Trong thư phòng trang nhã, Khúc Hướng Phong vô cùng lo lắng, đầu đầy mồ hôi, đi qua đi lại.
Từ Thiên Xuyên run rẩy cầm ngọc giản trong tay, trầm ngâm nửa ngày, lại đập xuống bàn, vẻ mặt đầy lo lắng, mày nhíu chặt: "Các ngươi nói xem, nên trả lời ngọc giản này thế nào?"
"Trả lời cái gì?"
Da mặt Vũ Thiên Thu run lên như sắp khóc. "Nhận chức ba tháng, trưởng lão Thánh Sơn hỏi thăm đến, điều này chúng ta làm sao trả lời? Tất cả mọi người đều muốn chạy ra bên ngoài, cản cũng không cản được. Rất nhiều khoáng thạch dược tài các gia tộc khai thác, tất cả toàn tộc đều quy ẩn, Mà tài nguyên gửi đến Thánh Sơn, đừng nói suy giảm, căn bản hoàn toàn bị đình trệ, nếu tiếp tục như thế, chúng ta làm sao giải thích với sư phụ sư bá Thánh Sơn?"
"Vậy còn chờ gì, nhanh nghĩ biện pháp đi!"
"Đã nghĩ, biện pháp có thể sử dụng chúng ta đều dùng, ép buộc dụ dỗ, chúng ta đã làm những gì nên làm nhưng không có hiệu quả, hiện tại chúng ta càng không đủ thủ hạ, mặc kệ đi, dù nói thế nào chúng ta cũng là người Thánh Sơn, tại sao bọn họ lại rời bỏ chúng ta?"
Da mặt run lên, Từ Thiên Xuyên nhíu mày không hiểu, bất đắc dĩ cúi thấp đầu: "Âm mưu, đây tuyệt đối âm mưu của đám bát Hoàng kia, bọn họ muốn xem chúng ta làm chuyện cười, cố ý giở trò trong bóng tối, nếu không vì sao chúng ta quản lý trên địa vực này, càng làm càng hỏng bét? Chúng ta tìm người mất tích cho bọn họ, nhưng bọn họ lại muốn bỏ chúng ta mà đi, chắc đã được thông báo từ trước!"
"Không sai, những tên dân đen này lại cô phụ ý tốt của chúng ta, bọn chúng thật đáng chết."
Trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác, Khúc Hướng Phong oán hận nói: "Từ nhỏ đến lớn ta đều chưa từng cố gắng như vậy, toàn âm toàn y vì bọn họ, thế mà nhận lại được cái gì? Hừ, đại ca, ta đề nghị cần phải tăng thêm hình phạt, về sau ai dám tự ý rời khỏi gia viên, không an lòng thu thập tài nguyên cung cấp nuôi dưỡng Thánh Sơn, tru di thập tộc hắn, ngay cả hàng xóm cũng không buông tha, một người dám chạy, đồ sát toàn trấn. Ta cũng không tin, ai trong bọn họ còn dám chạy, người nào lại dám để cho người khác chạy? Hừ hừ!"
Ầm!
Hung hăng vỗ bàn một cái, Từ Thiên Xuyên trợn mắt nhìn, mắng to: "Giết giết giết, ngươi thì chỉ biết giết, nếu giết hữu dụng thì không có nhiều người chạy như vậy!"
"Đại ca, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Từ Thiên Xuyên híp mắt, sâu xa nói: "Đúng, vậy bọn họ trốn khu vực chúng ta quản lý rồi chạy đi đâu?"
"Một số nhỏ ẩn cư, phần lớn đều đến lĩnh vực của Ma Hoàng!"
"Ma Hoàng?"
Mi mắt run lên, Từ Thiên Xuyên lầm bầm: "Ma Hoàng đã chết, không có người thống lĩnh, thế mà còn có khả năng thu hút người di chuyển đến, vì hắn làm việc, xem ra đại quản gia Trác Phàm giống như trong lời đồn, nếu không hiện tại lĩnh vực Ma Hoàng trở thành nơi hỗn loạn nhất, tuy chỗ này của chúng ta có chút sai lầm nhưng hiện tại vẫn thống nhất, không chiến loạn, cũng không thể nào chạy qua bên kia được."
"Đại ca nói đúng!"
Hai người còn lại cũng gật đầu liên tục.
Thế nhưng bọn họ nhận định có chút sai, cho dù lĩnh vực Ma Hoàng không có Trác Phàm, chiến hỏa bay tán loạn, các gia tộc tự trị cũng mạnh hơn chỗ này của bọn hắn.
Ba!
Hai tay vỗ vào nhau, Từ Thiên Xuyên phất tay: "Đi thôi, đi thăm hỏi tên Trác Phàm kia một chút!"
"Đại ca, chúng ta đi tìm hắn làm gì?"
"Để hắn phụ giúp chúng ta chữa trị cục diện rối loạn này một chút?"
"Không được!"
Hung hăng lắc đầu, Khúc Hướng Phong không vui nói: "Muốn hắn chữa cục diện rối loạn này, không phải cho thấy chúng ta vô năng so với bát Hoàng sao? Chuyện mất mặt như vậy ta gánh không nổi!"
Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, Từ Thiên Xuyên cười xùy một tiếng: "Sao mà mất mặt? Trác Phàm là một quản gia, phụ tá mà thôi, cũng không phải là chủ tử bát Hoàng. Ma Hoàng có thể mời hắn phụ tá, chúng ta cũng có thể, đến lúc đó công tích được vẫn là của chúng ta. Nếu chúng ta lại không hành động, năm nay không giao lên được tài nguyên cho Thánh Sơn, các sư thúc sư bá xuống điều tra, phát hiện cục diện rối rắm, còn không phải tự hạ thấp địa vị, lại mời bát Hoàng kia trở về sao? Đến lúc đó, Thánh Sơn có cớ thay thế vị trí bát Hoàng, chúng ta mới mất mặt lớn, đúng tâm nguyện của mấy lão gia hỏa kia."
Bờ môi hơi run lên, Khúc Hướng Phong không tình nguyện gật đầu.
Rất nhanh, ba người đạp bước, bay về phía Thiên Ma sơn.
Một tháng sau, trong đại sảnh Thiên Ma sơn, ba người vênh váo tự đắc tiến vào, Trác Phàm cười hì hì chắp tay chào nói: "Ba vị công tử đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho Trác mỗ."
"Bớt nói nhảm, chúng ta tìm ngươi có việc!"
Không kiên nhẫn khoát tay, Từ Thiên Xuyên không thèm nhìn hắn, đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống, hai người còn lại cũng đĩnh đạc ngồi trên ghế, liếc xéo nhìn hắn.
Em gái ngươi, ngươi đến nhà người ta đấy?
Da mặt run lên Trác Phàm thầm giận trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ như cũ: "Ha ha ha. . . Không biết ba vị công tử tìm Trác mỗ, có gì phân phó?"
"Cũng không có gì, gần đây chúng ta có mấy vấn đề nhỏ, ngươi có thể giải quyết không?"
Vấn đề nhỏ?
Hừ hừ, một đám nhị bức, một lượng lớn nhân khẩu trong khu vực chạy ra ngoài có thể xem là vấn đề nhỏ sao? Thật đúng là công tử Thánh Vực, hoàn toàn không biết chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.
Bất cứ một người cấp trên nào đều hiểu, nhân khẩu đại biểu cho sức sản xuất, đại biểu cho chiến lực, đại biểu cho tỷ lệ nhân tài xuất hiện, ngoại trừ cá nhân bát Hoàng, xem ai mạnh nhất, nhìn bên ngoài là địa vực nhưng trên thực tế địa vực thâu tóm nhân khẩu.
Địa bàn người nào có nhiều người sinh sống nhất thì mạnh nhất, tiếng nói trong bát Hoàng cũng có trọng lượng lớn nhất.
Bát Hoàng chiến đoạt địa bàn, ngoài đoạt tài nguyên còn không phải cướp người sao? Địa bàn lớn bao nhiêu, có thể cung cấp nuôi dưỡng bao nhiêu người?
Cho nên trước kia bát Hoàng dù có hung ác thế nào, cùng lắm cũng chỉ hung ác với mấy thủ hạ bên cạnh, không dám làm ác trong phạm vi diện rộng.
Nếu làm mất đi một lượng lớn nhân khẩu, địa vị khó giữ được, tính mạng cũng khó giữ được, đầu người cũng khó giữ được.
Ba thằng nhãi con lại nói nhân khẩu mất đi là vấn đề nhỏ. . . Hừ, nếu không phải sau lưng bọn họ có Thánh Sơn chống đỡ, sớm đã bị người ta giết chết, còn có cơ hội ngồi trên ghế của bát Hoàng sao?
Đương nhiên, người ta có hậu trường vững chắc là sự thật, Trác Phàm cũng lắm cũng chỉ oán thầm, không thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể thay đổi là… dù hậu trường bọn họ có cứng rắn đến đâu, lão tử vẫn nắm quyền chỉ huy, bọn họ chỉ là chính quyền bù nhìn, hừ!
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà đạo, Trác Phàm nhẹ nhàng khoát tay: "Không phải vấn đề lớn gì, rất dễ dàng!"
"Ồ?"
Hai mắt tỏa sáng, Từ Thiên Xuyên chặn lại nói: "Nói như vậy, ngươi có thể bảo nhân khẩu rời đi trở về, trấn an được bọn họ sao?"
Gật đầu, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Chuyện này rất đơn giản, chỉ là trấn an nhân tâm mà thôi, tại hạ rất am hiểu, nếu không gần đây cũng không có nhiều nhân khẩu như vậy chạy vào lĩnh vực Ma Hoàng, nơi này của chúng ta cũng không có chút náo động!"
"Được, vậy chuyện này giao cho ngươi, chúng ta đi!" Bỗng nhiên khoát tay chặn lại, Từ Thiên Xuyên vui mừng quá đỗi, sẵn sàng làm chủ cuộc chơi, giành lấy phần thắng.
Thế nhưng mông còn chưa rời ghế, Trác Phàm đã vội vã khoát tay nói: "Khoan đã!"
"Làm sao. . ."
"Cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại Ma Hoàng đại nhân không có ở đây, tại hạ có thể thuận lợi quản lý lĩnh vực Ma Hoàng, tất cả mọi người nể mặt ta, nghe ta hai câu là bởi vì Ma Hoàng đại nhân sớm đã bổ nhiệm trước, ta là đại quản gia nơi này, quản lý toàn cục. Bây giờ ba vị công tử để cho ta nhúng tay vào chuyện địa vực của các ngươi, cũng phải cho ta một danh phận mới được? Nếu không người ta dựa vào cái gì tin ta? Cam tâm tình nguyện ở lại chứ?"
"Chuyện này quá dễ, ngươi muốn danh phận, chúng ta cho ngươi là được!"
Liếc mắt nhìn nhau, Từ Thiên Xuyên nói: "Từ giờ trở đi, ngươi cũng chính là đại quản gia của ba người chúng ta, quản lý lĩnh vực bát Hoàng, lệnh của ngươi cũng chính là lệnh của chúng ta, dù ngươi làm cái gì cũng có chúng ta ở phía sau chống đỡ, dù sao chuyện này cũng đã giao cho ngươi, ngươi làm tốt, bổn công tử sẽ có thưởng, làm hư hại, đưa đầu tới gặp ta."
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười hài lòng nói: "Vâng!"
Sau đó, ba người dương dương tự đắc rời khỏi nơi này.
Trác Phàm ngoắc ngón tay, gọi Lệ Kinh Thiên bên cạnh đến trước người, nhíu nhíu mày nói: "Hiện tại, chúng ta mới quang minh chính đại tiếp quản lĩnh vực bát Hoàng, nên làm cái gì, biết không?"
"Yên tâm đi, Trác quản gia, dựa theo phân phó của ngài, những người bên ngoài tràn vào lĩnh vực Ma Hoàng chúng ta đều giúp đỡ, Lạc gia nhân nghĩa xâm nhập nhân tâm bọn họ, chỉ cần bảo bọn họ trở về, rất nhanh chúng ta có thể nắm giữ thực quyền Hoàng Vực, hắc hắc hắc. . ."
Vui vẻ gật đầu, Trác Phàm vung tay lên: "Đi thôi!"
Kết quả Trác Phàm chính thức lợi dụng sự sủng ái của ba vị Thánh Sơn, đem ma trảo vươn ra toàn bộ phạm vi Hoàng Vực, có câu kẻ có được nhân tâm sẽ có được thiên hạ, muốn được lòng người, phải đi đầu dư luận.
Những tu giả nhận qua ân huệ của Lạc gia, được Lạc gia ám chỉ, tất cả đều trở lại địa vực của chính mình tuyên dương sự nhân nghĩa, chính nghĩa, khí độ Vương giả của Lạc gia, ngay lập tức ấn tượng một vị cứu tinh đã in sâu trong lòng những người gặp nạn.
Sau đó tất cả cao thủ Lạc gia đều xuất động, phân công đến các nơi, tiến hành công tác trấn an, việc này được thực hiện khá dễ dàng. Mà để loại bỏ sự khủng hoảng, Trác Phàm lấy danh nghĩa Lạc gia, bãi bỏ tất cả sắc lệnh mạnh mẽ của ba quý công tử, đổi thành đối xử khoan dung với họ, đồng thời xuất ra lượng lớn tài vật phụ cấp để đưa những gia đình rời xa quê hương trở lại gia tộc.
Đương nhiên, làm việc tốt nhất định sẽ được lưu danh, điều này Trác Phàm sẽ không quên.
Cứ như vậy, hình tượng Lạc gia trong lòng mọi người trong nháy mắt trở nên cao đẹp và được yêu mến hơn.
Sau cùng, Lạc gia còn tìm được thủ phạm khiến một lượng lớn người mất tích, đồng thời đập chết tại chỗ, càng khiến mọi người thêm kính nể.
Đặc biệt so với ba tên lưu manh đã khiến Thánh Vực gà bay chó chạy, Lạc gia làm được khá nhiều việc, ai cao ai thấp, trong lòng mọi người tự nhiên hiểu được.
Tuy nhiên những địa phương này trên danh nghĩa là ba người quản lý, nhưng dù là bản chất hay nhân tâm đã sớm là địa bàn của Lạc gia, dự định nhất thống Hoàng Vực của Trác Phàm chỉ thực hiện ngắn ngủi trong vòng nửa năm, dưới sự phối hợp của ba túi rơm, đã viên mãn hoàn thành.
Nếu không chưởng khống thế lực địa đầu xà cũng phải tốn rất nhiều công phu.
Hiện tại thì tốt rồi, kẻ ác đều bị ba túi rơm bắt đi, địa đầu xà những địa phương này đều vui mừng vì Lạc gia tiếp quản, làm gì còn gây chuyện thị phi, không hợp nhau đâu?
Người ta là chúa cứu thế đã cứu bọn họ thoát khỏi khổ hải.