Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1904 - Chương 1910: Kim Cương Chiến La Sát

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1910: Kim Cương chiến La Sát

"Diễm Nhi. . ."

Mí mắt nhẹ run lên, lúc Mạnh sơn chủ nhìn thân hình với trang phục quen thuộc, lòng không kìm được kêu lên, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, sắc mặt hung ác, cả giận nói: "Diễm Hoàng, ngươi nổi điên cái gì? Mặc thành bộ dạng quái quỷ này làm gì?"

Liếc hắn với ánh mắt nhu tình như nước, Diễm Hoàng nói: "Thế nào, Đông ca, trước kia không phải ngươi ưa thích Diễm Nhi như vậy sao? Bây giờ vì sao. . ."

"Trước kia là trước kia, trước kia ngươi vẫn là thiếu nữ thanh xuân hiện tại ngươi đã trở thành một lão bà, ăn mặc như vậy chẳng khác nào yêu quái, thật mắc cười!"

"Hừ, Mạnh Hạo Đông, ngươi còn có mặt mũi mà nói như vậy sao?"

Sắc mặt lạnh lẽo, Diễm Hoàng giận dữ lên tiếng mắng mỏ: "Nếu không phải năm đó ta vì ngươi tìm hiểu tình hình Cửu U Địa Cung, chịu Ma khí của Địa Cung quấy nhiễu, sao phải chịu dung nhan già yếu như bây giờ? Tên phụ tình nhà ngươi, ta vì ngươi nỗ lực nhiều như vậy, ngươi lại chỉ xem ta như con chó, sử dụng xong thì ném. Năm đó ngươi yêu thích ta, dỗ ngon dỗ ngọt, nói muốn dẫn ta đi Thánh Sơn để cùng trường sinh, kết quả khi dung nhan ta không còn, mấy ngàn năm không thèm nhìn mặt ta. Nếu không phải trăm năm trước ta phát hiện ra Khuynh Thành, có lẽ trọn đời ngươi cũng không gặp lại ta."

Mạnh Hạo Đông khinh thường hừ một tiếng: "Ta phụ ngươi? Con mẹ nó ngươi nói mà không biết xấu hổ. Ngươi dám nói năm đó ngươi tiếp cận ta là không có mục đích? Nói trắng ra, chúng ta cũng chỉ là giao dịch mà thôi. Chúng ta triền miên một thời gian, ta cũng đem Địa giai công pháp của Thánh Sơn cho ngươi, còn dốc hết sức nâng lên bát Hoàng vị. Nếu không có ta trong bóng tối trợ giúp, một con đàn bà thúi như ngươi có thể tồn tại trong đám hung thần ác sát làm chư hầu một phương sao? Nói chuyện viễn vông!"

"Thế nhưng ta muốn không phải những chuyện này, ngươi đã nói sẽ mang ta đến Thánh Sơn!"

"Năm đó, mặc dù ngươi là đệ nhất mỹ nhân Thánh Vực nhưng Thánh Sơn luận trên huyết thống ngươi xuất thân ti tiện, ngươi làm gì có tư cách lên núi?"

"Vậy năm đó ngươi còn hứa hẹn với ta làm gì?"

"Lời nói trên giường mà ngươi cũng tin là thật sao? Diễm Nhi, khi ta biết ngươi, ngươi cũng không phải là người ngây thơ như thế này!"

Cười xùy một tiếng, Mạnh Hạo Đông hoàn toàn không để bụng, ngẩng đầu nói: "Ta là người thừa kế sơn chủ đệ lục Thánh Sơn sao có thể vì nữ nhân mà hủy đi tiền đồ của chính mình? Nói thật cho ngươi biết, cho dù dung mạo của ngươi vẫn như trước, cũng không thể tiến nhập vào cửa lớn Thánh Sơn, hừ!"

Ngươi?

Diễm Hoàng cắn răng chỉ vào hắn, tức giận đến toàn thân phát run, càng lộ vẻ dữ tợn, hắc khí tỏa ra nồng nặc.

Mạnh Hạo Đông liếc nhìn nàng, trong mắt là vẻ căm ghét, trách mắng: "Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật buồn nôn."

"Còn nữa, chuyện gì thế này?"

Ngay sau đó, rốt cuộc Mạnh Hạo Đông cũng tiến vào chính đề, cầm tro tàn trong tay, trợn mắt hỏi: "Ta mặc kệ ngươi luyện tà công gì, nhưng ngươi giải thích cho ta một chút, vì sao những thứ này lại giống như đúc hiện trường khi nhi tử ta chết? Có phải nhi tử ta chết cũng có quan hệ với ngươi?"

Chăm chú nhìn hắn, Diễm Hoàng cười nhạo, sau đó điên cuồng cười to: "Ha ha ha. . . Ngươi cảm thấy thế nào? Đông ca?"

"Thật sự có liên quan đến ngươi sao?" Song quyền hung hăng nắm chặt, Mạnh Hạo Đông tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Đây chính là con trai độc nhất của lão tử, đàn bà thúi ngươi thật nhẫn tâm!"

Nhếch miệng cười một tiếng, Diễm Hoàng càng quỷ dị hơn: "Con trai độc nhất? Ha ha ha. . . đều là ngươi gieo gió gặt bão thôi. Vốn ngươi có thể lại có một đứa con, ai bảo năm đó ngươi nhẫn tâm như vậy, hết lần này tới lần khác không muốn. . ."

Diễm Hoàng Sờ sờ bụng của mình nói.

"Huyết mạch tạp chủng có còn không bằng không có!" Hai mắt trừng lớn, Mạnh Hạo Đông hiểu ý nàng, gào thét quát lên.

Tay xoa trên bụng dừng lại, Diễm Hoàng cười như điên: "Huyết mạch tạp chủng Thánh Giả đại nhân không muốn có, cho nên ra tay đánh chết cốt nhục của ta. Mạnh Hiểu Phong là nhi tử của ngươi, lão nương không thể ra tay sao? Ha ha ha. . ."

"Thật sự là ngươi giết nhi tử ta sao?"

Mi mắt run rẩy, Mạnh Hạo Đông hét lớn một tiếng, liền đạp bước xông về phía trước: "Con đàn bà xấu xa, đi chết đi!"

Mày nhướng lên, Diễm Hoàng tà mị cười một tiếng, vung ống tay áo, lúc này hóa thành một cỗ khói đen, lướt ra ngoài động: "Mạnh Hạo Đông, chúng ta bên ngoài đánh!"

"Con mụ xấu xa, đừng chạy!"

Vù vù!

Hai bóng người một trước một sau lao ra ngoài sơn động, Diễm Hoàng hiện ra thân hình, quay đầu nhìn lại nhất thời cười lớn một tiếng, từng làn khói đen dâng lên, lượn lờ toàn thân, sau đó khuôn mặt La Sát với sau lưng mang lấy hai đóa liên hoa hắc sắc xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo Đông, xông thẳng tới chân trời, cao đến mấy trăm trượng.

Thánh Giả cự thân?

Hai mắt Mạnh Hạo Đông run lên, không thể tin nói: "Không ngờ ngươi đột phá Thánh Giả? Điều này không có khả năng, mấy ngàn năm ngươi đều không thể đột phá, chỉ trong một năm ngắn ngủi làm sao có thể có được thành tựu này? Mà công pháp ta cho ngươi căn bản không có đường lối đột phá Thánh Giả!"

"Ha ha ha. . . Mạnh Hạo Đông, ta biết ngươi không muốn để cho ta nhập Thánh Sơn, làm sao có thể cho ta công pháp tốt nhất? Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Công pháp quyết đột phá Thánh Giả cũng không chỉ một mình Thánh Sơn lưu giữ, lão nương vẫn tìm được trong Hoàng Vực!"

"Hừ, đắc ý cái gì chứ? Một con đàn bàn vừa mới đột phá Thánh Giả sơ kỳ, lão tử chính là Thánh Giả đỉnh phong!"

Cười lạnh, Mạnh Hạo Đông khinh thường bĩu môi, sau đó cũng lăng không bay lên, xoay người một cái, từng đạo lôi mang xuất hiện, quanh người hắn đột nhiên xuất hiện mười hai thanh thần kiếm Nộ Mục Kim Cương, Lôi thân trăm trượng, thân thế uy phong lẫm liệt, cuồng bạo hung mãnh, vừa mới xuất hiện đã khiến thiên địa dao động.

Chỉ một thoáng, hai bóng người cao trăm trượng đối lập, Kim Cương đối La Sát, hết sức căng thẳng!

Nhìn chằm chằm Lôi khải khổng lồ kia, hai mắt Diễm Hoàng có chút hoảng hốt, giống như hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên kiên định, lần nữa cười điên cuồng.

Tâm niệm nhất động, cự thân La Sát lập tức bay thẳng về phía trước, hai liên hoa hắc sắc sau lưng bỗng nhiên bay ra, biến thành hai miệng đầy máu, hung hăng áp tới Kim Cương Lôi thân, giống như thôn phệ thiên địa, vô cùng quỷ dị.

Ầm!

Thế mà, còn không đợi miệng lớn kia hạ xuống, một đạo lôi mang đã lóe qua, hai cỗ hắc khí đã trong nháy mắt bị đánh tan thành hư vô.

Một tay Kim Cương cầm một thanh lôi kiếm, khí thế hung mãnh, uy phong lẫm liệt, dĩ nhiên một chiêu đã phá địch. Mạnh Hạo Đông bên trong Kim Cương đã nhìn thấy hết thảy, khóe miệng xẹt qua nụ cười khinh thường.

Sau đó, thừa thắng truy kích, Mạnh Hạo Đông lập tức chỉ huy Kim Cương lần nữa vọt tới trước, một tay khác cũng cầm lôi kiếm thứ hai ở sau lưng. Hai thanh lôi kiếm như sấm sét vang dội, nháy mắt tới trước mặt La Sát, xẹt qua bảy mươi hai kiếm.

Chờ hai cự thân xuyên qua nhau, lại đình trệ, tiếng ầm ầm nổ tung, La Sát kia nổ tung trong chớp nhoáng, Diễm Hoàng lảo đảo ngã rơi xuống đất, phun ra một miệng máu đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt, gân mạch toàn thân bị đứt, nội tạng bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng.

Đạp đạp đạp!

Mạnh Hạo Đông cũng thu hồi Thánh Thân, nhẹ nhàng đi tới trước mặt bà ta, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Ngay sau đó, hắn sải bước đến, nắm cổ Diễm Hoàng giơ lên cao tức giận mắng: "Đồ xấu xa, dám giết nhi tử ta, ta muốn ngươi chôn cùng nhi tử ta!"

Nhếch miệng cười một tiếng, Diễm Hoàng không vui không buồn, càng không sợ hãi, chỉ cười lạnh giống như ma quỷ đang nhìn người tầm thường trong thế gian, đang chờ cơ hội kéo hắn cùng xuống địa vực.

"Thế nào, ngươi không sợ chết?"

Thấy bộ dạng này của bà ta, Mạnh Hạo Đông nhíu mày, cười tà dị: "Ngươi đã không sợ chết thì ta sẽ không cho ngươi chết, nhưng ngươi sẽ sống không bằng chết, ha ha ha. . ."

Vẫn không nói chuyện, vẻ mặt Diễm Hoàng nhìn hắn đầy châm chọc.

Phát hiện ra điều kỳ quái, Mạnh Hạo Đông nghi hoặc nói: "Xem ra con đàn bà này bị điên rồi, ngươi cho rằng ta không đành lòng, không làm được sao?"

"Không đành lòng? Một người tấm lòng sắt đá như ngươi có gì không đành lòng? Ha ha ha. . ."

Diễm Hoàng cười xùy một tiếng, khinh miệt nhìn hắn: "Ta cười ngươi, muốn để cho ta sống không bằng chết nhất định sẽ không làm được!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói là, đối với một người muốn chết sao ngươi có thể khiến họ sống không bằng chết? Ha ha ha. . ." Lần nữa ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vô cùng thoải mái, lại mang theo đau khổ vô tận.

Mạnh Hạo Đông không hiểu, cúi đầu nhìn xuống lại nhìn thấy hắc khí tràn ngập trên người Diễm Hoàng, riêng hai chân nàng đã hoàn toàn bị thôn phệ, hóa thành bột mịn. Mà xu thế này lại càng ngày càng nghiêm trọng, nó không ngừng thôn phệ thân thể nàng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đông ca!"

Không trả lời vấn đề của hắn, Diễm Hoàng chỉ chế nhạo nhìn hắn nói: "Ta sớm đã nhìn thấy kết cục này, được ăn cả ngã về không chiến với ngươi một trận, bi phẫn nhiều năm như vậy, trước khi chết phát tiết một chút cũng vô cùng tốt. Có điều, ngươi không có cơ hội, vĩnh viễn không có khả năng biết hung thủ chính thức giết nhi tử của ngươi là ai, ha ha ha. . ."

Cái gì?

Mạnh Hạo Đông giật mình, bóp lấy cổ nàng hét lớn: "Ngươi nói nhi tử ta không phải do ngươi ra tay? Đó là ai? Nói cho ta biết!"

Không nói gì, Diễm Hoàng chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói một lời, tùy ý bị hắc ảnh vô tận thôn phệ.

Nhưng trong tích tắc trước khi biến mất, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười khổ, ai thán liên tục.

Trác quản gia, ngươi thật lợi hại. Ta sớm nên nghĩ đến, công pháp Ma Hoàng có quan hệ đến cái chết của Mạnh Hiểu Phong (Hà Hiểu Phong), hôm đó Khuynh Thành mất tích có lẽ cũng là ngươi làm.

Chỉ tiếc, ta hãm trong dục vọng công pháp Đế cảnh quá sâu, không để ý tới mọi chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, trong mọi người chỉ có ngươi là người chiến thắng sau cùng, dễ dàng chưởng quản Hoàng Vực, chúng ta đều hãm sâu trong công pháp, lại khó tự kềm chế.

Một kế thật thâm sâu!

Nhưng người sắp chết cũng làm chút việc thiện, công pháp hại người này ta không có ý định truyền đi, giống như lúc trước ngươi truyền cho chúng ta, muốn để ngươi thất vọng rồi.

Dù sao với ta mà nói, mặc dù ta hận hắn, nhưng cũng yêu hắn, chỉ là hắn không biết mà thôi, ha ha ha. . .

"Diễm Hoàng, mẹ nó, ngươi nói rõ cho ta, nhi tử ta chết rốt cuộc là do ai làm, nói!" Mạnh Hạo Đông gào thét, rống to liên tục.

Diễm Hoàng liếc nhìn hắn một cái, lại gật đầu nhắm mắt lại.

Ta sẽ không nói cho ngươi, ta sẽ không để cho ngươi vì nhi tử của một nữ nhân khác mà báo thù, đây cũng là ích kỷ sau cùng của ta, xin lỗi.

"Diễm Hoàng, vĩnh biệt!"

Đột nhiên, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền âm tiến vào tai Diễm Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment