Ầm!
Mạnh Hiểu Phong ngã rầm trên mặt đất, xương cốt toàn thân đứt gãy, nhưng đây còn không phải điểm chết người nhất. Trọng yếu nhất là Thánh Thân của hắn bị hủy, khiens thần hồn nội phủ toàn diện trọng thương, không có tám năm mười năm là tuyệt khó khôi phục, mà với tình cảnh bây giờ thì chẳng khác gì con kiến.
Giờ khắc này, đừng nói là Tụ Khí cảnh, xem như đứa nhỏ Trúc Cơ Kỳ cầm được binh khí ra dáng cũng có thể tuỳ tiện vẽ lên mặt hắn!
Hô. . . Từng con gió mát quét qua, Trác Phàm chậm rãi đáp xuống, nhìn Thánh Giả đại nhân đang tay trói gà không chặt, khóe miệng nở một nụ cười vl.
Mạnh Hiểu Phong run run: "Ngươi. . . Ngươi không phải người, ngươi là quái vật, là Linh thú, là Long tộc! Ta là Thánh Giả, cho dù ngươi mạnh hơn nhân loại, sao ngươi có thể không dùng Hoàng Cực Thiên Ấn, không dùng Thánh Giả chi thân, vẫn hủy được Thánh Thân của ta?"
"Ha ha ha. . . Ngươi nói có vài chỗ đúng đó! Có điều, ta thực tế là nửa thú, nhưng thú thân của ta cũng không phải Linh thú hoặc Long tộc bình thường. Toàn thân ta được Thánh thú Phần Thiên Long Tổ lấy long lân của hắn luyện thể, cứng rắn không gì sánh bằng. Cánh tay phải của ta là do Kỳ Lân Cước của Thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân biến thành, lúc ở Minh Hải, ta lại được Bá Đế dạy bảo cách vận lực, dụng lực, đối phó một tên tiểu tử Thánh Giả sơ kỳ như ngươi, ta cần phải khoa trương dùng mấy thứ đó sao? Thực lực của ta vốn đã vượt xa ngươi."
Cái gì? Mạnh Hiểu Phong quá sợ hãi: "Sau lưng ngươi thế mà có nhiều cao thủ Thượng Cổ như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đã từng là Ma Hoàng Trác Nhất Phàm; giờ đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm!" Trác Phàm mỉm cười đáp, "Còn việc Ma Hoàng ta khởi tử hoàn sinh như thế nào, thì chắc không cần nói thêm với ngươi nữa nhể!"
Ừng ực! Mạnh Hiểu Phong nuốt ngụm nước bọt, lo sợ lẩm bẩm: "Ma Hoàng Trác Nhất Phàm. . . Nghe nói hắn từng chiếm được công pháp của Cửu U Ma Đế, chẳng lẽ bởi vậy tránh né được lần tai họa kia?"
"Chính xác, đáng tiếc đã trễ rồi!"
"Ngươi muốn làm gì?" Mạnh Hiểu Phong sợ hãi gào lên.
"Ta muốn làm gì? Ngươi không biết sao? Những gì ta vừa nói cho ngươi biết là bí mật lớn nhất đáy lòng ta, ngươi biết nhiều chuyện như vậy, không trả giá sao?"
"Trả giá?"
"Đúng vậy, ngậm miệng lại chính là cái giá phải trả!"
Trác Phàm nở nụ cười đáng sợ, trên tay bốc lên cuồn cuộn hắc khí, vồ xuống trán hắn: "Ta đã nói hết những gì cho ngươi biết, vậy thì ngươi không được phép sống thêm rồi. Dù sao, miệng người chết mới kín nhất, vĩnh biệt, Thánh Giả đại nhân. Hi vọng lần sau ngươi đầu thai cho tốt, nếu có đầu thai vào đàn lợn Thánh Sơn thì nên ngoan ngoãn nằm yên một chỗ. Đừng có giống như ta, đầu thai vào chỗ quá kém, phải bò lên trên từ tầng chót nhất. Nhưng không sao, bởi vì ta đầu thai sai còn có thể giúp ngươi đầu thai lại đây, ha ha ha!"
"Hong, hong muốn. . . đừng. . . dừng lại. . . Aaaaa. . ."
Một tiếng hét thảm vang vọng rừng sâu, từng đạo hắc khí trùng thiên, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất. Đến khi Trác Phàm đứng dậy, nhìn xuống phía dưới, Thánh giả đại nhân chỉ còn là một đống bụi, còn có vài miếng quần áo.
Trác Phàm thở dài một hơi, thầm khen: "Không hổ là Thánh Giả, công lực thâm hậu. Rất lâu không dùng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, lần này trở về phải tiêu hóa mấy ngày. Nếu không, luyện công quá độ, lại trở thành như tên nghiệt đồ Triệu Thành mất, ha ha ha. . ."
Sưu sưu sưu!
Chợt, từng đạo tiếng xé gió vang lên, Trác Phàm lập tức xoay người biến mất.
Đến đúng lúc lắm, báo tang cho đệ lục Thánh Sơn đi thôi, hừ hừ!
Bạch! Diễm Hoàng đáp xuống, dò xét hai bên một phen, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, vừa rồi mới nhìn thấy Thánh Thân của Thánh Giả đại nhân ở đây mà, sao giờ lại không thấy gì nữa?"
Lúc này, các đệ tử Đan Hà Tông ào ào bay đến, khom người nói: "Sư phụ! Chúng ta đã kiểm tra xung quanh, không phát hiện người khả nghi."
Diễm Hoàng gật gật đầu, đi đi lại lại một chỗ, suy tư không ngừng: "Chẳng lẽ là bởi vì đánh xong, cho nên mỗi người đi một ngả sao? Nơi này giống như không có thi thể của người nào, nói cách khác, người bắt đi Khuynh Thành là người mà ngay cả Thánh Giả cũng không cản được? Vậy chẳng phải. . . đối phương cũng là Thánh Giả?"
Phốc! Đột nhiên, Diễm Hoàng đá trúng một vật dưới chân, nàng liền cúi đầu nhìn, thấy đó chỉ là một đống bụi bay, chỉ là trong đống bụi lại có vài vật lẻ tẻ, còn có vài mảnh vải, mảnh vại lại quen thuộc như thế.
"Đây là. . ." Diễm Hoàng tỉ mỉ xem một hồi, mới kinh hãi co rụt mắt lại, sợ hãi kêu lên: "Đây là quần áo của Thánh Giả đại nhân? Sao lại ở đây? Chẳng lẽ. . . Thánh Giả đại nhân gặp nạn?"
Diễm Hoàng hít sâu một hơi, bị dọa đến mức sắc mặt trở nên rắng bệch. Hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn ngây người.
"Chết mọe rồi, Thiếu chủ đệ lục Thánh Sơn chết thảm ở Đan Hà Tông chúng ta, sơn chủ không biết giận chó đánh mèo chúng ta đi. Người tới, lập tức chuẩn bị, những thứ này cực kỳ thu thập lên, chúng ta đi đệ lục Thánh Sơn báo cáo!"
Nửa tháng sau, đệ lục Thánh Sơn, trong thư phòng cổ kính, một nam tử trung niên tay nâng lấy một đống bột mịn, còn có bộ quần áo rách rưới nhưng quen thuộc, hai con ngươi đỏ bừng.
Ngay sau đó, oanh một tiếng, nam tử đại phóng khí thế, tất cả mọi thứ trong thư phòng lập tức bị chấn thành bụi phấn. Diễm Hoàng ở phía dưới luôn sợ hãi rụt rè cũng bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài, đồng thời không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch xuống.
Nam tử ngửa mặt lên trời gào thét: "Đến cùng là ai làm? Vì sao con ta chỉ đến chỗ bát hoàng lại thành ra như này?". Song quyền hắn nắm chặt, trong mắt hiện rõ sát ý, đến khi nhìn thấy Diễm Hoàng vừa mới bò lên, hắn lập tức đến trước mặt nàng, nắm chặt lấy tóc nàng, gầm thẳng vào tai nàng khiến màng nhĩ nàng như muốn nổ tung: "Diễm Hoàng, ngươi giải thích cho bổn tọa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con ta lại chết ở Đan Hà Tông các ngươi?"
"Sơn chủ bớt giận, Thiếu chủ đại nhân xảy ra chuyện không có quan hệ gì với chúng ta, không phải chúng ta làm mà!"
"Nói nhảm, lão tử đương nhiên biết không phải là do các ngươi, các ngươi có bản sự đó sao?"
Đùng! Hắn lại đẩy bay Diễm Hoàng lên tường ><, tiếp tục nổi giận đùng đùng: "Ta chỉ hỏi ngươi, con ta chết trong tông môn các ngươi, kẻ sát hại con ta là ai, các ngươi phải tra rõ cho ta. Nếu không, lão phu nhất định phải khiến Đan Hà Tông ngươi biến mất khỏi Thánh Vực!"
Diễm Hoàng vội vàng quỳ rạp trên đất, cuống quít dập đầu: "Sơn chủ bớt giận, chúng ta nhất định sẽ tra rõ ràng, cho sơn chủ một lời giải thích!"
Nàng bị dọa đến sợ chết khiếp, sắp khóc ra rồi.
Nam tử kia kia chợt nghẹn ngào nói: "Phong nhi, ngươi chết thật thê thảm mà. Phong nhi, vốn định để ngươi với Sở Khuynh Thành thành toàn chuyện tốt, để ngày sau ngươi dễ dàng lĩnh hội Đế cảnh, ai ngờ lần này cha con chúng ta từ biệt, lại thành vĩnh biệt . . à đúng rồi, đệ tử kia của ngươi đâu? Phong nhi chết, nàng thế nào? Nếu nàng thương tâm quá độ, bổn tọa có thể lấy thân phận góa phụ cho nàng tiến vào Thánh Sơn!"
"Há, nàng. . ." Diễm Hoàng đầy mặt đắng chát, không nói lên lời.
Sắc mặt người kia lập tức lạnh đi: "Nàng làm sao? Có phải mấy ngày nay nàng không có cảm tình gì với Phong nhi, Phong nhi chết, nàng không thèm đếm xỉa? Hừ, thật sự là buồn cười, Thiếu chủ Thánh Sơn để ý nàng, nàng còn dám bất mãn? Đúng là thân ở trong phúc không biết hưởng, được, đã không có cảm tình, nhưng tốt xấu gì cũng từng ở với Phong nhi, lão phu vẫn nhận nàng làm con dâu, tiếp nhập nàng vào Thánh Sơn. Nhưng ngươi phải kêu nàng diễn cho tốt, diễn thế nào cho ruột gan đứt từng khúc, như vậy lão phu mới có cớ tốt, nàng đến đây mới hợp tình hợp lý, sẽ không làm cho sáu lão gia hỏa kia nghi ngờ, biết chưa?"
"Sơn chủ, cái này. . . Đây không phải trọng điểm!" Diễm Hoàng bất đắc dĩ nói.
Nam tử kia khó hiểu nói: "Đây không phải trọng điểm? Thế cái gì mới là trọng điểm? Ta đã không cần nàng thật có cảm tình với con ta, chỉ cần diễn một vở kịch lừa gạt người khác là được, thế thôi mà cũng khó khăn? Ngươi làm sư phụ kiểu éo gì vậy, ngay cả một đứa đồ đệ đều không quản được?"
"Không không không, sơn chủ bớt giận. Nàng là đồ đệ của ta, quản giáo nhiều năm như vậy, ta đương nhiên biết rõ nàng thế nào, nàng rất dễ dàng dạy bảo, chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là. . . ít nhất phải có nàng. . ."
Nam tử run lên, hoàn toàn ngây người, thấy Diễm Hoàng có vẻ bi thương, ngạc nhiên nói: "Ngươi có ý gì, cái gì gọi là phải có người, chẳng lẽ. . ."
Diễm Hoàng cúi thấp đầu, không dám đáp lời, chỉ có thể chờ tiếp tục bị phê bình.
Không biết nam tử kia được nuôi bằng gì, mà đầu óc nghĩ tới một câu chuyện hết sức vl: "Chẳng lẽ. . . Bọn họ không phải cảm tình nhạt nhẽo, mà chính là quá nồng nặc, biết tin Phong nhi chết, nàng tự tử?"
Diễm Hoàng nghe vậy lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt sững sờ, cả người run run.
Tự tử? Khuynh Thành với nhi tử kia của ngươi mới biết nhau bao lâu, nồng nặc cái éo gì? Ngươi quá đề cao mị lực của tên nhi tử nhà ngươi rồi đó!
Nhưng mà, thấy Diễm Hoàng không trả lời, hắn còn tưởng rằng mình đoán đúng, thế là lại tức bực giậm chân: "Ngươi, ngươi đó, thật sự là thành sự không có bại sự có dư, đồ đệ của ngươi, sao ngươi có thể không quản cho thật kỹ vậy? Nàng là bảo bối chúng ta nuôi trăm năm, cho dù nhi tử ta chết, nàng cũng không thể có bất kỳ sai lầm nào mới phỉa. Ngươi. . . con mẹ nó, mau trả bảo bối lại cho ta!"
Nam tử túm lấy cổ Diễm Hoàng, tức giận đến hai mắt trợn lên dữ tợn.
Hóa ra, mạng của Sở Khuynh Thành còn quan trọng hơn nhi tử hắn!
Diễm Hoàng bị bóp nghẹn cổ, khàn giọng nói: "Sơn chủ, ngươi nghe ta nói hết đã. . . Khuynh Thành. . . nàng không có việc gì!"
Nam tử nghe vậy thì không khỏi sững sờ, mừng rỡ trong lòng, cũng dần dần buông tay ra, thở dài một hơi: "Ngươi nói nàng không còn, ta còn tưởng rằng. . ."
"Nàng đúng là không còn, nhưng là không còn ở chỗ ta, bởi vì nàng bị người ta bắt đi rồi!"
Nghe được lời này, vẻ mặt nam tử lại lần nữa trầm xuống, hai tay lại bóp chặt lấy cổ Diễm Hoàng, mà lại lần này còn chặt hơn trước rất nhiều. . .