Trời u ám, mưa tí tách tí tách không ngừng, một bóng người trùm trong hắc bào chầm chậm đi trong núi sâu tịch mịch, chỉ chốc lát sau liền tới một lương đình, nhìn hai bên, lẩm bẩm nói: "Bọn họ còn chưa tới sao?"
"Ha ha ha. . . Trác quản gia, chúng ta đã đến từ lâu, chỉ còn chờ ngài đại giá quang lâm!" Một tiếng cười to phóng khoáng vang tận mây xanh, ngay sau đó, từng tiếng xé gió vang lên, năm bóng người xuất hiện, chính là năm vị bát hoàng.
Người áo đen kia khẽ cười một tiếng, chậm rãi hất áo choàng đen xuống, chẳng ai khác ngoài Trác Phàm, "Thật sự là khó được, đường đường năm vị bát hoàng, thế mà lại mời ta bí mật đến đây, tiểu tử thụ sủng nhược kinh!"
"Trác quản gia khách khí rồi, ngươi có thể làm theo ước định, một mình đến đây, cũng thật làm cho bọn ta vui mừng, mời ngồi!" Kiếm Hoàng vui vẻ nói.
Trác Phàm ngồi xuống, cười nói: "Các vị tiền bối hẹn ta đến là vì chuyện gì vậy, còn chỉ được phép một mình ta đến, ngay cả Ma Hoàng đại nhân cũng phải giữ bí mật!"
"Ngài không nói với hắn chứ?!" Kiếm Hoàng có chút khẩn trương hỏi.
Trác Phàm lòng dạ biết rõ, thản nhiên đáp, "Đương nhiên! Ma Hoàng đại nhân trăm công nghìn việc, loại chuyện nhỏ nhặt này sao cần phiền đến ngài ấy? Nếu không thì cần ta làm gì? Ta có thể xử lý, tất nhiên phải tự xử lý!"
"Đúng đúng đúng, Trác quản gia thật không phải phàm nhân, tự có thể một mình gánh vác một phương, không cần mọi thứ đều phiền tới hắn, ha ha ha. . ." Kiếm Hoàng yên lòng bật cười lớn, hài lòng gật đầu.
Trác Phàm đi thẳng vào chính đề: "Đúng rồi, vấn đề của tại hạ, các vị vẫn chưa trả lời, các vị bí mật mời ta đến đây là có gì cần nói vậy? Dù nói thế nào, ta chỉ là một quản gia, nhiều quyết sách quá lớn, ta khó có thể làm chủ, các ngươi phải tìm Ma Hoàng đại nhân thương lượng mới phải!"
"Không không không, chúng ta không tìm hắn, chúng ta chỉ tìm ngươi!" Kiếm Hoàng vội ho một tiếng, sâu xa nói: "Trác quản gia, trước khi chúng ta chính thức trao đổi, lão phu muốn hỏi thăm ngươi một việc, thời gian gần đây Ma Hoàng đại nhân có gì dị thường không?"
"Dị thường? Không có, vừa đánh thắng trận, có gì dị thường đâu?" Trác Phàm chế nhạo nói, sắc mặt Quỷ Hoàng liền trầm xuống, nghẹn họng không nói ra lời.
Kiếm Hoàng mỉm cười khoát tay, tiếp tục nói: "Trác quản gia là người thông minh, cần phải hiểu ý lão phu. Lão phu không phải muốn biết bí mật của Ma Hoàng, chỉ là hỏi thăm về tình trạng của hắn gần đây, liệu có gì không ổn hay không. Ngươi hẳn phải biết, lúc trước trên chiến trường hắn quỷ dị tàn nhẫn điên cuồng bực này, thật sự rất đáng sợ. Ngươi ở bên cạnh hắn, nếu hắn nổi điên lên với ngươi. . ."
"Cái này. . ." Trác Phàm nhíu mày suy tư, lẩm bẩm nói: "Quả thật như Kiếm Hoàng đại nhân nói, gần đây Ma Hoàng đại nhân đúng là có chút không ổn. . ."
"Không ổn ở chỗ nào?"
"Cả người trở nên âm u, cả ngày trốn trong mật thất luyện công, lúc nào cũng muốn tù binh, nên mới không ngừng khuếch trương đánh chiếm đại bàn. Tuy liên tục tác chiến như thế cũng khiến các tướng sĩ dưới trướng Ma Hoàng không chịu được, nhưng đại nhân vẫn cứ được ăn cả ngã về không, người nào khuyên cũng vô dụng. Có thể nói, Thiên Ma sơn trừ ta, ai từng khuyên can đều bị Ma Hoàng đại nhân xử hết."
Hỏi được đến đây, Kiếm Hoàng kích động nói: "Vậy hắn muốn nhiều tù binh như vậy làm gì, có phải đang luyện công pháp tà môn gì đúng không?"
Trác Phàm lập tức ngừng lời.
Biết hắn vẫn còn tâm trung thành, Kiếm Hoàng vội vàng đổi vấn đề: "Trác quản gia, hắn biến thành như này từ khi nào?"
"Cái này. . . ta cũng không rõ!" Trác Phàm mê mang lắc đầu: "Dù sao sau khi ta ra khỏi Minh Hải, nguyên khí tổn hao nhiều, sau mấy tháng dưỡng thương ở gia tộc, mới hồi lại Thiên Ma sơn. Lúc gặp lại Ma Hoàng đại nhân, hình như hắn chính là như vậy!"
Minh Hải!
Năm vị bát hoàng liếc nhìn nhau, trong mắt chớp động lên đạo đạo tinh mang, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, trong lòng tựa như gương sáng.
Khẳng định là Minh Hải, dưới cơ duyên xảo hợp có được bảo vật của Minh Đế, mới trở nên biến thái như vậy. Chỉ là hắn giữ kín không nói ra, muốn một người độc chiếm, như là Trác Nhất Phàm năm đó vậy, hừ hừ!
Đã hiểu rõ mọi chuyện, mục đích của năm người càng thêm sáng tỏ, lần này đến phiên Diễm Hoàng mở miệng dụ dỗ: "Trác quản gia, với tính khí thất thường của Ma Hoàng, ngài làm việc dưới tay hắn vẫn thuận lợi sao?"
"Vẫn không tệ lắm!" Trác Phàm mỉm cười, bình tĩnh nói: "Ma Hoàng đại nhân tuy hà khắc đối với người khác, nhưng đối ta vẫn là lễ kính có thưa, bao nhiêu người khuyên can đều chết, chỉ có ta còn sống đây, ha ha ha. . ."
Diễm Hoàng cười nhẹ gật đầu: "Trác quản gia, đừng nói là Ma Hoàng, chủ tử nào có được ngài đều không nỡ để ngươi đi. Nhưng. . . Ngươi có nghĩ tới hay không, bây giờ hắn đang cần dùng tới ngươi, mới có thể lịch thiệp với ngươi như thế. Nhưng nếu có một ngày, ngươi không còn hữu dụng, hắn sẽ đối đãi với ngươi như thế nào đây?"
"Ta tin tưởng, ta sẽ luôn hữu dụng!" Trác Phàm kiêu ngạo nói.
Mọi người run lên, liếc nhìn nhau, sắc mặt hơi trở nên nặng nề.
Trác Phàm này, đừng nhìn thực lực thấp, vẫn có thể là người cao ngạo a. . .
Nhưng đối với điểm này, Diễm Hoàng vẫn cười nhạo: "Trí tuệ của Trác quản gia, chúng ta bội phục. Ta tin tưởng bát hoàng chúng ta, thậm chí là Thánh Giả, vô luận là ai, có thể có được người như Trác quản gia, đều sẽ xem là tâm phúc. Nhưng. . . Dốc hết toàn lực, khi là một người thân mang lực lượng mạnh đến mức không ai có thể chạm tới, khi đó hắn sẽ còn cần trí tuệ của ngài sao?"
"Ngươi có ý gì?" Trác Phàm dần dần thu liễm nụ cười.
Thấy thế, Diễm Hoàng hài lòng gật gật đầu, tiếp tục mê hoặc: "Trác quản gia cần phải hiểu, vì sao Ma Hoàng lại trở nên mạnh như thế. Mà lại tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ càng mạnh hơn, đến sau cùng, sẽ một chân đá văng ngươi ra. Giết được thỏ, mổ chó săn, đến khi hắn không có đối thủ, ngươi còn hữu dụng sao? Người cần phải biết tính toán lâu dài, Trác quản gia, ngài hiểu ý ta chứ?"
Trác Phàm không nói gì, cúi đầu nhín xuống dưới, bắt đầu suy tư do dự.
"Trác quản gia!" Lúc này, Quỷ Hoàng mở miệng: "Lấy tài trí của các hạ, tuy không vào được hàng ngũ bát hoàng, nhưng lại thắng bát hoàng rất nhiều. Lão phu tin tưởng, bất kỳ một cao thủ Hoàng giai nào có được phụ tá như Trác quản gia, tất sẽ có năng lực ngang bằng bát hoàng, ngươi là Vô Miện bát hoàng. Ngươi không có Ma Hoàng, sẽ vẫn như trước, ngươi vẫn là chính ngươi, Ma Hoàng không có ngươi lại sớm phải xuống đài. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý lấy tài cán bực này đi phụ tá một kẻ tiểu nhân, cuối cùng còn bị người ta vô tình vứt bỏ sao?"
Trác Phàm hít một hơi thật sâu, dường như đã động tâm, ngửa đầu nhìn trời xanh, lẩm bẩm nói: "Nói đi, các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nhau, thấy Trác Phàm rốt cục bị thuyết phục, mọi người đại hỉ, Kiếm Hoàng vội vã không nhịn nổi nói: "Chúng ta hi vọng ngươi giúp chúng ta xử lý Triệu Thành!"
"Nếu chúng ta đột nhiên tiến công địa vực Ma Hoàng, nhất định sẽ kinh động đến hắn, đả thảo kinh xà, để hắn trốn đi thì phiền phức. Cho nên, chúng ta nhất định phải bí mật vây quét hắn. Nhưng khu vực Ma Hoàng nhiều thủ vệ như vậy, muốn bí mật hành động, không có người bên trong là hoàn toàn không có khả năng thành công, nhất là Thiên Ma sơn, các loại trận pháp phòng ngự nhiều như vậy, cho dù là bát hoàng muốn lặng yên không một tiếng động tiến vào, chỉ là nói chuyện viển vông."
"Bây giờ, Ma Hoàng đang bế quan, toàn bộ đại quyền Thiên Ma sơn đều nằm trong tay Trác quản gia. Chỉ cần ngài mở cửa sau cho chúng ta là được!"
Trác Phàm gật đầu, dứt khoát nói: "Như vậy về sau ta có chỗ tốt gì!"
Thấy Trác Phàm sảng khoái như vậy, Diễm Hoàng đại hỉ nói: "Bát hoàng chi vị vẫy chào ngươi!"
"Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đề cử ngươi làm tân bát hoàng, tuy ngươi không phải cao thủ Hoàng giai, nhưng bất kỳ gia tộc nào ngồi lên trên đó, đều sẽ do ngươi khống chế, trên thực tế sẽ không có gì khác bát hoàng, mà lại đến lúc đó chúng ta chỉ nhận ngươi bình khởi bình tọa với chúng ta, ngươi yên tâm đi."
"Ta có thể tin lời các ngươi sao?"
Diễm Hoàng nghiêm túc gật đầu nói: "Đương nhiên, chúng ta có thể lấy đạo tâm thề. Mà lại điều kiện mà lần trước ngươi nói với vị Thánh Giả kia, ta đã cho ngươi truyền đến đệ lục Thánh Sơn. Yên tâm đi, Thánh Sơn đã đồng ý. Ngày sau cho dù Thánh Sơn thật phái người xuống núi muốn thay thế một vị bát hoàng nào đó, cũng tuyệt sẽ không động tới ngươi."
"Lời hứa hẹn này, ngay cả chúng ta mấy người đều không có. Nói cách khác, về sau coi như chúng ta không được làm bát hoàng, ngươi vẫn tại vị, thành một phương chư hầu!"
Nghe được lời này, bọn người cùng nhau gật đầu, ào ào khuyên thêm.
"Đúng vậy, điều kiện này ngon như thế, ngươi còn có gì mà không đáp ứng?"
"Đúng vậy, chúng ta còn đang ghen ghét đây, có Thánh Sơn bảo vệ, đây quả thực là hộ thân phù. Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm thuê cho Ma Hoàng, sau đó còn bị tên súc sinh đó qua cầu rút ván?"
Nhìn đám lão già này, Trác Phàm cười lạnh trong lòng.
Điều kiện này, đối với những người không hiểu biết, thật đúng là tràn ngập sức hấp dẫn. Danh vị bát hoàng cả đời không đổi, không có chút mạo hiểm, thật là nghe rất sướng tai.
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ thử, đợi sau khi chuyện thành công, những kẻ này còn quan tâm bát hoàng chi vị sao? Bọn họ đoạt được truyền thừa Đế cảnh, ánh mắt tất nhiên sẽ chuyển đến vị trí cao nhất, nào còn sẽ quan tâm hư danh bây giờ?
Có điều, Trác Phàm chỉ hy vọng thấy bọn họ nghĩ như vậy, và cũng sẽ như bọn họ mong muốn.
Trác Phàm lộ vẻ hài lòng, cười nói: "Như vậy. . . các vị đại nhân, khi nào động thủ?"
Nghe được câu này, năm người kia nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được mà cười to lên.
Trác Phàm nhếch miệng nở nụ cười tà dị. Chỉ là, sâu trong mắt chợt lóe lên vẻ băng lãnh.
Nhớ năm đó, chắc các ngươi chính là mê hoặc tên nghiệt đồ như thế ha, hừ hừ. . .