Khụ khụ khụ!
Diễm Hoàng ho khan, sắp không thở nổi: "Sơn chủ. . . Tha mạng, tha mạng. . ."
"Xú bà nương đáng chết, thành sự không có, bại sự có dư!" Nam tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con ta xảy ra chuyện chỗ ngươi đã đành, ngay cả bảo bối cũng đnahs mất. Ngươi nói đi, ngươi muốn chết như nào, hả?"
Diễm Hoàng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Sơn. . . Sơn chủ cho bẩm, Khuynh Thành tuy không ở chỗ ta, nhưng tốt xấu gì cũng chưa chết, tìm về không phải là được sao?! Dù sao còn tốt hơn là chết, vĩnh viễn không tìm được"
"Hừ, tốt cái rắm!"
Đùng! Nam tử ném nàng ngã xuống đất, đầy phẫn nộ nói: "Nếu Sở Khuynh Thành vì con ta mà tự tử, ta còn có chút vui mừng. Bây giờ không thấy nàng, con ta chết, cả người cả của đều không còn, chút cảm tình ký thác cũng không có, cáu thế nhờ?"
Ngài không phải người theo chủ nghĩa thực lợi sao, lại còn muốn cảm tình? Mơ à?
Diễm Hoàng oán thầm, tất nhiên không dám nói thế, chỉ dám khom người quỳ gối: "Sơn chủ nén bi thương!"
"Bớt nói nhiều lời, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Khuynh Thành biến mất, nói rõ hết ra cho ta, nếu không tự dâng đầu lên, hừ!"
Diễm Hoàng lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu nói từ chuyện Mạnh Hiểu Phong cho gọi Trác Phàm đến để cảnh cáo, lại bị Trác Phàm lấy bí văn áp chế: "Về sau Trác Phàm đi không lâu, chúng ta phát hiện đệ tử trong tông bị người đánh bất tỉnh, Khuynh Thành bị bắt đi, sau đó Thiếu chủ căm phẫn vội vàng đuổi theo. Ai ngờ từ biệt trở thành vĩnh biệt, Thiếu chủ thiên tư tung hoành, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi, cứ như vậy mà toang, thật là khiến người tiếc hận mà, ô ô ô. . ."
Diễm Hoàng che mặt thút thít, sơn chủ lại hét lớn một tiếng: "Được rồi, đừng khóc nữa! Phẩm tính nhi tử ta như nào ta biết, nào dễ lung lạc nhân tâm như vậy? Ngươi khóc cho ai xem?"
Diễm Hoàng xấu hổ xoa xoa nước mắt, cười khan nói: "Sơn chủ tuệ nhãn kinh người, nhưng mà thực Thiếu chủ vẫn có vài chỗ khiến người ta kính phục, ha ha ha. . ."
Nam tử àm như không nghe thấy, hai mắt híp lại thâm trầm, tỉ mỉ suy nghĩ: "Ngươi nói là tất cả mọi thứ xảy ra sau khi Trác Phàm đi? Liệu chuyện này có liên quan tới hay hay không?"
"Không thể nào!" Diễm Hoàng lập tức lắc đầu.
"Vì sao?"
"Khởi bẩm sơn chủ, tuy Trác Phàm là cánh tay phải của Ma Hoàng, mưu trí vô song, không ai không phục, nhưng luận thực lực, thật sự không khác gì con kiến, chỉ là Đoán Cốt cảnh mà thôi, chẳng thể làm được gì. Nếu không phải địa vị của hắn cao thượng, bên người có một đám người bảo hộ, chắc chắn đã bị kẻ thù chặt thành trăm khúc. Thiếu chủ là Thánh Giả, hắn chết sao có thể do con kiến đó được? Nghĩ như thế nào đều khó có khả năng!"
"Vậy. . . người bên cạnh hắn thì sao?"
Diễm Hoàng nghĩ một lát, vẫn cứ lắc đầu: "Sơn chủ, toàn bộ Lạc gia bọn họ tìm đến Ma Hoàng để nương tựa, trong Lạc gia có thể có cái cường giả gì? Dù có mạnh đến đâu đi nữa, tất cả đều yếu hơn Ma Hoàng Triệu Thành, còn người bắt đi Khuynh Thành, vừa ra tay liền nhanh như phong lôi, sư muội ta Mai Tam Cô bị đối phương đánh bất tỉnh mà không biết chút nào. Phần thực lực này, mảy may không kém bát hoàng, làm sao có thể là khuất phục dưới trướng Ma Hoàng? Mà lại. . ."
"Mà lại?"
"Hơn nữa lúc ấy ta còn thấy Thiếu chủ sử xuất Thánh thân, lúc chúng ta đuổi đến, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng đối phương, vậy chỉ có thể nói rõ, người kia đánh với Thiếu chủ một trận chỉ trng chốc lát. Sơn chủ thử nghĩ xem, có thể miểu sát Thiếu chủ, chắc chắn là Thánh Giả, sao có thể là kẻ dưới trướng bát hoàng?"
Nghe vậy, sơn chủ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi phân tích rất hợp tình hợp lý. Thế nhưng, đến cùng là ai làm chứ? Có thể một chiêu miểu sát Phong nhi, tối thiểu là cao thủ Thánh Giả trung kỳ, hoặc là. . . Không thể nào. . ."
"Sơn chủ, ngài nghĩ đến cái gì sao?"
"Có thực lực như thế, còn có một thế lực, Thánh Giả của Long tộc!" Sơn chủ lẩm bẩm nói: "Chỉ là, tuy Thất Thánh Sơn và Long tộc có oán phẫn, nhưng đã bao nhiêu năm không giao thủ, mọi người tận lực tránh cho ma sát, tại sao lúc này bọn họ lại động thủ với nhi tử ta?"
"Biết đâu thiếu chủ tâm cao khí ngạo, trêu chọc vào bọn họ. . ."
"Không thể nào, ta đã cảnh cáo kỹ với hắn, chọc vào ai chứ chớ có chọc và đám súc sinh đó!"
"Nhưng nếu không phải Long tộc, vậy chỉ có Thánh giả của Thánh Sơn khác, hoặc là Thánh Giả tán tu. Chẳng lẽ, bí mật về Sở Khuynh Thành bị người nào khác biết được, nên mới đến cướp người?"
Lời vừa nói ra, hai người liếc nhìn nhau, đều tán đồng gật đầu. Trước mắt đến xem, khả năng này rất cao. Tuy động cơ cướp người của Trác Phàm là lớn nhất, nhưng hắn không có bản sự này, cho nên hai người liền tuỳ tiện bài trừ hắn.
Như vậy chuyện sau đó càng trở nên phức tạp, nhiều thế lực, nhiều cao thủ như vậy, ai mới là kẻ đắc thủ?
Bọn họ đã tin tưởng, Mạnh Hiểu Phong chết, tuyệt đối có quan hệ với việc Sở Khuynh Thành bị bắt. Đối phương khẳng định là bị Mạnh Hiểu Phong phát hiện bí mật, cho nên mới giết người diệt khẩu.
"Phong nhi, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết ngươi, cũng cướp bảo bối Sở Khuynh Thành về!" Sơn chủ cắn răng thề.
Diễm Hoàng lại sâu xa nói: "Vậy bây giờ bí mật đã bị kẻ đó biết được, vậy việc Trác Phàm áp chế chúng ta, còn có tác dụng sao?"
"Có tác dụng!" Sơn chủ hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Chỉ cần bí mật này không phải bí mật mà quá nhiều người biết, nó sẽ có tác dụng. Không ai lại đi chia sẻ bí mật này với người khác!"
Diễm Hoàng lại nói: "Như vậy. . . cứ để hắn làm xằng làm bậy như thế sao?"
"Không quan trọng, không phải chỉ đoạt địa bàn thôi sao? Tuy như vậy có thể sẽ khiến các đệ tử Thánh Sơn chuẩn bị rời núi phải tiếp nhận một cục diện rối rắm, nhưng chỉ cần hắn có thể giữ kín như bưng, ta có thể mặc cho hắn hồ nháo."
"Lần này Thất Thánh Sơn liên danh hành động, nói trắng ra là do đám lão đầu tử kia lo lắng dị tượng trăm năm trước là dấu hiệu cường giả xuất thế, lo lắng cho địa vị của Thất Thánh Sơn sẽ bị dao động, cho nên mới bắt đầu nắm chặt quyền khai thác tư nguyên, để mà lũng đoạn số lượng cao thủ. Xem như thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế như Thượng Cổ Thập Đế, nếu không có tài nguyên tu luyện thì tấn thăng hàng ngũ Thánh Giả kiểu gì? Quả thực nói chuyện viển vông, hừ!"
Diễm Hoàng khẽ gật đầu. Thật đúng là bị tiểu tử kia nói trúng, Thánh Sơn thật là muốn lũng đoạn tu giả cao tầng. Cứ như vậy, về sau tu giả hạ tầng sẽ chẳng có ngày nổi danh mất.
Aizz. . .
Cùng một thời gian, Trác Phàm yên ổn trở lại Thiên Ma sơn. Vừa về tới đại sảnh, liền nhìn thấy một đám thị vệ áo đen mặt mũi đầy lo lắng đang đứng chờ. Vừa thấy Trác Phàm, liền đi đến, khom người cúi đầu: "Trác quản gia, ngài rốt cục trở về!"
Trác Phàm gật đầu, rồi hồ nghi nói: "Sao vậy, tụ tập ở chỗ này làm gì?"
Mọi người liếc nhìn nhau, vẻ mặt vẫn lộ rõ sự lo lắng, sau đó một người cung kính bẩm báo: "Trác quản gia có chỗ không biết, bây giờ, Nhị Hoàng đã ra mặt, chúng ta không đánh lại bọn họ. Cho nên tiền tuyến truyền về cấp báo, muốn mời Ma Hoàng đại nhân ra mặt ứng đối. Nhưng đại nhân cứ mãi bế quan, chúng ta thật không biết phải làm sao, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tiền tuyến sẽ thương vong thảm trọng!"
"Há, là vậy sao!" Trác Phàm nhíu mày, ngay sau đó thản nhiên cười nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta đi gặp Ma Hoàng đại nhân, khuyên hắn xuất chiến!"
Vừa dứt lời, dưới những lời cảm kích bái tạ của mọi người, Trác Phàm liền đi đến mật thất, khom người nói: "Ma Hoàng đại nhân, tại hạ có việc bẩm báo!"
Ầm ầm! Cửa đá nặng nề được mở ra, Trác Phàm đi thẳng vào, Triệu Thành cả người đầy hắc khí, trong mắt hiển thị rõ sát ý đang hung hăng nhìn hắn, không còn chút Anh vĩ trước kia.
Ma Hoàng thở hổn hển, như con thú đói khát nói: "Tài liệu luyện công của ta đâu?"
Trác Phàm mỉm cười đáp: "Ma Hoàng đại nhân, chỉ sợ hôm nay ngài không có tài liệu luyện công!"
"Cái gì, vì sao?"
"Gần đây hai người Ưng Hoàng Quỷ Hoàng xuất chiến, chiến sự của chúng ta bị ngăn cản quá lớn, không thể bắt được tù binh dễ dàng như trước nữa!"
Đùng! Triệu Thành vỗ tan giường đá, mắng to lên: "Buồn cười, hai lão già kia lại dám cản trở chuyện tốt của lão tử, lão tử tuyệt sẽ không tha cho bọn chúng!"
"Tiền tuyến đến báo, thỉnh cầu Ma Hoàng đại nhân xuất chiến, diệt trừ Nhị Hoàng. Mà lại. . . Bát hoàng công lực thâm hậu, dùng thân thể để luyện công, tất nhiên sẽ càng tốt hơn bọn tiểu tốt!" Trác Phàm nhếch miệng cười nói.
Trong mắt Triệu Thành lập tức lóe lên một đạo hồng mang điên cuồng, hắn không cần nghĩ ngợi mà cười to lên: "Ha ha ha. . . Tốt tốt, hút sạch bọn chúng, ta nhất định có thể đột phá Thánh Giả!"
Vừa dứt lời, Triệu Thành mạnh mẽ giẫm chân, lướt qua Trác Phàm, bay thẳng lên trời, rất nhanh biến mất.
Nhìn hắn đi xa, Lệ Kinh Thiên sau khi đã đưa Sở Khuynh Thành về Lạc gia, nay trở lại bên cạnh Trác Phàm, ngạc nhiên nói: "Trác quản gia, ngươi cho hắn luyện công pháp gì vậy, sao hắn lại điên điên khùng khùng vậy?"
Trác Phàm xùy cười: "Điên là lòng hắn, liên quan méo gì công pháp?"
"Ma Hoàng xuất động, một đám chó điên rốt cục muốn cắn nhau, giống như Thiên Ma sơn năm đó vậy, ha ha ha. . ."
Lệ Kinh Thiên chợt xoa xoa bàn tay, vẻ mặt mong đợi nói: "Trác quản gia, khi nào chúng ta động thủ?"
"Ngài không biết đâu, gần đây các huynh đệ đều ngứa tay vô cùng. Sau khi Ưng Hoàng xuất thủ, rất nhiều người đều hận không thể đi lên lãnh giáo thực lực bát hoàng, chỉ là không có mệnh lệnh của ngài, không dám tùy ý xuất thủ. Nếu không, Lạc gia chúng ta xuất động, địa bàn của Ưng Hoàng Quỷ Hoàng sớm bị chúng ta thu về tay, hắc hắc hắc!"
"Xem ngươi kìa, thứ không có tiền đồ!" Trác Phàm lườm hắn, trong mắt lóe lên tinh mang: "Cao thủ Lạc gia là phải khai chiến với Sơn Thánh, trước đó, tuyệt không thể tuỳ tiện rơi vào tầm mắt của bất kỳ kẻ nào. Nếu không, có Thánh Sơn trợ trận bát hoàng, chúng ta sẽ rất khó thu được Thánh Vực!"