"Cái gì, mấy thủ phạm bị xử tử kia là dê thế tội?"
Trong gian phòng tinh xảo, Trác Phàm bình tĩnh, thậm chí có chút cười nhạt, khom người đứng thẳng, sau án thư, Từ Thiên Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối kêu lớn một tiếng.
Khúc Hướng Phong ở bên cạnh nghe được nghi hoặc hỏi: "Nói như vậy, lượng lớn những nhân khẩu này mất tích vẫn chưa được làm rõ?"
"Đúng, có điều. . . Cũng không cần làm rõ ràng!"
"Tại sao nói như vậy?"
"Ha ha ha. . . Nhân tâm cần được yên ổn, một lượng lớn nhân khẩu mất tích, náo động sẽ khiến lòng người bàng hoàng, mọi người làm sao có thể an tâm sinh sống? May mà nhân khẩu mất tích phát sinh ở một đoạn thời gian, sau đó lại không xuất hiện nữa, đoán chừng tên hung đồ kia đã ẩn nấp, chúng ta muốn mọi người khôi phục lại bình tĩnh, nhất định phải tìm dê thế tội!"
Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Ta tìm mấy người kia, trong Thánh Vực có thực lực không tệ, mà tiếng xấu chất đống, dù có nói bọn họ làm chuyện xấu xa gì, mọi người đều sẽ tin tưởng. Cho nên nói, nhân phẩm thật sự rất quan trọng, nếu không phải vậy sẽ có một ngày, có người đổ oan cho ngươi, ngươi hô khàn cổ cũng không ai tin, ha ha ha. . ."
Trác Phàm cười rực rỡ, ba người kia chăm chú nhìn hắn, nhìn đến ngây người.
Thật lâu, Từ Thiên Xuyên mới thở dài một hơi, nói: "Đen, thực sự quá đen, mà Trác quản gia này, chuyện người mất tích này không giải quyết được, sao ta có thể báo cáo lên trên!"
"Rất đơn giản, tốt khoe xấu che thôi!"
Trác Phàm tà dị nói: "Công tử, bây giờ Hoàng Vực rất yên ổn, ngươi chỉ cần nói nơi này của các ngươi sinh cơ bừng bừng, vô cùng hưng thịnh, những chuyện vụn vặt không nên đề cập tới, đặc biệt một lượng lớn nhân khẩu bị biến mất, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ba vị!"
Chuyện này….
Từ Thiên Xuyên do dự một chút: "Như vậy không phải lừa gạt sư trưởng sao?"
Ồ, vẫn bé ngoan!
"Từ công tử, đây cũng không phải là lừa gạt, mà chính là hiếu đạo!"
Giống như lão hồ ly, Trác Phàm hướng dẫn từng bước: "Công tử ngài suy nghĩ kỹ một chút, các tiền bối Thánh Sơn trăm công nghìn việc, bình thường cũng không an lòng với các ngươi rồi, nếu các ngươi lại báo chuyện phiền lòng này lên không phải khiến bọn họ càng thêm lo lắng sao? Dù sao hết thảy đều đã qua, kết quả đều tốt, cần gì phải khiến bọn họ tức giận, muốn bọn họ hoài nghi năng lực của các ngươi, thì chuyện này không phải tốt đâu."
Nghe được lời này, ba người liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, Khúc Hướng Phong cười rạng rỡ nói: "Này, Trác quản gia nói có lý, đại ca, mình cũng đừng phiền nhiễu mấy người sư phụ, đây cũng là một loại hiếu đạo mà."
"Ha ha ha. . . Đúng đúng đúng, hiếu đạo, trăm thiện hiếu làm đầu mà!"
Từ Thiên Xuyên xấu hổ gật đầu, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Rất hiển nhiên, báo lên trên chuyện của bản thân hắn cũng không nguyện ý, chỉ sợ hai người bọn họ đâm thọc, bán đứng hắn. Bây giờ ba người ăn ý nhất trí với ý kiến này, đây là chuyện tốt.
Riêng Trác quản gia. . .
Tán thưởng nhìn Trác Phàm, Từ Thiên Xuyên cười nói: "Làm phiền Trác quản gia nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý, tận lực không để sư phụ bọn họ phiền lòng, ha ha ha."
"Chuyện này cũng không thể nói như vậy!"
Thế mà, Trác Phàm lại khoát tay nói: "Các vị tiền bối Thánh Sơn yêu sư đồ sốt ruột, nhất định sẽ đặc bệt chú ý đến các ngươi, có câu con người không phải thánh hiền, ai không mắc sai lầm? Nếu từ lúc các ngươi thế chỗ bát Hoàng đến nay, một chút sai lầm đều không có, vậy thì cũng quá giả, điều này cũng làm bọn họ càng thêm lo lắng, cảm giác để các ngươi đến chịu khổ để trấn an bọn họ, như vậy không phải cũng phản tác dụng sao?"
"Vậy, ý của Trác quản gia là. . ."
"Một chút sai lầm nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, chỉ một chút là được!"
Lần nữa lộ ra nụ cười quỷ dị, Trác Phàm nhìn ba người, hạ giọng nói: "Thất bại lớn không thể mang nhưng thất bại nhỏ mang được, giống như chuyện lượng lớn nhân khâu mất tích, chỉ nói mất tích hơn trăm người thì không quan trọng. Thủ phạm chưa bắt được không mang nổi nhưng có thể nói qua mấy tháng vây quét, bắt những tên ác đồ kia, đánh chết bọn hắn. Ta muốn những tiền bối Thánh Sơn nghe tới những chuyện này sẽ vui mừng và kiêu ngạo vì các ngươi."
Ánh mắt sáng lên, ba người liếc nhìn nhau, mừng rỡ gật đầu, sau đó Từ Thiên Xuyên nói như Trác Phàm bày vẽ, ghi chép vào trong ngọc giản.
Vốn Thánh Sơn phái đệ tử của chính mình tới thay thế bát Hoàng, là muốn phía trên thông dưới đạt, hoàn thành việc khống chế toàn bộ Thánh Vực của Thánh Sơn. Hiện tại thì ngược lại, dăm ba câu mê hoặc của Trác Phàm, bọn họ còn chưa khống chế được Thánh Vực, Trác Phàm đã khống chế đệ tử của bọn họ, hoàn toàn nghe theo hắn bài bố như bị ma ám.
Chờ ngọc giản ghi chép hoàn thành, Từ Thiên Xuyên cười lớn một tiếng, khen: "Trác quản gia, ngươi quá tài, về sau chúng ta báo cáo qua ngọc giản, ngươi phác thảo trước một phần đi!"
"Cầu còn không được!"
Trác Phàm khẽ nói, trong lòng cười thầm.
Cứ như vậy, hắn có thể tạm thời che mắt Thánh Sơn, không phát hiện được những biến hóa cụ thể của Thánh Vực, dù sao hiện tại hậu phương bọn họ đã thành, đợi đồng minh Long tộc vừa đến, bọn họ có thể chính thức đánh bất ngờ Thánh Sơn. hừ!
Trác Phàm nắm hết thẩy mọi chuyện trong tay, đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội mà thôi. Có điều, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cách dụ dỗ bát Hoàng trong bóng tối từng bước xâm chiếm Hoàng Vực, cuối cùng sẽ có địa vị ngang nhau ở Thánh Vực, vẫn xuất hiện một chỗ sơ suất, Trác Phàm cũng không thể tránh được.
Dù sao, hắn cũng không phải là thần? Không thể lường trước mọi chuyện.
Vèo.
Đệ thất Thánh Sơn, một cái ngọc giản xẹt qua thương khung, thẳng vào trong đại điện, rơi xuống tay một lão giả mặt trắng. Sau khi xem tin tức bên trong, lão giả kia chỉ khẽ cười một tiếng, đưa cho mấy người còn lại, cười nói: "Xem ra kế hoạch tiến hành cực kỳ thuận lợi, mấy tiểu quỷ kia làm rất ra dáng, lão phu còn lo lắng bọn họ mới bước chân vào trần thế, sẽ gây rắc rối, hiện tại xem ra, đệ tử Thánh Sơn chính là rồng phượng trong loài người, ở đâu đều tài liệu của thượng vị giả, ha ha ha. . ."
"Đúng vậy, chúng ta để ba người ra ngoài để làm thí nghiệm, hiện tại xem ra, lĩnh vực bát Hoàng trông giữ cũng có thể chính thức nhập vào khu vực Thánh Sơn. Từ đó, các Thiên Mệnh nhân xuất hiện, chúng ta có thể dẫn biết trước, đoạt được tiên cơ!"
Ngay sau đó, một vị khác lão giả cũng tán đồng gật đầu, trong mắt lóe lên tinh mang.
Mấy người khác nghe cũng vui vẻ, gật đầu đồng ý.
Thất Thánh Sơn từ Thượng Cổ về sau, bên trong thành lập Vu Thánh Vực, là đỉnh phong đại biểu cho nhân loại, nhưng từ trăm năm trước, thiên địa dị biến, lại báo hiệu một người mới đỉnh phong xuất hiện, có quan hệ với Đế cảnh.
Bọn họ không cách nào dễ dàng tha thứ nhân loại mới siêu việt hơn bọn họ, tồn tại trên bọn họ, bọn họ càng muốn dò tìm bí mật thành Đế, cho nên bọn họ khống chế các tu giả thống lĩnh bát Hoàng từ tầng chót nhất là điều cần thiết.
Cao thủ tương lai nhất định phải từ người của Thánh Sơn bọn họ mới được. . .
"Này, đệ lục Thánh Sơn Mạnh* lão đầu đâu? Hội nghị sơn chủ Thất Thánh Sơn chúng ta hắn lại chạy đi đâu rồi?" Bỗng nhiên, một lão giả nhìn chỗ ngồi bỏ trống, khẽ kêu lên. (*có chỗ tác giả để họ Hà nhé mọi người)
Lão giả ngồi ở vị trí chủ vị giương mắt khẽ liếc nhìn, lại cười nói: "Không cần chờ hắn, hôm nay hắn sẽ không tới!"
"Vì sao?"
"Các ngươi không biết sao? Nhi tử của hắn ở gần Đan Hà Tông, vô duyên vô cớ bị giết, chuyện này đã gần một năm rồi, người ở dưới không tìm ra dấu vết gì, cho nên hắn tự mình đi tra!"
"Cái gì, tự mình đi tra? Một sơn chủ. . . Ha ha ha, hắn không có thủ hạ đại tướng à."
"Trước kia còn có, hiện tại. . ."
"Hiện tại làm sao?"
"Bỗng nhiên mất tích, một năm không liên hệ được, chỉ sợ đã bị sát hại cũng khó nói trước!"
"Ồ?"
Mi mắt run lên, mọi người cùng nhau kinh hô: "Giết nhi tử của hắn trước, sau đó lại giết thám tử của hắn, chuyện này là nhằm vào thất Thánh Sơn chúng ta hay nhằm vào đệ lục Thánh Sơn của hắn?"
Hai con ngươi híp lại, lão giả râu dài khẽ vuốt chòm râu, chậm rãi lắc đầu.
"Haizzz, gió thổi báo giông bão sắp đến, dị tượng trăm năm trước không biết là lành hay dữ đây."
Cùng một thời gian, lĩnh vực ban đầu của Diễm Hoàng, một đại hán thô kệch đầu đội mũ rộng vành, toàn thân khí thế nội liễm, chậm rãi đi trên một đường cái phồn vinh, nhìn hai bên một chút, chợt nhìn thấy một nữ nhân mặc đạo phục, nhanh chóng chạy ra nắm lấy tay nàng.
Nữ tử kia giật mình, quay đầu kêu lên: "Người nào, ngươi muốn làm gì?"
"Diễm Hoàng ở đâu?"
"Ta không biết!"
"Trên người ngươi mặc đạo phục Đan Hà Tông, làm sao có thể không biết bà ta ở đâu được? Mau nói!" Đại hán kia nắm lấy tay nữ nhân này rất chặt, như thiết trảo có làm thế nào cũng không thoát được.
Hai mắt nữ nhân kia đỏ bừng, đau đến khóc lên: "Ta. . . Ta thật không biết. Trong vòng một đêm đã không thấy sư phụ đâu, còn có nhiều sư tỷ muội cũng không thấy, ngươi bỏ qua cho ta đi!"
"Các nàng cũng không thấy, ngươi làm sao còn có thể ở đây lại?"
"Đêm hôm đó ta đi gặp tình lang, trở về thì không thấy bọn họ. . ."
Thân thể khẽ ngừng lại, vẻ mặt kỳ quái: "Tại sao có thể như vậy? Con mụ này sao chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ có tật giật mình, có quan hệ đến cái chết của nhi tử ta?"
Khẽ ngẩng đầu lên, không ai khác chính là sơn chủ đệ lục Thánh Sơn.
Bỗng nhiên vung tay lên, ném nữ nhân kia sang một bên, sơn chủ vừa muốn rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Như vậy trước khi đi Diễm Hoàng gì khác lạ không? Cử chỉ chẳng hạn?"
"Không có gì, có điều. . ."
"Có điều cái gì?"
"Có điều sư phụ ta biến mất không lâu, mọi người liền phát hiện, rất nhiều thành trì gần đây cũng hoàn toàn biến thành trống không, không có bất kỳ ai. Sau đó, lĩnh vực của mấy Hoàng còn lại cũng xuất hiện hiện tượng này."
"Cái gì, người trong thành đều biến mất?"
Thân thể chấn động, sơn chủ kia càng thêm nghi hoặc: "Như vậy mấy Hoàng kia cũng biến mất giống vậy sao?"
"Vâng!"
"Đáng chết, đến tột cùng là ai lại có năng lực bắt bát Hoàng mà không phát ra tiếng động, ngay cả người trong mấy thành trì cũng bắt đi chứ?"
Mi mắt run rẩy, sơn chủ không hiểu hỏi: "Ngay cả Thánh Giả cũng không có năng lực này. Trừ phi. . . Tất cả mọi người nghe hắn, tự nguyện cùng đi theo. Chỉ là. . . người này đến tột cùng là ai?"
Nhất thời không hiểu, sơn chủ như ngơ ngẩn, nữ tử kia nhìn thấy cơ hội nên vội vàng chuồn mất, trong lòng còn oán thầm, tên bệnh thần kinh.