Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1903 - Chương 1909: Người Điên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1909: Người điên

Không để ý nữ nhân lén chạy trốn kia, Mạnh sơn chủ một mực do dự không chừng, tiếp tục hành tẩu về phía trước tìm hiểu.

Chợt từng đạo tiếng hét lớn vang vọng bên tai, toàn bộ người trong nhất thời hối hả, dũng mãnh lao về một hướng: "Mọi người mau đến xem, Lạc gia có thông báo rồi!"

Giống như thủy triều nhộn nhạo hẳn lên, Mạnh sơn chủ nhìn thấy càng thêm nghi hoặc.

Lạc gia. . . Đó là ai? Trong bát Hoàng có họ Lạc sao?

Trong lòng không rõ, Mạnh sơn chủ suy nghĩ một lát cũng đi theo mọi người đến xem, chỉ thấy phía trước cổng vòm có dán một bảng thông báo màu vàng rực rỡ, chữ viết tinh tế, cuối cùng là bốn chữ lớn, Trác Phàm Lạc gia.

"Trác Phàm, cái tên này đã nghe qua ở đâu. . ." Mạnh sơn chủ híp mắt, miệng nói thầm, nhưng rất nhanh liền nhớ ra: "Đúng rồi, Diễm Hoàng nói qua thủ hạ của Ma Hoàng có một người rất cơ trí, có quan hệ với Sở Khuynh Thành, chắc là tên này, nhưng hắn là người của Ma Hoàng làm sao đột nhiên chạy đến lĩnh vực Diễm Hoàng ra lệnh chứ?"

Sơn chủ đại nhân thật sự không hiểu, nhưng những lời của mọi người xung quanh lọt vào tai hắn, khiến thân thể hắn chấn động, không thể tin nổi.

"Lạc gia thật sự là một gia tộc nhân nghĩa, lúc chúng ta gặp rủi ro lại mở hầu bao, thu nhận chúng ta, hiện tại lại tuyên bố xuất ra tài nguyện để khôi phục gia viên thay chúng ta. Nếu Hoàng Vực này do bọn họ thống trị, thì chúng ta thật có phúc."

"Đúng vậy, mỗi địa phận của bát Hoàng đều chinh chiến không ngừng, dưới dâm uy của bọn họ chúng ta đành im lặng, hiện tại Lạc gia quản lý bát vực, Trác quản gia anh minh thần võ, quả nhiên là thế giới cực lạc, ha ha ha. . ."

"Cái gì, Lạc gia quản lý bát vực?"

Tròng mắt co rụt lại, Mạnh sơn chủ nắm lấy cánh tay của người đàn ông kia lớn tiếng quát: "Các ngươi nói vớ vẩn cái gì thế, tám khu vực này không phải địa phận bát Hoàng Thánh Vực à, làm sao lại biến thành của Lạc gia?"

Người kia đau đến không thể chịu nổi, có chút kiêng kỵ nhìn về phía hắn nói: "Ngươi từ trong núi ra sao? Chuyện này đã xưa rồi, một năm trước trong bát Hoàng thì chết ba người, mất tích năm người, làm gì còn là Thánh Vực của bát Hoàng chứ ?"

"Vậy tân Hoàng Thánh Sơn phái xuống thế chỗ bát Hoàng đâu? Bọn họ cũng chạy sao?"

"Bọn họ?"

Nhắc đến ba người kia như vạch lại vết thương cũ của bọn họ, cười lạnh nói: "Ba tên ma quỷ kia cũng xứng được xưng là Hoàng sao? Bọn họ vừa đến đã khiến toàn bộ Hoàng Vực gà bay chó chạy, người chết còn nhiều hơn bát Hoàng đại chiến nhiều. Hơn nữa còn không thèm nói đạo lý, khiến toàn bộ dân chúng Hoàng Vực lầm than. Nếu không phải Lạc gia nhân nghĩa, Trác quản gia anh minh lãnh đạo, thu thập cục diện rối rắm, chỉ sợ tất cả người trong Hoàng Vực đều phải bỏ tổ tông, trốn vào thâm sơn, dù sao ở chỗ này cũng chết."

"Không tin ngươi đi hỏi thăm một chút, người ở đây người nào không hận ba cái tên bao cỏ đến từ Thánh Sơn kia? Nếu không phải chống lưng của bọn họ đủ cứng chỉ sợ mọi người đã sớm tấn công, xé xác bọn hắn thành trăm mảnh, hừ!"

Sắc mặt Mạnh sơn chủ biến ảo không ngừng, hai tay run rẩy, chậm rãi buông người kia ra, lầm bầm: "Như vậy hiện tại, ba tên bao cỏ kia ở đâu?"

"Ai biết? Dù sao bây giờ chúng ta đều nghe theo mệnh lệnh của Lạc gia mà làm việc, ai thèm quản ba người bọn hắn ở đâu? Có lẽ không còn mặt mũi ở lại Hoàng Vực, mặt mày xám xịt chạy trở về Thánh Sơn rồi cũng nên!"

Ba!

Thế mà lời này vừa nói ra, tiếng bạc tai thanh thúy vang lên, người kia đã ngã nhào ra đất, khóe miệng đỏ thẫm, rơi mất mấy chiếc răng.

"Tại sao ngươi đánh người?"

"Đánh ngươi là nhẹ, nói xấu đệ tử Thánh Sơn chết không có gì đáng tiếc!" Hung hăng nhìn hắn chằm chằm, Mạnh sơn chủ tức giận quát một tiếng: "Lăn!"

Cổ co rụt lại, biết người này không thể trêu vào nên vội vàng chạy thoát, mấy người vây xem thấy tình thế không ổn, không muốn thêm phiền toái cũng nhanh chóng giải tán.

Chỉ một thoáng, nơi này chỉ còn lại một mình Mạnh sơn chủ mà thôi, còn bảng cáo thị sáng chói dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng thêm lòe loẹt lóa mắt.

Sau cùng, Mạnh sơn chủ vung mạnh tay, kéo bảng thông báo kia xuống, vò thành mảnh vụn ném lên không trung, nghênh ngang rời đi.

Hừ, bổn tọa đi xem tình huống của Đan Hà Tông một chút, Lạc gia này ngày sau nhất định sẽ thu thập các ngươi!

Nửa canh giờ sau, Mạnh sơn chủ đi vào bên trong Đan Hà Tông, nơi mạng nhện phủ đầy, hơi có vẻ rách nát. Nhìn khu vực không có một ai này, Mạnh sơn chủ lạnh nhạt đấm một quyền, nhịn không được hét lớn: "Diễm Hoàng, ngươi lăn ra đây cho lão phu!"

Âm thanh dữ tợn rung chuyển cả bầu trời, khiến toàn bộ sơn mạch run rẩy hẳn lên, cát bụi văng tung tóe, đá lăn rơi xuống, đáng tiếc, vẫn không có tiếng vang như cũ, dường như thật sự không có người.

Hít sâu một hơi, sắc mặt Mạnh sơn chủ trở nên âm trầm, càng thêm phiền não, bà ta trốn không gặp người, hắn đi đâu tìm đây?

Răng rắc!

Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ phát ra, tai Mạnh sơn chủ khẽ nhúc nhích, bỗng dưng lắc mình, lập tức di chuyển xa ngàn mét, cửa sau tông môn có một sòng suối nhỏ, nhìn thấy một bóng người không ngừng run rẩy.

Hắn đưa tay về phía trước nắm lấy đầu vai của người kia, kéo lên, bất ngờ nắm kéo lên một tiểu cô nương bẩn thỉu đang run rẩy.

"Không, đừng có giết ta, sư phụ, đừng có giết ta. . ."

Vội vã khoá tay, nữ nhân kia tóc tai rối bời, bẩn thỉu, không nhận ra được là ai, từ trang phục rách rưới trên người, Mạnh sơn chủ mơ hồ có thể nhận ra nữ nhân này là đệ tử của Đan Hà Tông, hắn vui vẻ, vội vàng kêu lên: "Diễm Hoàng ở đâu? Nói!"

"Diễm. . . Diễm Hoàng?"

Con ngươi mông lung run rẩy, tinh thần nữ nhân kia có chút thất thường, vội vã khoát tay, khóc lóc nói: "Không, sư phụ đừng có giết ta, không nên giết. . . Ô ô ô. . ."

Dường như nha đầu này chịu sự đả kích nào đó, mới trở nên điên loạn thế này?

Mạnh sơn chủ liếc nhìn nàng thật sâu, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng vung ra một trảo hung hăng đập lên ót nàng, năm ngón tay cái giống như cốt thép, chậm rãi cắm vào nàng đầu, máu tươi đỏ thẫm tuôn ra như suối, chảy xuống nhuộm đỏ khuôn mặt nàng.

Tròng mắt nữ nhân này như lồi ra ngoài, khuôn mặt vặn vẹo hết sức thống khổ.

Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Mạnh sơn chủ thản nhiên nói: "Tiểu cô nương, ngươi đừng sợ, Ly Hồn Đại Pháp của lão phu sẽ kích thích trí nhớ của ngươi, để ngươi nhớ lại. Nói, ngươi là ai?"

"Đại đệ tử Đan. . . Đan Hà Tông, Phương Mẫn!"

Sắc mặt đỏ rực nhu bóng cao su, nữ tử kia vô cùng thống khổ, nhưng giọng nói vẫn phát ra, nói chuyện hoàn toàn khác người bình thường, giống như nàng không suy nghĩ, trực tiếp trả lời đáp án của người đặt câu hỏi.

Bởi vì hiện tại, thần hồn nàng đã bị lão gia hỏa này nắm trong tay, không cho phép nàng nói dối. Cho dù nàng chấn kinh quá độ, thành người điên, nhưng trí nhớ trong thần hồn sẽ không bị gì, vẫn nhớ chuyện một năm qua, ngay cả bản thân nàng cũng không biết.

Hài lòng gật đầu, Mạnh sơn chủ tiếp tục nói: "Vậy ngươi biết Diễm Hoàng đang ở đâu không?"

"Biết, Tiềm Long Sơn, Liên Phá Động!"

"Nàng ở nơi đó làm gì?"

"Luyện. . . Luyện công!"

"Luyện công gì?" Mạnh sơn chủ vội vàng rống to.

Thế nhưng, dường như lại nghĩ tới chuyện đáng sợ gì, thần hồn Phương Mẫn chấn động một hồi, rất không ổn định, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo: "Ta. . . ta không biết, sư. . . sư phụ thật đáng sợ. Sư phụ biến người sống trở thành tro bụi, tính khí cũng càng ngày càng âm trầm, sau cùng người mang đến càng lúc càng không đủ dùng, lại lấy các đệ tử luyện công, ngay cả Mai sư thúc cũng đều bị hạ độc thủ, ta thừa dịp loạn mà trốn đi, người muốn bắt ta về, ta không muốn. . . Không muốn. . . A!"

Vù vù vù!

Nói đến đây, Phương Mẫn càng thêm kích động, vô cùng sợ hãi, thậm chí ngay cả thần hồn cũng bắt đầu chấn động đến đáng sợ.

Sau cùng ầm một tiếng, thế mà nàng trực tiếp tự bạo thần hồn. Uy lực kinh khủng làm cho toàn bộ đỉnh núi lay động không ngừng, trong nháy mắt một nửa đình đài lầu các Đan Hà Tông bị san bằng.

Bụi mù tràn ngập xông thẳng lên cửu thiên.

Chờ khói lửa tán đi, Mạnh sơn chủ cách nàng gần nhất lại phủi bụi trên người, không nói gì, nhưng nghi hoặc trong mắt càng ngày càng lớn.

Như vậy Diễm Hoàng bắt đám người kia đi, mục đích là để luyện công? Nhưng không biết công phu bà ta luyện là công phu tà môn gì mà ngay cả đệ tử của bà ta cũng nổi điên thành dạng này?

Ngửa đầu nhìn thương khung, Mạnh sơn chủ cười lạnh: "Được, để lão phu đi xem bà ta đang làm cái quái quỷ gì, hừ!"

Vừa dứt lời, Mạnh sơn chủ đạp bước, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Nửa tháng sau, Tiềm Long Sơn, trước Liên Phá Động, Mạnh sơn chủ nhìn đất đai đỏ thẫm xung quanh, rõ ràng bị máu tươi nhiễm đỏ lòng đất. Sau đó chân đạp bước, nhanh chóng tiến vào trong sơn động kia.

Thế nhưng không vào còn tốt, vừa vào trong khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Đây là một động đá chiếm diện tích rộng lớn, nhưng bây giờ, đã bị hài cốt lấp đầy. Nhiều chỗ còn có tro bụi vô tận lẫn lộn những mảnh vải nát vụn, nhìn qua giống như phế tích mộ địa.

Chậm rãi cúi người, nắm một nắm tro bụi xen lẫn vải vụn, tay Mạnh sơn chủ có chút run rẩy, khóe miệng co rút mãnh liệt.

Bởi vì đồ vật này hắn quá quen thuộc, chẳng phải giống hệt hiện trường con trai hắn chết còn sót lại sao? Lúc đó những thứ này là Diễm Hoàng đưa cho hắn nhìn, nghĩ không ra bây giờ hắn lại nhìn thấy, mà lại xuất hiện ở nơi luyện công của Diễm Hoàng.

"Con đàn bà xấu xa, ngươi ra ngoài cho lão phu, là ngươi giết con trai ta phải không? Kỹ nữ nhà ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, lão phu nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!"

Hai mắt Mạnh sơn chủ đỏ bừng, khàn giọng rống to trong khu phế địa này, cả ngọn núi đang không ngừng lay động, những bột mịn kia hóa thành vòi rồng, phồng lên khắp nơi.

Khặc khặc khặc!

Chợt, tiếng động ồn ào bén nhọn vang lên không ngừng, một nữ nhân mặc váy mây lộng lẫy, trong vòng mấy hơi thở đột nhiên xuất hiện trong đống tro tàn này.

Hiện ra là khuôn mặt ngăm đen, hắc khí cuồn cuộn không ngừng bốc lên trên thân thể, sâu trong mắt hiện lên một tia ưu thương, nhưng vẻ điên cuồng nhiều hơn.

"Đông ca, rốt cuộc ngài cũng tìm được nô gia. Vậy khi nào ngài đem nô gia vào Thánh Sơn, ở cùng ngài chứ?"

Bình Luận (0)
Comment