Vù vù! Trong rừng rậm, Trác Phàm chờ ở địa điểm chỉ định, bất chợt, hai tiếng xé gió vang lên, Lệ Kinh Thiên, Thù Viêm Hải và Sở Khuynh Thành xuất hiện trước mặt Trác Phàm, cung kính bái hạ: "Trác quản gia!"
"Không cần đa lễ!" Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, không nhìn bọn họ, mà quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành đang rất hiu quạnh, hiểu rõ nội tâm nàng đang đau đớn, bèn nói lời trấn an: "Khuynh Thành, chuyện đã như thế, ngươi đừng quá thương tâm, mọi chuyện đều đã qua rồi!"
Hai mắt Sở Khuynh Thành đỏ bừng nhìn hắn, bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Trác Phàm, giàn dụa kêu lên: "Trác Phàm, bây giờ ta không còn thân nhân, ta vốn không cha không mẹ, bây giờ sư phụ lại thành hung thủ diệt tộc, ta. . ta. . ."
"Được rồi, đừng buồn, không phải còn có ta đây sao!" Trác Phàm vỗ nhè nhẹ lưng nàng, thầm thở phào một hơi: "Lão cô bà đó vốn là kẻ đạo đức giả, ngươi có thể thấy rõ chân tướng, rời khỏi nàng là chuyện tốt. Về sau ngươi muốn đối phó nàng thế nào, ta nhất định toàn lực ứng phó giúp ngươi, được không?"
Sở Khuynh Thành chợt lặng đi, có vẻ hơi do dự, lại không nói gì.
Biết nàng tại sao lại như vậy, vì dù Diễm Hoàng không có hảo ý đối với nàng, nhưng tốt xấu vẫn có tình thầy trò, dưỡng dục chi ân trên trăm năm, muốn nàng một hơi phân rõ giới hạn là không thể nào.
Có điều, có thể khiến tình cảm sư đồ giữa hai người biến mất, Trác Phàm đã đạt được mục đích. Trước đó cứ bị quan hệ giữa hai người cản trở, Trác Phàm hành động không thể toàn lực, từ lúc này, hắn sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Về sau cho dù Trác Phàm giết chết lão thái bà kia, dù Sở Khuynh Thành không ủng hộ, nhưng cũng sẽ không phản đối.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lại vỗ vỗ Sở Khuynh Thành, rồi giao nàng cho Lệ Kinh Thiên, trấn an: "Bây giờ nàng về Lạc gia trước, tránh bị Mạnh tiểu tử phát hiện."
Sở Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ Trác Phàm người duy nhất mà nàng có thề dựa vào.
"Các ngươi đưa Sở cô nương an toàn trở về, không được sai sót!"
"Vâng!" Hai người Lệ Kinh Thiên cúi đầu đáp, sau đó nhẹ nhàng dìu Sở Khuynh Thành rời đi nơi này.
Nhìn bọn hắn đi xa, Trác Phàm nở một nụ cười hài lòng.
Một lúc sau, bên trong đám mây, một đạo lưu quang xẹt qua, Mạnh Hiểu Phong tìm kiếm dấu vết bốn phía, cắn chặt hàm răng, phẫn nộ quát lên: "Tên hỗn đản đáng chết, cố ý lừa ta. Hừ, lần này bổn công tử sẽ không mắc lừa nữa, nhất định bắt được các ngươi, chém ngươi thành muôn mảnh, lại đoạt lại Khuynh Thành!"
Bạch! Đột nhiên, một đạo hắc ảnh lóe qua, ngăn trước mặt hắn. Hắn liền dừng chân lại, thấy người kia không phải khác, chính là Trác Phàm, khóe miệng còn mang theo một nụ cười đầy thâm ý.
"Thánh Giả đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy?"Trác Phàm cung kính ôm quyền nói.
Mạnh Hiểu Phong lập tức mắng to lên: "Đồ hỗn trướng, cút ngay cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi!"
"Vì Thánh Giả đại nhân mà cống hiến sức lực là việc trong phận sự của chúng ta. Không biết đại nhân có chuyện gì quan trọng cần làm, không ngại nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngài thì sao?"
"Bổn công tử chính là Thánh Giả, hô phong hoán vũ toàn bộ Thánh Vực, còn cần ngươi giúp? Cút nhanh, nếu không đừng trách ta không khách khí. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nắm được bí mật của lão tử thì có thể vênh váo tự đắc trước mặt lão tử. Mặc dù lão tử không nhất định phải giết chết ngươi, nhưng khiến ngươi phải sống không bằng chết thì không thiếu cách!"
Trác Phàm cười tà dị một tiếng, mỉa mai nói: "Há, như vậy sao, vậy tại hạ thật sự muốn mở mang kiến thức, ha ha ha. . .". Rồi hai tay khoanh trước ngực, bình thản ung dung đứng giữa không trung, không cho hắn đi qua.
Mạnh Hiểu Phong run run, tức giận đến nổi lên cả gân xanh: "Tốt lắm, đây chính là ngươi tự tìm, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, muốn chết, hừ!"
Hô! Vừa dứt lời, gió giục mây vần. Thân thể Mạnh Hiểu Phong lắc một cái, khí thế Thánh Giả to lớn phảng phất như núi cao nguy nga, hung hăng đè tới Trác Phàm, dưới cỗ uy áp kinh khủng kia, đến cả thiên địa cũng vì đó mà rung động, cao thủ Hoàng giai đối mặt, cũng nhất định sẽ gân mạch đứt từng khúc, nội phủ trọng thương.
Thế nhưng, Trác Phàm vẫn cứ đứng bình tĩnh ở nơi đó, trên mặt vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh. Trên thân hắn, một đạo hắc khí lưu chuyển, uy thế Thánh Giả liền tiêu tán đi, như bị hấp thu vậy.
"Sao. . . Làm sao có thể?" Mạnh Hiểu Phong giật nảy cả mình: "Chỉ là một con kiến hôi, thế mà có thể. . . A, ngươi không phải Tụ Khí cảnh sao? Làm sao có thể lăng không phi hành?"
Trác Phàm cười tà một tiếng, cũng không phải giấu diếm nữa, khoan thai tự đắc nói: "Nếu thật sự là Tụ Khí cảnh, đừng nói lăng không phi hành, cho dù là nửa phần uy thế cũng ngài cũng không đỡ nổi, đâu còn có tánh mạng nói dông dài với ngài, ha ha ha. . ."
"Ngươi. . . luôn ẩn giấu thực lực?" Mạnh Hiểu Phong bừng tỉnh đại ngộ, lại một lần nữa giật nảy cả mình, sắc mặt dần dần ngưng trọng lên: "Như vậy tu vi của ngươi đến cùng là gì?"
"Thấp ấy mà, Hoàng giai đỉnh phong!"
"Hừ hừ, thì ra là thế, tuy không thấp, nhưng trước mặt bổn công tử, vẫn không đáng chú ý!"
Nghe được lời này, trong lòng Mạnh Hiểu Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau đó lại hiện ra vẻ ngông cuồng kiệt ngạo của bọn lợn, khoát tay hét lớn: "Vậy ngươi còn dám cản đường ta, cút nhanh cho bổn công tử!"
Dứt lời, Mạnh Hiểu Phong liền hung hăng xông tới Trác Phàm, khí thế toàn thân cuồng bạo như muốn nghiền nát mọi thứ trước mặt. Lấy công lực của Thánh Giả, chọi cứng với tu giả Hoàng giai, tuyệt đối là ưu thế áp đảo. Đáng tiếc, hôm nay Hoàng giai mà hắn đối mặt lại không phải cường giả bình thường.
Phốc! Mạnh Hiểu Phong va chạm mãnh liệt, nhưng lại như đâm vào tường đồng vách sắt, thân thể bị buộc phảu dừng lại, một phân một hào đều không xông qua được.
Mạnh Hiểu Phong hoảng hốt, ngay sau đó liền thấy cánh tay hắn đang bị một thiết trảo vững vàng nắm lấy, mà chủ nhân thiết trảo chính là chủ tịch Hoàng giai bị hắn kinh thường, Trác Phàm!
Làm sao có thể? Mạnh Hiểu Phong hò hét trong lòng.
Chỉ dùng một tay đã chặn đứng bổn công tử, đây tuyệt không phải việc mà Hoàng giai có thể làm được. . .
Đùng! Thế nhưng, không đợi hắn suy nghĩ xong, Trác Phàm đã nhẹ nhàng lắc Kỳ Lân Tí một cái, đánh bay hắn ra xa ngàn mét, lăn lộn trên không trung mấy vòng, mới miễn cưỡng dừng lại. Đến lúc này, ánh mắt hắn nhìn Trác Phàm đã trở nên vô cùng nặng nề.
"Ngươi. . . Đến cùng là thần thánh phương nào?"
"Đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm!" Trác Phàm cười tự tin đáp, thậm chí bốn phía hắn cũng dường như bị hắn cảm nhiễm, như mặt nước không gió, chìm đắm vào trạng thái tĩnh cực hạn.
Những thứ đó khắc sâu vào trong mắt Mạnh Hiểu Phong, càng khiến hắn thêm hoảng sợ. Rất nhẹ nhõm ngăn cản mình như thế, thực lực thật thâm bất khả trắc.
Trước kia, thật đúng là xem thường hắn!
Mạnh Hiểu Phong không ngăn được run rẩy, nhìn ánh mắt Trác Phàm trở thành nghiêm túc đối đãi cường địch, song quyền xiết chặt.
Thánh Thân! Thân thể Mạnh Hiểu Phong bỗng nhiên sáng lên từng đạo bạch quang, một đại hán cao lớn 100 trượng xuất hiện giữa thiên địa, sau lưng có tám thanh Thần Kiếm tản ra phong duệ chi khí phách thiên liệt địa. Mạnh Hiểu Phong cao ngạo cúi đầu nhìn Trác Phàm.
Người khổng lồ rút từ sau lưng ra hai thanh Thần kiếm, dài chừng mười trượng, rất nhiều phong lôi chi thế, từ xa xa nhìn lại, hắn trông như Thiên Thần hàng thế.
Diễm Hoàng từ xa xa nhìn về nơi này liền giật mình, rồi ngay lập tức dẫn người vội vã chạy đến.
Thánh Giả đại nhân thế mà ngưng luyện Thánh thân, xem ra đối thủ bắt mất Khuynh Thành không phải hạng người bình thường. . .
Một kiếm bổ đooi đám mây, mũi kiếm chỉ thẳng Trác Phàm: "Nếu ngươi là Hoàng giai đỉnh phong, hẳn phải biết chênh lệch giữa Thánh Giả và Hoàng giai. Hoàng Cực Thiên Ấn của ngươi trước mặt ta không chút tác dụng. Thức thời thì giao Sở Khuynh Thành ra đây, nếu không, toàn bộ Lạc gia ngươi, còn cả cái thằng Ma Hoàng kia nữa, bổn công tử sẽ giết sạch các ngươi!"
"Há, thật sao?" Trác Phàm xùy cười, chậm rãi nhấc lên Kỳ Lân Tí, trong cháy hừng hực lên mắt chiến ý: "Như vậy thì phải xin lỗi rồi, tuy chúng ta không cừu không oán, nhưng kẻ dám có ý đồ với Khuynh Thành, vẫn nên xử lý sớm thì tốt hơn. Có lẽ chính ngươi không biết, lúc ở Minh Hải, ta đã có ý xử lý ngươi, chỉ tiếc luôn không có cơ hội. Nhưng bây giờ. . . Ha ha, ngươi thật đúng là tự đưa mạng tới cửa mà!"
Mạnh Hiểu Phong cười lạnh: "Xử lý ta? Khẩu khí thật là lớn. Vậy bản công tử muốn xem, một tên Hoàng giai như ngươi xử lý Thánh Giả ta kiểu gì?"
Oanh! Vừa dứt lời, Mạnh Hiểu Phong không chút lưu tình chém xuống, uy thế hủy thiên diệt địa, giữa thiên địa, gió giục mây vần, cả vùng trời trở nên đen tối, như tận thế hàng tâm.
Thế nhưng, rất kỳ quái là, một mẫu ba phần đất xung quanh Trác Phàm lại vẫn rất yên ổn, dường như mảy may không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Đến khi hai thanh lưỡi kiếm đã đến trước mặt Trác Phàm, hắn mới xuất quyền.
Kỳ Lân Phách Quyền, diệt!
Ầm ầm. . .
Một quyền ra, thiên địa diệt!
Hai mũi kiếm vừa mới chạm đến quyền kình, liền ầm một tiếng, dưới hồng quang, chúng nổ tan tành, mũi kiếm vỡ vụn thành từng mảnh, không gian bốn phía cũng theo đó mà sụp đổ, vết nứt không gian đen nhánh dâng trào bốn phía như sóng biển, cỗ quyền kình kinh khủng vẫn còn, trước khi Mạnh Hiểu Phong kịp phản ứng, liền đùng một tiếng, xuyên qua cả người hắn.
Ngực Thánh Thân xuất hiện một lỗ thủng lớn, thân thể to lớn lay động, soạt một tiếng, tứ tán ra khắp không trung.
Mạnh Hiểu Phong phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống đất, vẻ mặt trở nên trắng bệch. . .