Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1887 - Chương 1893: Thân Thế

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1893: Thân thế

Trác Phàm hít sâu hai hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại, trong mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng.

Mạnh Hiểu Phong không thèm liếc hắn lấy một cái, vẫn thản nhiên khinh miệt nói: "Ngươi trở về nói cho Ma Hoàng, để hắn sớm biết tin tức này. Còn nữa, kêu hắn tốt nhất nên thay trợ thủ đi, nếu không nhóm đầu tiên bị thay thế có thể sẽ có tên hắn đó, ha ha ha. . ."

"Thánh Giả đại nhân, ngươi đang đạp đổ bát cơm của ta! Đã như vậy, đại nhân đừng trách ta làm ra một số chuyện khác người!"

"Khác người?" Mạnh Hiểu Phong nhíu mày lại, ánh mắt mang vẻ chế nhạo nhìn Trác Phàm: "Ngươi đagn uy hiếp ta? Ha ha, ngươi có tư cách gì uy hiếp ta?"

Trác Phàm nhếch miệng lên, trong mắt lóe lên tinh mang đầy cơ trí: "Đương nhiên là có, ngài đừng quên, Khuynh Thành. . ."

"Sở Khuynh Thành?" Mạnh Hiểu Phong nhịn không được mà cười lớn: "Ngươi lấy nàng để uy hiếp ta? Tỉnh lại đi, sao bổn công tử lại bị một nữ nhân chi phối? Mà lại bây giờ, bổn công tử đang lấy ngươi để uy hiếp nàng đây. Ngươi ba phen mấy bận chống đối ta, cho dù là bát hoàng, ta đã sớm bóp chết mấy chục lần, ta thủ hạ lưu tình với ngươi, còn không phải do sợ nữ nhân kia biết, muốn chết muốn sống với ngươi? Đợi ta mang nàng đến Thánh Sơn, phong bế tin tức, ngươi sẽ phải cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi, ha ha ha!"

Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành không khỏi xiết chặt quyền, nộ khí dâng lên tận đỉnh đầu.

Nguyên lai tiểu tử này lại có ý định xấu xa vậy, đáng chết, ta suýt nữa đã tin hắn!

Trác Phàm cười rộ lên: "Thánh Giả đại nhân, ngươi quá coi thường ta rồi. Ta chỉ một con kiến hôi, có thể trở thành cánh tay phải cho Ma Hoàng, không phải chỉ bằng vào vận khí. Ngươi cho rằng ta giống như ngươi, sẽ lấy tình cảm của một nữ nhân để đánh cược sao? Như vậy mạo hiểm quá lớn rồi!"

"Thế nào, trừ cái này, ngươi còn có thứ gì khiến ta phải kiêng dè sao?"

Trác Phàm cười đầy thâm ý: "Đương nhiên là có, chính là. . . Nguyên nhân vì sao ngươi nhất định muốn có được Khuynh Thành!"

Mạnh Hiểu Phong bỗng dưng cứng đờ người, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Diễm Hoàng nghe vậy thì vội vàng nói: "Trác Phàm, ngươi đừng có nói lung tung. Thánh Giả đại nhân lần đầu rời núi, đi ngang qua Đan Hà Tông, gặp Khuynh Thành, cảm thấy mới quen đã thân, iu ngay từ lần gặp đầu tiên, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây chính là nguyên nhân hắn muốn có được Khuynh Thành!"

"Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy!" Mạnh Hiểu Phong cố trấn tĩnh nói.

Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Nơi này chỉ còn ba người chúng ta, có gì mà phải giấu diếm. Nguyên nhân này, chỉ là các ngươi cho ngoại nhân nhìn mà thôi, mục đích chính là để giấu giếm bí mật mà các ngươi không thể cho ai biết. . . thân thế của Khuynh Thành!"

"Thân thế?" Hai người đồng thanh quát to lên, sau đó cả hai đều tái mặt đi, Mạnh Hiểu Phong càng hung tợn nói: "Ngươi. . . ngươi đã biết được gì?"

"Ta không biết bao nhiêu, nhưng cũng đủ dùng, he he. . ."

Trác Phàm cười gian trá một tiếng, chợt cao giọng nói: "Trăm năm trước, thiên địa sinh dị tượng, tất có báo hiệu bất phàm. Trùng hợp lúc này, Khuynh Thành rơi xuống từ trên trời, lại ngay gần Đan Hà Tông. Diễm Hoàng mắt sắc, lập tức đến dò xét, biết nàng thân khoác mây ngũ sắc, lập tức cướp về, thu làm đệ tử. Bởi vì quan hệ trọng đại, đối với những người biết được thân thế của nàng, cách tốt nhất là trảm thảo trừ căn, giết chết bất luận tội, bao quát cha mẹ ruột của nàng!"

Ôi! Bên ngoài, Sở Khuynh Thành không khỏi giật mình, tay che lên miệng, nàng không thể tin được. Sắc mặt hai người Diễm Hoàng thì càng ngày càng nặng nề, trong mắt tản ra vẻ kinh khủng, Diễm Hoàng luống cuống mắng to: "Trác Phàm, ngươi đừng có nói bậy, không có chuyện này!"

"Diễm Hoàng đại nhân chớ có gấp, đợi ta nói xong đã!"

"Về sau Diễm Hoàng đại nhân vụng trộm nuôi dưỡng Khuynh Thành. Mà lại còn rất thức thời, báo cáo việc này cho chỗ dựa của mình, chủ nhân đệ lục Thánh Sơn. Mà khi biết sau chuyện này, sơn chủ cân nhắc đến việc nếu vô duyên vô cớ nhặt về một bé gái, tất nhiên sẽ khiến người khác chủ ý. Cho nên đã nghĩ đến việc, để nhi tử của mình kết nhân duyên với nàng, để nàng có thể danh chính ngôn thuận nhập Thánh Sơn, khi đó sẽ không ai hoài nghi. Dù sao yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà, ha ha ha. . ."

Mạnh Hiểu Phong run run, vung tay quát to: "Nói bậy nói bạ, vì sao chúng ta phải tốn công sức với Khuynh Thành như vậy?"

"Bởi vì, có lẽ khi đó các ngươi đã tra được một số ghi chép Thượng Cổ, biết nàng. . . có quan hệ với Đế cảnh!" Trác Phàm quát to.

Mạnh Hiểu Phong chấn động, run run hỏi: "Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?"

"Thánh Sơn có sách cổ, chẳng lẽ trong nhà ta không thể có sao?"

"Không thể nào, đến cả sách cổ của Thánh Sơn chúng ta cũng chỉ tra được đôi câu vài lời, Lạc gia các ngươi chỉ là một tiểu gia tộc, sao có thể. . ."

"Mạnh công tử!" Nhưng hắn chưa nói xong, đã bị Diễm Hoàng gầm lên chặn lời.

Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, chế nhạo nói: "Ta biết ngay, đám lợn Thánh Sơn, trừ chỗ dựa lớn, có tiền đồ gì đáng kể chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết lời vừa rồi của ngươi đã chứng minh sở thuyết của ta là thật sao? Bây giờ còn muốn chống chế sao?"

"Ngươi. . . cái thằng nhãi con, dám lừa ta?" Mạnh Hiểu Phong hung hăng chỉ Trác Phàm, tức giận đến toàn thân run rẩy, sát khí trên thân càng không ngăn được mà phát ra: "Bây giờ dù Sở Khuynh Thành cũng không bảo vệ được ngươi, ngươi biết quá nhiều rồi, đi chết đi!"

Vừa dứt lời, hắn liền muốn động thủ, Trác Phàm lại không quan tâm, vẫn thản nhiên nói: "Thái Tử Gia ngu ngốc, lần này ngươi lại sai rồi. Biết nhiều, không có nghĩa là phải chết. Nếu như hôm nay ta không về Lạc gia, ta cam đoan ngày mai tin tức này sẽ truyền khắp các ngõ ngách Thánh Vực. Đến khi đó người tranh đoạt Khuynh Thành chắc chắn sẽ nối liền không dứt, khi đó đệ lục Thánh Sơn các ngươi có còn là cái thá gì? Cao thủ mấy Thánh sơn còn lại sẽ đứng yên nhìn sao? Ha ha ha. . . Một đám lão già bị vây ở Thánh Giả đỉnh phong, bí mật xông phá Đế cảnh đủ để cho bọn họ liều mạng già đó!"

C-K-Í-T..T...T! Mạnh Hiểu Phong không dám động đậy. Chỉ có thể hung hăng trừng mắt Trác Phàm, tức giận đến nghiến răng ken két.

Diễm Hoàng cũng cảm thấy vô cùng nặng nề, lòng thầm kêu một tiếng, lợi hại.

Ngay cả bát hoàng gặp Thánh Giả đều nơm nớp lo sợ, nhưng tiểu tử này tuy đạo hạnh tầm thường, thế mà dựa vào mưu lược ngang dọc, đùa bỡn Thánh Giả trong lòng bàn tay, thật sự không phải hạng người bình thường.

Chỉ là, tuy đã bắt được điểm yếu của Thánh Giả, nhưng đồng thời cũng không khác gì đang cầm một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào mình sẽ bị nổ cgo thịt nát xương tan, tiểu tử này dám nói ra lời này, chính là đang liều mạng. Tuy tạm thời bảo trụ tính mạng mình, nhưng sau này lại có vô tận tai hoạ.

Nghĩ tới đây, Diễm Hoàng lên tiếng nói: "Năm đó ta làm việc này rất kỹ càng, sao ngươi biết được?"

Nói ra lời này, Diễm Hoàng chính là đang thừa nhận mọi chuyện. Bên ngoài, Sở Khuynh Thành nghe vậy liền không kìm lòng được mà muốn kêu lên, nhưng lại bị Lệ Kinh Thiên vững vàng che miệng, nhưng trong mắt đã giàn dụa.

Nàng luôn xem sư phụ như mẹ như cha, không ngờ đây lại là cừu nhân diệt tộc!

"Hừ, năm đó ngươi làm rất tốt, nhưng vẫn có người giả chết trốn được, Khuynh Thành kêu ta giúp nàng tra thân thế, ta tìm được hắn!" Trác Phàm nói dối không chớp mắt.

Thực ra hắn lấy đâu ra chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng đoán đúng, liền khiến cho hai người thừa nhận tất cả. Kể từ đó, hắn đã có thể yên tâm Khuynh Thành, hắn có thể buông tay đối phó đám người mà nàng từng coi là cha mẹ này.

Diễm Hoàng vẫn đầy nghi hoặc: "Không thể nào, lúc đó ta xử lý vô cùng kỹ càng, sao có thể có cá lọt lưới?"

"Vậy khẳng định là do ngươi lơ là sơ suất?" Mạnh Hiểu Phong giận dữ mắng to, ngay sau đó nhìn Trác Phàm nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng giữ kín bí mật này?"

Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, cười tà nói: "Bây giờ ta chưa nghĩ ra, về sau sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng mà. . . Ta không hi vọng Lạc gia chúng ta và Ma Hoàng đại nhân có bất kì liên luỵ gì với quyết ý lần này của Thánh Sơn!"

Nói rồi, Trác Phàm liền quay người rời đi, đi đến cửa, tất nhiên vẫn không quên cười to đầy càn rỡ, trong tiếng cười mang đầy ý vị chế nhạo.

Ngu ngốc, Thánh Giả thì sao? Đấu với ta, ngươi còn non lắm!

"Đáng chết!"

Đùng! Mạnh Hiểu Phong hung hăng vung quyền, đập nát bét cái bàn, nộ hống: "Ta đường đường là Thiếu chủ đệ lục Thánh Sơn, thế mà không làm gì được một con kiến, cay vl!"

"Đúng vậy, tiểu tử này thật đáng sợ. . ." Diễm Hoàng than thở, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hiểu Phong như muốn ăn người, liền vội vàng cười nói: "Cũng chỉ có đầu mà thôi, còn chỗ khác sao mà sánh bằng ngài:v!"

Mạnh Hiểu Phong gượng gượng mặt, cả người run lên, khóe miệng bất chợt chảy ra một tia máu tươi đỏ thẫm.

Con mẹ ngươi, hắn có tư cách sánh bằng ta sao? còn ngươi nữa, cái thứ ngu dốt, nịnh cũng không biết đường nịnh. . .

Bỗng nhiên, từng tiếng hò hét đầy gấp rút vang lên: "Sư phụ, sư phụ, việc lớn không tốt!". Ngay sau đó, một nữ đệ tử vội vã đi đến, khom người nói: "Khởi bẩm sư phụ, các vị sư tỷ muội trong tông đều bị người đánh lén ngất đi, có tới hơn năm mươi người, không biết do người nào động thủ!"

"Cái gì, hơn năm mươi người bị đánh, vậy mà một chút động tĩnh đều không có? Thực lực người này nhất định cao thâm mạt trắc, truyền lệnh xuống, lập tức phong bế toàn tông, cẩn thận điều tra!"

"Vâng!" Người kia lập tức quát to, ngay sau đó vội vàng đi xuống.

Nhưng rất nhanh lại có một người đệ tử tiến vào, khom người nói: "Sư phụ, việc lớn không tốt, trên tuyết phong, Mai sư thúc bị người đánh bất tỉnh, không thấy Khuynh Thành sư muội đâu nữa!"

Hai người nghe vậy thì quá sợ hãi, Mạnh Hiểu Phong cắn răng hét lớn: "Sở Khuynh Thành là bảo bối đệ lục Thánh Sơn chúng ta nuôi dưỡng trăm năm, bây giờ thành thục đến nơi rồi còn bị người cướp đi, quả thực buồn cười. Bất kể là ai, bổn công tử nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!"

Vừa dứt lời, Mạnh Hiểu Phong lập tức biến mất, Diễm Hoàng muốn ngăn cũng không được. . .

Bình Luận (0)
Comment