"Cái gì, một mình Ma Hoàng đại bại hai người Ưng Hoàng Quỷ Hoàng, mà lại Ưng Hoàng còn bị hắn giết?"
Đan Hà Tông, Diễm Hoàng vừa đọc đợc ngọc giản, liền kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó không ngừng run rẩy: "Sao có thể? Trước đây không lâu ta mới đọ sức với Ưng Hoàng, làm sao lại bị tuỳ tiện giết, còn là hai chọi một!"
Mai Tam Cô cũng khó hiểu nói: "Sư tỷ nói rất đúng, nhưng sự thật Ưng Hoàng đã chết thật, Quỷ Hoàng bại trốn, không biết tung tích. Giờ địa bàn của bọn họ bị Ma Hoàng thu phục dễ dàng, bây giờ thế lực và địa bàn của Ma Hoàng đã lớn nhất bát hoàng, không thể khinh thường!"
"Vậy liệu có phải là Trác Phàm lại nghĩ ra trò gì khiến Ưng Hoàng bị hạ độc thủ chết?" Diễm Hoàng lại nghi ngờ nói.
Mai Tam Cô lắc đầu nói: "Sư tỷ, ta thấy khả năng này không lớn. Khi đó ba người giao chiến trước mắt bao người, không giả được, còn nữa, thực lực bát hoàng khó mà dùng âm mưu quỷ kế để bù đắp, tiểu tử kia đúng là rất tài giỏi, nhưng chắc chắc cũng không đến mức tính kế làm cho hai người Ưng Hoàng liên thủ mà cũng không trốn nổi!"
"Đúng vậy, vậy chuyện này thật kỳ quặc, chẳng lẽ Ma Hoàng chơi đá, thật trở nên lợi hại như vậy?"
"Aizz, thôi thôi, chuyện Thiếu chủ chết ở chỗ chúng ta còn chưa có kết quả, Khuynh Thành không biết bị kẻ nào bắt đi, ta đâu còn có lòng dạ để ý tới ân oán giữa bát hoàng chứ"
"Sư tỷ nói đúng!"
Đúng lúc này, liên tiếp những tiếng bước chân vang lên, một đệ tử đi đến, cung kính trình lên ngọc giản: "Sư phụ, có một phần ngọc giản truyền đến, linh áp trên đó rất mạnh, chúng ta khó có thể xem, hẳn là cần đích thân sự phụ xem!"
"Quỷ Linh Ấn?" Diễm Hoàng cầm ngọc giản lên xem, liền giật mình: "Là Quỷ Hoàng truyền đến!"
Nói rồi, Diễm Hoàng nhíu mày trầm tư, rồi mở phong ấn ngọc giản, tỉ mỉ xem xét, lát sau thì giật mình kêu lên: "Quỷ Hoàng mời bát hoàng chúng ta tề tụ Quỷ Trúc Lâm, có chuyện quan trọng cần thương lượng!"
"Hẳn là liên quan tới đại chiến ba nhà lần này!" Mai Tam Cô nói.
Diễm Hoàng gật đầu, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài: "Tam Cô, đi theo ta, dù sao bây giờ chuyện của Khuynh Thành và Thiếu chủ tạm thời không có đầu mối, chúng ta đi xem xem Ma Hoàng cắn đá gì!"
Dứt lời, Diễm Hoàng bay lên không, Mai Tam Cô vội vàng đuổi theo.
Một tháng sau, hai người Diễm Hoàng đáp xuống một rừng trúc Âm khí cực nặng, ba bước một người đứng, năm bước một trạm canh gác lớn, vô số mộ phần mọc đầy cỏ dại san sát ven đường.
Diễm Hoàng đi tới một đình viện, chỗ đó sớm đã có một đám người quen thuộc.
Nhìn thấy hai người tới, Quỷ Hoàng đuổi vội vàng đứng dậy ôm quyền: "Diễm Hoàng đại nhân, ngài rốt cục đến!", rồi chỉ một ghế trống nói: "Mời ngồi!"
Diễm Hoàng không khách khí, chậm rãi ngồi xuống, vừa mở miệng liền đi thẳng vào chủ đề: "Hôm nay Quỷ Hoàng đại nhân mời chúng ta đến đây, có phải là bởi vì chuyện Ma Hoàng giết Ưng Hoàng?"
Nghe được lời này, tất cả mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía Quỷ Hoàng.
Chuyện này quá mức kỳ quặc, không thể không khiến bọn họ suy nghĩ nhiều.
"Đúng vậy, hôm nay mời chư vị tới trao đổi chính là vì chuyện này!" Quỷ Hoàng ai thán: "Ưng Hoàng lão huynh bị chết thảm mà, ngay cả thi thể cũng không còn."
"Thế nào, ngươi muốn chúng ta giúp hắn báo thù?" Kiếm Hoàng sâu xa nói.
Quỷ Hoàng chậm rãi lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không phải vậy, thực ân oán giữa bát hoàngtừ xưa đến nay không ai nói rõ được. Hôm nay là bằng hữu, ngày mai lại có thể là địch nhân, vô luận người nào chết trên tay người nào, đều chỉ là gieo gió gặt bão, không có gì để mà báo thù hay không báo thù. Chỉ là, lần này Ưng Hoàng lão huynh bị chết rất kỳ quặc. Nếu không thể hiểu rõ ngọn ngành, ta nghĩ tất cả chúng ta sớm muộn sẽ trở thành thức ăn cho thằng điên kia, còn là chết không yên lành!"
Tất cả mọi người giật mình.
"Thế nào, Ma Hoàng thật mạnh như vậy? Nghe đồn hai người các ngươi lấy hai địch một đều không phải là đối thủ của hắn, Ưng Hoàng còn bởi vậy chết thảm, tất cả là thật sao? Bên trong có duyên cớ gì hay không?"
"Nào có duyên cớ gì? Quang minh chính đại đọ sức, chúng ta xác thực không phải đối thủ của!" Quỷ Hoàng bất đắc dĩ thở dài: "Nói ra thật sự xấu hổ, chúng ta thật là tài nghệ không bằng người, bị giết hết là chuyện đương nhiên!"
Mọi người lần nữa liếc nhau, một trái tim như thắt chặt lên.
Nhất là Kiếm Hoàng, lão híp mắt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng. Dù nói thế nào, thực lực bực này đã uy hiếp được địa vị đứng đầu bát hoàng của hắn.
"Nếu như đúng vậy, cho dù là lão phu cũng chưa chắc thắng được hắn?"
Nghe vậy, Quỷ Hoàng xùy cười: "Kiếm Hoàng! Thứ cho tại hạ nói thẳng, ngài có thể thắng được Trác Nhất Phàm năm đó không?"
Kiếm Hoàng biến sắc: "Vì sao lại nhắc đến người này? Đã mấy ngàn năm trôi qua, không phải chúng ta đều tự có chung nhận thức, không còn nhắc đến hắn sao?"
"Đúng vậy, chúng ta không muốn nhắc lại tên Ma Hoàng đáng giận đó, cái thằng quái vậy có thể lấy một địch bảy. Tuy lúc trước hắn một thân một mình, độc lai độc vãng, nhưng bất kỳ ai cũng không dám khinh thường, một mình hắn có thể ngăn cản ngàn vạn binh!"
Quỷ Hoàng hít sâu một hơi, đầy phiền muộn nói: "Nhưng bây giờ, không nhắc tới hắn là không được, dù sao lại đang có một Trác Nhất Phàm sinh ra, nếu chúng ta còn không đối mặt hiện thực, kẻ chịu thiệt sẽ chỉ là chúng ta!"
Kiếm Hoàng hoảng hốt: "Ngươi nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ bây giờ Triệu Thành có thể vượt cả sư phụ hắn? Hừ hừ, sao có thể? Thiên phú của Trác Nhất Phàm, trừ người ở Thánh Sơn, khắp thế gian đều kinh ngạc. Có người từng nói, nếu hắn xuất thân Thánh Sơn, tối thiểu nhất sẽ là cao thủ Thánh Giả đỉnh phong, càng có khả năng đạt tới Chuẩn Đế, thậm chí Đế cảnh. Còn thằng ngu Triệu Thành kia, nhiều năm như vậy, ngay cả một phần mười công lực của sư phụ hắn cũng không đạt tới, làm sao có thể. . . Hừ!"
"Kiếm Hoàng, trước kia không đạt tới, không có nghĩa là bây giờ không được, hơn nữa, nếu còn càng khủng bố hơn thì sao?!" Ánh mắt Quỷ Hoàng hiện rõ vẻ kiêng dè. Mọi người thấy hắn không giống đang nói đùa, sắc mặt cũng càng ngưng trọng lên.
Quỷ Hoàng tiếp tục lên tiếng: "Lần này gặp lại tiểu tử kia, so với trước kia, ta có thể nói là tưởng như hai người. Trước kia hắn âm hiểm bá đạo, nhưng còn có thu liễm, nhưng bây giờ hắn triệt để điên cuồng, cái gì cũng không để ý, người điên không có hai loại, không coi chúng ta ra gì thì, đến cả Thánh Sơn cũng bị hắn khinh bạc, còn nói rất nhanh sẽ bình định Thánh Sơn!"
"Thì hắn, hắn có thể làm được sao? Hừ hừ. . ." Mọi người khinh thường lắc đầu.
Quỷ Hoàng nhếch miệng cười một tiếng, nghiêm túc dị thường nói: "Hắn dám nói câu nói này, không phải vô duyên vô cớ, nếu như các ngươi thấy được bộ dáng bây giờ của hắn, nhất định sẽ có loại cảm giác này. Cái tên điên này. . . hắn thật sự có lực lượng để dám nói thế, trong thời gian ngắn, công lực của hắn đề cao đến mức miểu sát Ưng Hoàng, đã đuổi sát năm đó Trác Nhất Phàm rồi!"
"Thế nào, ngươi có đầu mối gì sao?" Mọi người nghi vấn hỏi
"Các ngươi xem đây!" Quỷ Hoàng liền xuất ra một bọc quần áo, đặt lên bàn đá, mở ra chỉ thấy tro bụi, hắn cười thần bí nói: "Các ngươi cảm thấy, đây là cái gì?"
"Bụi đất!"
"Sai, là người!"
"Người?"
"Không sai!" Quỷ Hoàng gằn từng chữ một: "Ta phát hiện tiểu tử Ma Hoàng kia đang dùng người để luyện công. Mà sau trận đại chiến kia, chính hắn cũng đã thừa nhận điểm này, hắn phát động chiến tranh, chính là vì muốn tài liệu luyện công. Ưng Hoàng lão huynh chính là bị công pháp quỷ mị của hắn hóa thành tro bụi!"
Cái gì? Mọi người sợ hãi cả kinh, ào ào hoảng hốt: "Nhưng lấy người đến luyện công, Thánh Vực rõ ràng có cấm chỉ, đây là chuyện khiến người người oán trách, nếu phát hiện, giết bất luận tội. Chẳng lẽ hắn không sợ cao thủ Thánh Sơn rời núi tiêu diệt hắn sao?"
"Ta đã nói rồi, thằng này chơi đá quá độ, đã chẳng còn coi Thánh Sơn ra gì. Hơn nữa lúc ấy hắn còn nói, rất nhanh hắn sẽ có thể xưng Đế, đến lúc đó Thánh Sơn trong mắt hắn chỉ là cái nịt!"
"Xưng Đế?" Mọi người càng kinh hãi.
Trừ thời Thượng Cổ, trên đời không ai xưng đế, hắn lấy đâu ra lá gan nói mình nhất định sẽ xưng Đế? Dù thánh sơn cũng không ai dám nói có thể xưng Đế.
Mà không thể xưng Đế, thì xem như Thánh Giả đỉnh phong cũng có thể bị nhiều người vây chết, sao hắn lại dám làm ra việc ác coi trời bằng vung như vậy?
Nhưng Kiếm Hoàng sau khi trầm ngâm thì lại sâu xa nói: "Bây giờ phương pháp xưng Đế chỉ có hai loại, hoặc là tự mình lĩnh hội, đáng tiếc người đời sau không thể đạt được trí tuệ như các cụ thời xưa, hoặc chính là. . ."
"Được truyền thừa Đế cảnh!" Mọi người đồng thanh nói, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ, hắn có được truyền thừa Đế cấp?"
Quỷ Hoàng nặng nề gật đầu: "Khả năng này cực lớn, bằng không, thế gian nào có loại công pháp làm cho thực lực của hắn trong thời gian ngắn tăng gấp bội như vậy? Nếu đây là thật, vậy có thể hắn không điên, mà chỉ đang nói sự thật. Có được truyền thừa Đế cảnh, xưng Đế chỉ còn là vấn đề thời gian, xác thực có thể đấm vỡ mồm bọn lợn Thánh Sơn!"
"A, thứ này. . ." Chợt, Diễm Hoàng như phát hiện tân đại lục, từ bên trong đám bột mịn, nàng lấy ra một bộ quần áo, trong mắt chớp động lên vẻ kinh dị.
Quỷ Hoàng liền nói: "Đây là quần áo trên người những thi hài sau khi bị hắn luyện công, dường như công pháp của hắn còn có thể hóa thân thể, thần hồn thành bột mịn, ngay cả quần áo cũng giống như vậy!"
Vật này làm sao lại giống thi hài Thiếu chủ thế, chẳng lẽ. . .
Nguyên lai đều do ngươi làm, Ma Hoàng, hừ!
Ngươi chết chắc rồi, đợi ta bẩm báo sơn chủ, ngươi. . .
Nàng mới nghĩ đến đây, Kiếm Hoàng trịnh trọng cao giọng nói: "Các vị!"
"Xem ra chúng ta lại phải đoàn kết nhất trí, như năm đó đối phó Ma Hoàng Trác Nhất Phàm. Có điều, giáo huấn năm đó, mọi người còn nhớ chứ. Bởi vì Thánh Giả đến, Trác Nhất Phàm dưới tình thế cấp bách, hủy Bí Lục, bạo thể mà chết. Nhưng lần này, chúng ta phải giữ bí mật. Nếu không, cho dù đoạt được truyền thừa Đế cảnh, lại chỉ vô cớ làm lợi cho người khác, cần gì phải vậy chứ?"
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, sau đó lại toàn bộ hướng ánh nhìn về phía Diễm Hoàng!
Diễm Hoàng bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đồng ý. . .