khuynh Thành lại có vẻ như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên vung tay, thoát khỏi Thù Viêm Hải, đứng lặng tại chỗ.

Hai người Thù Viêm Hải lhông khỏi sững sờ, hai người nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Cô nương, lại có gì chuyện sao?"

"Các ngươi đi đi, ta. . . Không đi. Trở về nói cho Trác Phàm, chúng ta có duyên mà không có phận. . ."

"Vì sao?"

"Hôm nay các ngươi mang ta đi, nhất định sẽ trở mặt với Đan Hà Tông, thậm chí sẽ khiến Thánh Sơn căm phẫn. Đến lúc đó nếu các ngươi bị Thánh Sơn diệt tộc, đời ta sẽ rất bất an." Sở Khuynh Thành xẹp miệng nói, vẻ mặt đầy thất lạc: "Trác Phàm không nên bởi vì ta mà hại cả Lạc gia. Các ngươi trở về nói cho hắn biết, ngày sau đừng tìm ta nữa, với cả, tuy hắn là đại quản gia, nhưng cũng đừng lạm dụng quyền lực. . ."

Hai người Lệ Kinh Thiên nghe vậy liền gật đầu, nở một nụ cười vui vẻ, sau đó không nói hai lời, một người vác Sở Khuynh Thành lên, chạy vội ra ngoài.

Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, Lệ Kinh Thiên lại quát to: "Sở cô nương yên tâm, tất cả mọi thứ đều được Trác quản gia an bài tốt, chỉ là Thánh Sơn nho nhỏ, còn chưa đủ cho chúng ta xỉa răng, ha ha ha. . ."

Bình Luận (0)
Comment