Một đường phi nước đại, hai người Lệ Kinh Thiên mang Sở Khuynh Thành bay xuống núi tuyết phía dưới, lại không chạy ra khỏi Đan Hà Tông ngay, mà chính là bí mật trốn gần đại điện tông môn.
Đúng lúc một đội đệ tử tuần tra đi qua, Lệ Kinh Thiên không nói hai lời, chưởng ảnh tung bay, lặng yên không một tiếng động đánh ngất toàn bộ.
"Ngươi làm gì vậy?" Sở Khuynh Thành thấp giọng chất vấn.
Lệ Kinh Thiên cũng thấp giọng nói: "Sở cô nương, các nàng đều không có việc gì, lát nữa ngươi tuyệt đối đừng lên tiếng, cứ yên tâm đi theo ta!"
Nói rồi, hai người Lệ Kinh Thiên lần nữa mang nàng bay về phía trước, đồng thời còn bí mật vô hiệu hóa toàn bộ đệ tử gặp được, Sở Khuynh Thành thấy kỳ quái, nhưng đúng là bọn họ không hại người, liền tin tưởng bọn họ.
Đến khi tới gần một bước từng, ba người chợt nghe được một giọng nói quen thuộc: "Trác quản gia, ngươi đã uống mười mấy chén trà rồi, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Sư phụ? Sở Khuynh Thành nghi ngờ nhìn hai người, hai người lại thủ thế im lặng, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Sở Khuynh Thành nhíu mày, vẫn rất khó hiểu, lặng lẽ nhìn vào trong, liền thấy ba người đang ngồi trong đại sảnh, Thánh Giả Mạnh Hiểu Phong, sư phụ Diễm Hoàng, còn có ái lang Trác Phàm.
Giờ khắc này, Trác Phàm đang rất bình tĩnh thưởng thức trà!
Chắc cũng xong rồi, mình cò quay được nửa canh giờ, hay là. . . cứ tranh thủ thêm chút thời gian?
"Diễm Hoàng đại nhân, xử nữ trà của quý tông thật sự rất tươi mát thoải mái, trăm uống không ngại, ta còn muốn. . ."
"Trác quản gia, Thánh Giả đại nhân triệu ngươi tới để nói chuyện chính sự, không phải thưởng thức trà nói chuyện phiếm!" Sắc mặt Diễm Hoàng vô cùng âm trầm, bực bội mất kiên nhẫn nói,
Cũng không trách được nàng, ngay từ đầu nàng thể hiện rõ tình nghĩa chủ nhà, lễ nghĩa cực điểm, cực kỳ chiêu đãi. Nhưng cái tên Trác Phàm này lại được voi đòi hai Bà Trưng, một hồi ngại trà lạnh, một hồi ngại trà nóng, một hồi muốn ăn pánh, một hồi muốn đi nhà xí, mãi không vào chính sự.
Ở đây đều là người có văn hóa, là nhân sĩ có thân phận lớn, chuyện gì cũng nên cân nhắc lễ nghĩa, trước khi chính thức trò chuyện, tất nhiên nên khách sáo hai phiên. Nhưng mà hai cái thì zui, ba cái thì cáu, Trác Phàm lại làm mất của mọi người hơn nửa canh giờ.
Mặc dù hai người Diễm Hoàng không biết hắn đang muốn làm gì, tại sao lại kéo dài thời gian như vậy, nhưng đến lúc này, bọn họ đã khó mà tiếp tục giữ vững ngay ưu nhã.
Đùng! Trác Phàm hung hăng đặt mạnh bát trà xuống mặt bàn, giả bộ tức giận, cười lạnh nói: "Hừ, Diễm Hoàng đại nhân, ngài đãi khách chính là như thế sao? Khách nhân muốn bát trà thôi, có cái gì không thể? Chẳng lẽ đây chính là đãi khách chi đạo của Đan Hà Tông?"
"Nhưng ngươi không phải muốn một chén, mà chính là 18 chén!" Mạnh Hiểu Phong phẫn nộ quát: "Mà lại cái cớ này ngươi đã dùng năm sáu lần, có thể thay đổi cái gì khác cho mới được không? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Trác Phàm không khỏi sững sờ, cười ngượng ngùng nói: "Đã dùng nhiều lần như thế sao? Ha ha ha. . . Xin lỗi, ta không có khái niệm với con số. Còn nữa, có thể thêm một bát trà nữa hong?"
"Đủ rồi!" Đùng một tiếng, Mạnh Hiểu Phong giận dữ vỗ bàn: "Trác Phàm, ta chưa bao giờ gặp thằng nào vô liêm sỉ như ngươi, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì, chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng ngươi có trì hoãn cũng không thoát được đâu. Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ cho ta, vì sao vô duyên vô cớ làm khó dễ hai người Quỷ Hoàng, đây là ý của Ma Hoàng sao?"
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, khẽ cười nói: "Nguyên nhân gây ra chuyện này, Thánh Vực không ai không biết, không người không hay, ngài hỏi Diễm Hoàng đại nhân là biết tất cả mọi chuyện. Lúc trước hai người Quỷ Hoàng với bất hòa Ma Hoàng đại nhân, hai bên đã khai chiến, nếu không phải lúc đó Thánh Giả đại nhân xuất hiện ngăn lại, ta thấy bây giờ đã phân ra thắng bại. Về sau Thánh Giả đại nhân cầm được Minh Hải địa đồ, coi như công thành lui thân, từ đó ân oán tư nhân chúng ta không đến phiên đại nhân nhúng tay!"
"Đây là Thánh Sơn quyết ý, không phải là đang thương lượng với ngươi, hừ!" Mạnh Hiểu Phong lạnh lùng quát, đồng thời khí thế đại phóng, sát ý cuồn cuộn xông thẳng tới Trác Phàm.
Trác Phàm khinh thường bĩu môi, vẫn rất kiệt ngạo ngẩng cao đầu.
Nếu lúc trước hắn nổi khùng lên, mình còn kiêng kị hắn ba phần, nhưng bây giờ, hừ hừ. . .
Diễm Hoàng vội vàng khoát tay, truyền âm nói: "Thánh Giả đại nhân bớt giận, chớ có bởi vì nhỏ mà làm mất lớn. Nếu tin hắn chết truyền đến tai Khuynh Thành, chỉ sợ càng khó xử lí. Lỡ mà nha đầu kia tự tử thì thật là phiền phức lớn!"
Mạnh Hiểu Phong giật mình, suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành tạm thời đè xuống nộ khí trong lòng, thu lại khí thế.
Diễm Hoàng thấy vậy mới yên lòng, rồi nhìn Trác Phàm nói: "Trác quản gia, ta biết rõ bây giờ thế lực của Ma Hoàng do ngươi chỉ huy, Triệu Thành đã bế quan, không để ý tới sự vụ. Ngươi tùy ý thay Ma Hoàng làm khó dễ hai vị bát hoàng, tuy rất can đảm, nhưng Ma sau khi Hoàng xuất quan, chỉ sợ ngươi khó mà ăn nói được với hắn đấy!"
"Chuyện này không cần Diễm Hoàng đại nhân quan tâm, những gì ta làm đều là vì bá nghiệp của Ma Hoàng đại nhân. Mà lại lần này cũng đã được đại nhân cho phép, ngài không cần nhiều lời, ha ha ha. . ."
"U, vậy Trác quản gia qua sông đoạn cầu sao?" Diễm Hoàng xùy cười, sâu xa nói: "Bây giờ Ma Hoàng có thực lực giao chiến với hai lão đầu, còn không phải là bởi vì lúc trước ta và Kiếm Hoàng đánh đến sứt đầu mẻ chán với bọn họ? Khi đó các ngươi bình chân như vại, chúng ta đã không so đo. Nhưng bây giờ, ngươi lại không cho chúng ta xen tay vào, ngươi thấy ổn lắm sao."
"Không có gì không ổn, giao dịch lúc trước không phải đã hoàn thành rồi sao? Minh Hải địa đồ đều đã cho các ngươi, các ngươi còn muốn như thế nào?"
"Hừ, ta không quản trước kia các ngươi có ân oán gì, tóm lại bây giờ không cho phép đánh!" Đùng một tiếng, Mạnh Hiểu Phong lần nữa vỗ mạnh xuống bàn, nổi giận nói: "Nói cho ngươi biết, lần này bát hoàng sẽ biến động, Thánh Sơn sẽ có hai ba đệ tử xuống núi, thay thế bát hoàng. Còn việc ai sẽ bị thay thế, hừ hừ, bây giờ ngươi đoạt địa bàn có hơi thừa thãi đó!"
Trác Phàm ngạc nhiên nói: "Thánh Sơn cho người đến thay thế bát hoàng. . . Không nói đùa chớ? Tuy bát hoàng là đại biểu cho Thánh Sơn, nhưng từ trước đến nay đều do người bên ngoài Thánh Sơn đảm nhiệm, bát hoàng đến từ các ngõ ngách ở Thánh Vực, càng hiểu về Thánh Vực, Thánh Sơn chỉ có một đám thái tử sống an nhàn sung sướng, có thể nắm rõ tình hình Thánh Vực? Không có kinh nghiệm giải quyết việc đời, đừng có ngáo ngơ đến chiếm chỗ rồi gây lên náo động, nhiễu loạn toàn bộ Thánh Vực, như thế chẳng tốt cho ai cả, đến cả việc cống nạp cho Thánh Sơn, chỉ sợ cũng xuất hiện ngoài ý muốn."
"Ngươi dám xem thường Thánh Sơn?"
"Không phải là xem thường, mà chính là sự thật!"
"Thánh Vực luôn luôn cường giả vi tôn, nhưng cường giả muốn hình thành thế lực, phải có thủ đoạn tổ chức, biết nên điều khiển thủ hạ như thế nào, dùng hết khả năng, để bọn họ có thể an tâm khai phát tư nguyên. Còn đám lợn Thánh Sơn cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu quen xác, bọn họ sẽ biết cách Thánh Vực vận hành sao? Đừng có đến lúc đó chỉ huy lung tung, khiến trật tự Thánh Vực bị tan tác, gây lên là sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than!"
Nghe được lời này, Diễm Hoàng động dung, Mạnh Hiểu Phong lại cười lạnh: "Người Thánh sơn tới, ai dám lỗ mãng? Cho dù chúng ta phái một con heo tới làm Bát hoàng, cũng không có ai dám dị nghị!"
"Vậy các ngươi thật đúng là chỉ phái heo tới sao?"
"Ngươi dám nói xấu Thánh Sơn, muốn chết!" Mạnh Hiểu Phong tức giận gầm lên, khí thế lần nữa đại phóng.
Diễm Hoàng lại phải vội vàng ngăn cản, sau đó nhìn về phía Trác Phàm, lên tiếng khuyên nhủ: "Trác quản gia, Thánh Sơn quyết ý, không tới phiên chúng ta làm chủ. Có lẽ đệ tử Thánh Sơn thiên phú dị bẩm, thật có thể đảm nhiệm bát hoàng chi vị thì sao? Cũng chỉ là kinh nghiệm mà thôi, thời gian dài biết đâu cũng trở thành một phương chư hầu!"
"Hừ, Thánh Sơn nhiều công pháp cao đẳng như vậy, còn được Thánh vực lấy vô số tư nguyên trân quý nuôi cả vạn năm, còn không đạt được Thánh Giả, thiên phú tốt chỗ nào? Đúng là một đám lợn." Trác Phàm khinh thường bĩu môi, xùy cười nói: "Cho dù làm bát hoàng, thời gian dài, kinh nghiệm có thể có, nhưng tâm tính sẽ không thay đổi. Bọn họ có ai tu từ vị trí thấp kém à, bọn họ sẽ nghe người khác đề nghị sao? Lúc nào cũng kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, bạn là nhất, sớm muộn gì bọn chúng cũng gây họa, dễ nhất là toàn bộ Thánh Vực náo động, Thánh Sơn thật đúng là có lòng, hừ hừ!"
Trác Phàm châm chọc khiêu khích, Mạnh Hiểu Phong chẳng thèm ngó tới, Diễm Hoàng cũng không phản bác được.
"Còn nữa, Diễm Hoàng đại nhân, lần này bọn họ phái hai ba tên đến thay bát hoàng, lần sau sẽ phái càng nhiều, sớm muộn bát hoàng sẽ bị thay thế toàn bộ. Khối địa bàn duy nhất mà tu giả từ hạ tầng thống trị sẽ trở thành phạm vi do bọn lợn này quản lý, tất cả mọi người sẽ không còn đường sống, ngươi cũng giống vậy! Chỉ sợ về sau, Thánh Giả chỉ có Thánh Sơn mới xuất hiện, người khác chẳng ai có khả năng bước chân vào Thánh cảnh, cường giả cao tầng sẽ bị Thánh Sơn lũng đoạn!"
Mạnh Hiểu Phong khinh thường nói: "Thì sao, bây giờ không phải như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải như vậy, bây giờ bát hoàng có một bộ phận tư nguyên tự mình xử lý, Thánh Vực cũng có vài nơi không ai quản lý, như vậy có thể tạo ra một vài Thánh Giả không thuộc bất kỳ thế lực lớn nào như Bát hoàng. Nhưng một khi Thánh Sơn lũng đoạn tất cả tư nguyên, chút hi vọng ấy sẽ chẳng còn, ngươi để những tu giả sinh ra ở bên ngoài Thánh Sơn còn có hi vọng gì mà đạp vào đỉnh phong?"
"Vậy thì chỉ nên trách bọn chúng dầu thai sai chỗ!" Mạnh Hiểu Phong cười lạnh: "Tóm lại, bây giờ bất kể ân oán giữa bát hoàng như thế nào, người nào cũng không thể tiếp tục động thủ. Giờ các ngươi chỉ có một con đường, đợi đệ tử Thánh Sơn ta đến tiếp quản vị trí, một lần nữa phân chia lại khu vực. Tin tức này, rất nhanh sẽ truyền đến các bát hoàng còn lại, không người nào dám chống lại, kể cả Ma Hoàng cũng giống vậy, càng không nói đến một tên tay sai như ngươi, hừ hừ!"
Trác Phàm nắm chặt quần, trong lòng quyết tâm, trong mắt lóe lên sát ý.
Đối với Thánh Sơn, hắn thật sự đang rất tức giận.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn đều phải leo từ tầng chót nhất, từng bước tiến lên, cái tâm cao ngạo chưa từng thấp hơn ai, kể cả Thánh Sơn. Bởi vì hắn tin tưởng, sớm muộn có một ngày, hắn có thể vượt qua đám lợn Thánh Sơn, tuy tài nguyên tu luyện mà hắn có dù cho vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp bọn họ, nhưng hắn có vô tận nỗ lực, vô tận kiên quyết.
Tuy không biết Thánh Sơn nổi điên cái gì, lại toát ra ý nghĩ như vậy, nhưng có thể xác định là, Trác Phàm hắn tuyệt sẽ không để cho ý nghĩ này thực hiện được.
Xem ra kế hoạch nhất thống bát hoàng phải đẩy nhanh thêm nữa. . .