Rầm rầm rầm!
Từng tiếng bạo hưởng liên tiếp, ưng gáy chói tai, quỷ ảnh gào thét. Dưới sự liên thủ phản kích của hai người Ưng Hoàng và Quỷ Hoàng, lãnh địa song phương trước kia bị đại quân Ma Hoàng từng bước từng bước xâm chiếm, nay lại bị đẩy trở về. Mà lại, còn bị người ta đoạt được thêm 5 tòa thành trì.
Tất cả mọi thứ, đều bởi vì Quỷ Hoàng hoàn toàn bỏ mặc lãnh địa của mình, mang nhân mã còn sót lại chánh thức sát nhập vào Ưng Hoàng. Tuy qua lần đại chiến trước, những gì hai người bọn họ còn đều chỉ là tàn binh bại tướng, nhưng liên thủ lại, uy lực vẫn không thể khinh thường. Huống chi đây là hai vị bát hoàng chỉ huy phản công.
Trong tai nghe vô vàn tiếng kêu cha gọi mẹ, Ưng Hoàng chân đạp Thần Ưng, xông lên trước nhất, bên cạnh, Quỷ Hoàng cười nói: "Quỷ huynh, khó được lần này ngươi có thể không để ý địa bàn của mình, tới giúp ta trước, ta cảm kích vô cùng!"
"Ưng huynh khách khí rồi, chúng ta đã một cây chẳng chống vững nhà, chỉ có bện thành một sợi dây thừng, toàn lực ứng phó. Đợi đánh hạ xong tất cả địa bàn của Ma Hoàng, chúng ta lại phân chia, há không tốt hơn? Tổn thất ngắn hạn không quan trọng!"
Ưng Hoàng tán đồng gật đầu: "Quỷ huynh ánh mắt sâu rộng, tại hạ bội phục. Nhị Hoàng chúng ta hợp lực, cho dù Ma Hoàng đích thân đến cũng không làm gì được chúng ta. Mà lại, lần này ta đã thương lượng trước với mấy vị kia, sẽ không có chuyện như lần trước, đang đánh lại có viện quân ngăn cản!"
"Đúng, lần trước bị Trác Phàm cản trở. Lần này sau khi chúng ta chia cắt địa bàn Ma Hoàng, nhất định phải nghĩ cách giết chết thằng oắt con đó, nếu không, không chừng ngày sau hắn lại gây ra phiền toái gì cho chúng ta!" Quỷ Hoàng trầm thấp nói, ánh mắt lộ rõ sát ý.
Ưng Hoàng gật đầu. Tiểu tử kia xác thực rất giảo hoạt, để hắn ở bên Ma Hoàng, nhất định sẽ có ngày đông sơn tái khởi, thực sự không yên lòng nổi!
Nghĩ như vậy, hai người Ưng Hoàng đạp lên thi sơn, mang đại quân đến trước một cửa thành nguy nga, hai người vung tay lên, toàn bộ đại trận trên cổng thành nổ tung.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười đắc ý. Cứ như vậy, tòa thành trì thứ sáu của Ma Hoàng đã nằm trong tay bọn họ, vẫn chưa tới một ngày, thật nhanh mà, ha ha ha. . .
Hưu! Đúng lúc này, một tiếng xé gió lên, một cỗ uy áp mang theo khí tức tà ác cường hãn tiến tới gần, liên quân vừa muốn xông vào trong thành lập tức ngừng bước, hai chân trở nên mềm nhũn, không hiểu sao lại còn có cảm giác loại tim đập nhanh, không còn dám tiến lên trước nữa.
Quỷ Hoàng quay đầu nhìn Ưng Hoàng, trong mắt đầy vẻ khó tin: "Đây. . . Đây là khí tức của Ma Hoàng?"
Ưng Hoàng cũng vô cùng nghi hoặc nói: "Không thể nào, mới bao lâu không gặp, khí thế của hắn sao lại trở nên âm trầm cường hãn như thế?"
Nhưng không chờ bọn họ làm rõ, đạo uy áp khủng bố kia đã tiếp cận rất gần, lực áp bách cường đại khiến hai người bọn họ rung động. Đồng thời, một giọng nói quen thuộc lại hơi khàn khàn vang vọng đất trời: "Ha ha ha. . . Ưng Hoàng, Quỷ Hoàng, hai lão quỷ các ngươi lại dám ngăn trở đại sự của ta, nạp mạng đi!"
Hai người khó tin kêu lên: "Thật sự là Ma Hoàng?"
Ngay sau đó thấy một người tóc tai bù xù, toàn thân bốc lên nồng đậm hắc khí, giống như người điên, đang xông bọn họ, dọa cho bọn họ giật mình: "Sao hắn lại biến thành bộ dáng như vậy?"
Có điều, giờ khắc này, bọn họ không thể quan tâm mấy thứ đó nữa, bởi vì Triệu Thành đã không chút do dự xuất ra một chưởng: "Thiên Ma chưởng!"
Bá bá bá. . . Vừa dứt lời, chưởng ảnh đen đậm bay tán loạn đầy trời xuất hiện, nhiều tới hơn ngàn, phảng phất như thiên thạch từ cửu thiện nện xuống
Chỉ trong nháy mắt, liên quân còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã trong vô vàn tiếng kêu thảm mà tứ phân ngũ liệt, chết không toàn thây.
Hai người Ưng Hoàng vạn vạn không dám thất lễ, vội hét lớn một tiếng, cùng nhau ra chiêu.
Phi Ưng Lược Không!
Quỷ Ảnh Già Thiên!
Phi Ưng gào thét, tràn ngập thương khung, quỷ ảnh tung bay, thần hồn nát thần tính, cũng có mấy trăm chi chúng, xông vào những bàn tay lớn màu đen.
Trong từng tiếng bạo hưởng, chiêu số của bọn họ đều bị bàn tay khổng lồ kia vỗ tan nát, thân thể hai người cũng bị lực phản chấn chấn động khiến bay ngược ra sau, đồng thời cổ họng còn cảm thấy ngòn ngọt, phốc một tiếng, không nhịn được cung fphun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt nhìn Triệu Thành giống như nhìn người điên, đầy vẻ sợ hãi.
Hai người liếc nhìn nhau, đều hoảng sợ thốt lên: "Cái này. . . Làm sao có thể?"
"Lấy một địch hai, hắn thế mà dễ dàng áp chế chúng ta như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Công lực của hắn không nên mạnh như vậy chứ?"
Toàn thân Triệu Thành càng thêm bùng nổ hắc khí mãnh liệt, thấy mình chỉ vừa ra tay, liền khiến cho Nhị Hoàng trước kia mình còn kiêng kị ba phần, nay không có sức chống đỡ, vẻ hưng phấn trong mắt càng khó tự kiềm chế, không nhịn được mà cười to lên: "Ha ha ha. . . Hai lão già kia, bây giờ các ngươi biết Ma Hoàng Triệu Thành ta lợi hại chưa:3, ngày này năm sau các ngươi xanh cỏ, chịu chết đi!"
Triệu Thành lại lần nữa phóng tới hai người.
Ưng Hoàng xùy cười: "Ma Hoàng, ngươi chớ có ngông cuồng, đều là bát hoàng, muốn lấy lực lượng một người giết hai người chúng ta? Hừ hừ, ngươi còn chưa có tư cách đó. Ngươi cho rằng ngươi là sư phụ ngươi, Trác Nhất Phàm sao?"
Tuy cảm thấy hoảng sợ, nhưng còn chưa tới mức phải nhận sợ, vừa nói còn vừa kết ấn quyết, hai đạo kim mang liền bay ra từ trên người bọn họ, một Kim Ưng 100 trượng và một Quỷ Diện kim sắc cai mấy chục trượng liền xuất hiện, hai người phóng xuất Hoàng Cực Thiên Ấn, chuẩn bị toàn lực ứng phó!
Triệu Thành cười lớn: "Năm đó sư phụ ta đứng đầu bát hoàng, bây giờ Triệu Thành ta cũng có thể làm được, mà lại, ta sẽ làm càng tốt hơn. Từ nay về sau, khi nhắc đến Ma Hoàng mạnh nhất, mọi người sẽ không còn nhớ tới Trác Nhất Phàm, mà là ta, Ma Hoàng Triệu Thành, ha ha ha. . ."
Triệu Thành hét dài một tiếng, thân thể tản ra ánh vàng, một con Hắc Long bay thẳng cửu thiên. Mà lại Hắc Long khác trước kia, trên thân trừ ánh vàng, còn có màu đen tà mị, khiến người ta thấy liền run rẩy trong lòng.
Ưng Hoàng quay đầu nhìn Quỷ Hoàng, lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy, Hoàng Cực Thiên Ấn của hắn dường như không giống trước kia, cả hắc khí kia nữa, thật khiến trong lòng ta bất an!"
Quỷ Hoàng hung ác nói: "Bây giờ quan tâm cái đó làm gì, mặc kệ Hoàng Cực Thiên Ấn của hắn có biến hóa gì, chúng ta đều phải hủy nó, hừ!"
Nói xong, Quỷ Hoàng kết ấn quyết, mặt quỷ kia liền gào thét một tiếng, phóng tới Hắc Long. Ưng Hoàng cắn răng một cái, cũng chỉ huy Phi Ưng đi sát đằng sau, chỉ sát na, ba đạo Hoàng Cực Thiên Ấn liền hung hăng va chạm vào nhau.
Trong điện quang hỏa thạch, một tiếng vang thật lớn mãnh liệt phát ra, chấn nhiếp thiên địa. Hai người Ưng Hoàng chỉ cảm thấy một cỗ đại lực chạy khắp toàn thân, phốc phốc hai tiếng, cả hai ngửa mặt phun máu lên trời, ngay sau đó lui về sau bảy bước, mới đặt mông ngã xuống, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Làm sao có thể? Đến lúc này, hai người mới chính thức kinh hãi.
Làm sao ngay cả Hoàng Cực Thiên Ấn của hắn cũng cứng như vậy? Hai người bọn họ cũng liều mạng rồi, thế mà còn trọng thương. . .
Chẳng lẽ. . . Hắn thật đã đạt tới trình độ của sư phụ hắn năm đó?
Đột nhiên, hai người bọn họ cảm thấy trái tim giống như bị xiết chặt, giống như mệnh môn bị người ta tóm lấy. Hai người lần nữa ngẩng đầu, mới thình lình phát hiện, chẳng biết lúc nào, hoàng ấn của bọn họ đnag bay ngược sau đã bị một cái đuôi đen nhánh quấn chặt lại, không thể động đậy.
Mà chủ nhân cái đuôi kia đương nhiên chính là Hắc Long, cũng chính là hoàng ấn của Triệu Thành ngưng tụ!
Ưng Hoàng hoảng hốt kêu lên: "Ma Hoàng, ngươi muốn làm gì?".
Hoàng ấn chính là thần hồn của mình biến thành, tuy cường đại, nhưng vạn không thể có mảy may sơ xuất. Lúc này hoàng ấn của mình bị đối phương bắt lấy, hai người đương nhiên vô cùng.
Nhưng mà, mặc kệ hai người kết động ấn quyết như thế nào, Phi Ưng Quỷ Diện giãy giụa như thế nào, lại vẫn khó có thể tránh thoát khỏi Hắc long.
Nhất thời, hai người Ưng Hoàng mồ hôi lạnh ròng ròng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rống! Hắc Long lại chuyển vài vòng, quấn càng chặt Phi Ưng Quỷ Diện, ánh mắt Triệu Thành tà dị, tràn ngập trần trụi dục vọng nhìn hai đạo hoàng ấn, trong dục vọng, càng nhiều hơn là điên cuồng.
"Muốn làm gì? Hắc hắc hắc. . ." Triệu Thành bất giác liến môi, si ngốc cười nói: "Hai lão già kia, dám cản trở ta thu thập tài liệu luyện công. Đã như vậy, các ngươi cũng biến thành tài liệu luyện công cho ta đi. Bát hoàng ha, công lựccủa các ngươi nhất định đại bổ, ha ha ha. . ."
Không biết hắn đang nói cái gì, nhưng từ bên trong ánh mắt điên cuồng kia, hai người không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ, Ưng Hoàng hét lớn: "Ma Hoàng, ngươi chớ làm loạn, tất cả mọi chuyện đều do ngươi khởi lên, chúng ta chỉ là tự vệ thôi, nói cho ngươi biết, vài ngày trước Thánh Sơn truyền đến tin tức, bắt chúng ta an ổn lại, sắp có người tới thay thế bát hoàng, ngươi đừng có nháo sự, coi chừng ngươi là người bị thay thế đầu tiên!"
"Thánh Sơn?" Triệu Thành nhíu mày, ngay sau đó cười ha hả: "Thánh Sơn là cái chó gì? Đợi thần công của ta đại thành, ta cũng thịt nốt bọn lợn đó. Muốn cho người thay thế ta? Hừ hừ, rất nhanh ta sẽ khiến bọn lợn đó phải cúi đầu trước ta, ha ha ha. . ."