Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1892 - Chương 1898: Điên Cuồng

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1898: Điên cuồng

Điên!

Nghe được lời này, hai người quả thực khó mà tin được, Ma Hoàng lại dám cuồng vọng tự đại như thế.

Hai người liếc nhìn nhau, lại lần nữa kết động ấn quyết.

"Ưng Vũ Nhược Không!"

"Quỷ Ảnh Tung Hoành!"

Kim Ưng to lớn liền tỏa sáng hào quang, hóa thành từng mảnh lông vũ kim sắc, như một cơn mưa mũi tên, rất nhanh bay tán loạn. Quỷ Diện kia cũng gào thét, từng đạo tàn ảnh Quỷ Diện màu xám bay loạn khắp không trung. Hai người chia hoàng ấn thành nhiều phần, nuốn đào thoát.

Triệu Thành cười lạnh: "Hừ, mấy trò vặt."

"Ma Long Thôn Thiên!"

Triệu Thành đánh ra tầng tầng ấn quyết. Sau một khắc, Hắc Long rít lên một tiếng, hóa thành một đoàn hắc khí, như một ác ma mở ra miệng lớn, thôn phệ sạch sẽ những Kim Vũ cùng bóng xám tứ tán.

Sắc mặt hai người Ưng Hoàng đều vô cùng khó coi. Còn tưởng rằng tinh thần hắn thất thường, bọn họ có thể lợi dụng đó mà đào thoát đây, ai mà ngờ rằng hắn còn có chiêu thức như này.

Hắc khí lượn lờ như lồng giam, sắc mặt hai người trở nên càng thêm nặng nề.

Triệu Thành cười giễu cợt: "Ưng Hoàng, Quỷ Hoàng, các ngươi đã không phải là đối thủ của ta, có giãy dụa vô dụng, vẫn nên ngoan ngoãn làm thức ăn cho chym đi. Đợi bản Đế đạp vào Đế cảnh, các ngươi cũng có công lao đó, ka ka ka. . ."

Vừa dứt lời, Triệu Thành hét lớn một tiếng: "Âm Minh Quyết!"

Chỉ một thoáng, hắc khí ào ào ào tràn ngập toàn bộ bầu trời, thân thể hai người Ưng Hoàng cũng đang không ngừng co rút lại.

"Cái này. . . Đây là có chuyện gì, vì sao ta lại cảm thấy suy yếu thống khổ. . ."

"Hắn. . . Hắn. . . hoàng ấn của chúng ta. . ."

Quỷ Hoàng mắng to: "Ma Hoàng, ngươi đã làm gì hoàng ấn của chúng ta?"

Triệu Thành cười nhạo nói: "Không có gì, chỉ là đang hấp thu năng lượng hoàng ấn của các ngươi thôi. Chờ hút xong, các ngươi có thể đoàn tụ với tổ tiên, khặc khặc khặc. . ."

Hai người Ưng Hoàng giật nảy cả mình, càng cảm thấy kinh khủng, hai tay run run liên tục kết ấn, muốn chỉ huy hoàng ấn xông ra khỏi nơi quái quỷ này, nhưng lại đều vô dụng. Dù sao, bây giờ lực lượng của bọn họ đang yếu bớt đi rất nhanh, mà Triệu Thành lại quá mạnh, bọn họ đã là cừu non đợi làm thịt, không còn sức chống lại nữa. . .

Bịch bịch! Hai người đổ ầm xuống đất, toàn thân run rẩy co rúm lại, sinh mệnh lực đang kịch liệt xói mòn, sắc mặt đang từng bước trắng bệch xuống.

Triệu Thành cảm thụ lực lượng mãnh liệt trong thể nội được bổ sung kinh khủng, vẻ mặt hưởng thụ nhắm mắt lại.

Không hổ là công pháp của cao thủ Đế cảnh, quả nhiên thần kỳ bá đạo. Chỉ cần bản Hoàng tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có thể nhất thống Thánh Vực, ha ha ha. . .

Tức! Đúng lúc này, một tiếng kêu to bén nhọn vang lên, trên chín tầng trời, một thân ảnh màu nâu đổ ầm vào hắc cầu, phá tan ra một hang lớn bán kính mười trượng.

Triệu Thành còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh kia lại bay ra ngoài, nó là một cự ưng, phía dưới cự trảo còn đang nắm hai kim sắc quang ảnh, một Quỷ Diện, một Kim Ưng, chính là Hoàng Ấn của hai người Ưng Hoàng.

Hoàng ấn giải phóng, thân thể hai người Ưng Hoàng tỏa ra ánh sáng, tuy còn có chút suy yếu, nhưng đã có thể đứng lên, đến khi nhìn lên được Phi Ưng, Ưng Hoàng không tiếc tán thưởng: "Bảo bối tốt, làm tốt lắm!"

Quỷ Hoàng cũng vui mừng nói: "Đó là Linh sủng của ngươi sao? Thật sự là tới quá đúng lúc!"

"Bớt nói vớt vẩn, mau thu hoàng ấn hồi đi!"

Dứt lời, Ưng Hoàng vội vàng kết ấn, Quỷ Hoàng cũng vậy, bây giờ bảo toàn tính mạng mới là quan trọng.

Vù vù! Trong chốc lát, hai đạo hoàng ấn hóa thành hai đạo kim quang, trở lại trong cơ thể bọn họ, đến lúc này, bọn họ mới có thể thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Triệu Thành mặt trầm xuống, giận dữ nhìn cự ưng đang cấp tốc thoát đi, trong mắt lóe lên sát ý, đánh ra một chưởng: "Súc sinh đáng chết! Thiên Ma chưởng!"

Oanh! Cự chưởng từ trên trời giáng xuống, cự ưng giật mình, muốn vung đuôi, thay đổi hướng trốn, nhưng đã muộn, gần như chỉ là trong khoảng khắc, bàn tay khổng lồ kia đã bắt lấy thân hình khổng lồ của nó, sau đó hắc khí lưu chuyển, trong ánh mắt kinh khủng của hai người Ưng Hoàng, nó dần tan biến trong hắc khí, cuối cùng biến mất không còn gì nữa.

Tê! Hai người hít sâu một hơi, sau lưng bốc lên khí lạnh, đều khó có thể tin.

Ma Hoàng từ chỗ nào học được công phu tà môn này vậy, quá kinh khủng rồi!

Sau khi gọi Hắc Long trở về thể nội, Triệu Thành quay đầu nhìn hai người, cười tà: "Con súc sinh cứu các ngươi một mạng, nhưng tiếc các ngươi không còn cơ hội thứ hai, hừ hừ hừ. . ." Dứt lời, Triệu Thành lại mạnh mẽ dậm chân, phóng tới hai người.

Lúc này, hai người không còn chút suy nghĩ muốn phản kích, gần như không hẹn mà quay người co cẳng chạy, tốc độ cực nhanh, có thể nói là bình sinh chỉ có một lần trong đời.

Ma Hoàng cắn thuốc à, làm sao lại trở nên biến thái như vậy?

Nhưng chẳng chạy được bao xa, hưu một tiếng, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện phía sau bọn họ, đánh ra một chưởng: "Ha ha ha. . . Lấy tốc độ của các ngươi, còn muốn đào thoát khỏi tay bản Hoàng? Đúng là nói chuyện viển vông, ha ha ha. . ."

Ưng Hoàng sợ hãi kêu lên: "Tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy!"

Quỷ Hoàng nhìn xung quanh, một chưởng đánh vào đầu vai Ưng Hoàng, đồng thời rất áy náy nói: "Xin lỗi, Ưng huynh. Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này, ngày sau nhất định giết Triệu Thành, báo thù cho ngươi, kiếp sau cũng sẽ lấy thân páo đáp!"

Ưng Hoàng không kịp phản ứng, bị người của mình ám toán, cả người liền lảo đảo, ngay sau đó bị Triệu Thành túm lấy cổ. Đồng thời hai người cũng dừng lại một chỗ. Ưng Hoàng tức giận gầm lên: "Quỷ Hoàng đáng chết, ngươi chết không yên lành!"

Nhưng Quỷ Hoàng lại giống như không nghe thấy, chỉ biết cắm đầu chạy.

Ưng huynh, xin lỗi, một người chết dù sao tốt hơn hai người chết, ngươi hi sinh sẽ không uổng phí đâu, vợ ngươi cũng hãy cứ để ta chăm sóc cho, đừng lo.

Ưng Hoàng sắp khóc rồi. Triệu Thành nắm thật chặt cổ hắn, khinh miệt nói: "Đây chính là tình đồng chí của các ngươi sao, thật đúng là làm cho người cảm động đến gớt nước mắt, khặc khặc khặc. . ."

"Ma. . . Ma Hoàng, ngươi đừng giết ta, ta làm trâu làm ngựa, lấy thân báo đáp ngươi. . ." Ưng Hoàng run run rẩy rẩy cầu xin, nhưng không đợi hắn nói xong, một đạo hắc khí ầm vang bao trùm lấy hắn. Đại khái một phút sau, hắc khí lui tán, trước mắt Triệu Thành chỉ còn một mảnh bột mịn mà thôi.

"Hừ hừ, làm trâu làm ngựa cho ta? Ngươi cho ta ngu xuẩn giống như ngươi, sẽ tin tưởng bát hoàng sao? Ha ha ha. . ."

Tiếng cười to tà dị vang vọng thương khung, Ưng Hoàng chết thảm, Quỷ Hoàng trọng thương đào vong, Ma Hoàng đại thắng, lăng lập giữa thiên địa, chấp chưởng thương khung. Thế lực của Ma Hoàng Vừa mới bị đánh cho tan rã, nhìn thấy lão đại của mình đại hiển thần uy, liền ào ào phất cờ hò reo.

Có điều rất nhanh, Ma Hoàng chợt quay đầu lạnh lùng vung tay về phía bọn họ, mấy trăm người lập tức bị cuốn vào trong hắc khí, hóa thành bột mịn.

Mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, bị dọa đến không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

Ma Hoàng nổi giận nói: "Một đám phế vật, đánh tiếp cho ta, đoạt lấy càng nhiều địa bàn, thu thập càng nhiều tù binh nô lệ, không phải bọn chúng chết, thì là các ngươi vong, ta muốn càng nhiều tài liệu luyện công, nghe chưa?"

"Ây. . . Nghe, nghe rồi, Ma Hoàng đại nhân. . ." Mọi người run rẩy gật đầu, ngay sau đó liền liều mạng xông về phía trước.

Chỉ là giờ khắc này trong lòng bọn họ không còn sục sôi sau chiến thắng, mà chính là hoảng sợ. Dù sao, trước kia bọn họ chiến đấu vì Ma Hoàng, là vì kiến công lập nghiệp. Nhưng bây giờ, bọn họ phải vì thu thập khẩu phần lương thực cho Ma Hoàng. Nếu thu không thập được, chính bọn họ sẽ trở thành khẩu phần lương thực.

Thật giống như chó săn, nếu không săn được mồi, chính mình sẽ bị mổ.

Triệu Thành nở nụ cười tà mị, hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời thét dài!

Nơi xa, Trác Phàm ở một chỗ ngóc ngách quan sát, chỉ có thể bật cười lắc đầu, cuối cùng thở dài một hơi, Lệ Kinh Thiên lẩm bẩm nói: "Trác quản gia, Ma Hoàng càng ngày càng ngốc, giết người luyện công mà cũng dám công khai!"

"Hắn không phải ngốc, là điên cuồng!" Trác Phàm mỉm cười, trong mắt chớp động lên tinh mang: "Thiên Ma Đại Hóa Quyết khiến thực lực điên cuồng tăng trưởng, đã khiến hắn quên tiết chế. Vì hấp thu càng nhiều lực lượng, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra. Trời muốn ngươi vong, trước phải làm cho ngươi cuồng, cuồng tới trình độ nhất định, thì không coi ai ra gì, cái gì cũng không để ý. Chờ xem, Thánh Sơn sẽ tìm tới cửa sớm thôi, chúng ta chỉ cần chờ hắn thoái vị!"

"Còn nữa, bên Long tộc có tin tức chưa?" Trác Phàm đột nhiên quay đầu hỏi.

Lệ Kinh Thiên khom người nói: "Trác quản gia, còn chưa có hồi âm, làm sao, ngài chờ không nổi sao?"

Bình Luận (0)
Comment