Mi mắt run rẩy, Diễm Hoàng đang hấp hối, kinh ngạc nói: "Ngươi là. . . Trác Phàm?"
"Cũng có thể gọi ta là... lão bằng hữu, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm!"
"Chuyện tình gió trăng lúc trước của ngươi, người khác không biết nhưng bát Hoàng có một vài người biết được, trong đó có ta!"
Trong rừng rậm cách đó không xa, Trác Phàm nhắm mắt tĩnh khí, truyền âm: "Ta làm như vậy với các ngươi là kết thúc ân oán năm đó, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội để kết thúc mối tình năm nào, đáng tiếc ngươi đã buông xuống."
Thì ra là thế!
Diễm Hoàng gật đầu, bật cười một tiếng: "Là ngươi trở về, khó trách. . . Như thế thống nhất Hoàng Vực, thực chí danh quy. Dù sao ngươi mới thật sự là người đứng đầu bát Hoàng!"
Xoạt!
Một đạo hắc khí mãnh liệt, trong nháy mắt chìm ngập thân thể Diễm Hoàng bên trong, chỉ để lại một đống tro tàn tản mát trên mặt đất. Tay Mạnh Hạo Đông nắm lấy một mảnh bột mịn, còn có khối vải rách nát, không khác gì nhi tử hắn lúc trước, nhưng hắn không hiểu, ngẩng đầu nhìn thương khung, rống lớn: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ai đã giết nhi tử của ta? Sở Khuynh Thành ở đâu? Diễm Hoàng ngươi có phải hung thủ không?"
"Đáp án này, về sau ngươi sẽ biết, hiện tại không nên quá gấp, Mạnh sơn chủ!"
Trác Phàm chậm rãi mở hai mắt, bên trong lóe lên từng sợi tinh quang, miệng nở nụ cười tà dị. Đứng dậy, phủi bụi đất trên người, hắn vui vẻ rời khỏi nơi này, lặng lẽ đến, nhẹ nhàng đi, không chút vết tích.
Một tháng sau, Trác Phàm trở lại bản bộ Lạc gia, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt, trở lại thư phòng của hắn, đưa tay đẩy nhẹ tủ sách qua bên cạnh, bên trong lộ ra tám phiến gỗ, mỗi một phiến có khắc tên một vị trong bát Hoàng, hiện tại đã thiếu ba phiến.
Nhẹ nhàng viết tên Diễm Hoàng trên phiến gỗ, trong tay vuốt ve một chút, Trác Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, thì thầm: "Diễm Hoàng, vĩnh biệt, đi thôi!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm vung tay, đem phiến gỗ ném ra sau đầu.
Phiến gỗ bay trên không trung bỗng dưng bốc cháy, khi rơi xuống, vừa vặn rơi xuống một chậu than, bốc cháy sáng rực.
Cứ như vậy, Trác Phàm đưa lưng về phía chậu than, vẻ mặt có chút tuỳ tiện, hít một hơi thật sâu.
"Trác Phàm!"
Chợt, một tiếng vang nhỏ phát ra, một bóng người xinh đẹp đẩy cửa đi thẳng vào, mặt tươi cười vui vẻ, chính là Sở Khuynh Thành. Có điều khi nhìn thấy giá gỗ ghi tên các vị Hoàng, lại sững sờ hỏi: "Huynh . . đang làm gì?"
Mỉm cười, Trác Phàm lơ đễnh nhún vai: "Không có gì, thanh lý tạp vật!"
"Tạp vật? Những vật này sao?"
Nghi ngờ nhìn hắn, Sở Khuynh Thành vừa nhìn về phía những cái tên trên giá gỗ kia, nhìn qua từng cái, khi nhìn thấy danh vị trống kia, trong lòng có chút hồi hộp, sau đó nhìn về phía phiến gỗ đang bị thiêu đốt trong chậu than, tuy đã thiếu hơn phân nửa, nhưng một góc tên Diễm Hoàng vẫn còn có thể nhìn ra dấu vết để lại: "Tại sao huynh muốn thiêu tên của sư phụ ta?"
"Khuynh Thành, bà ta là người đã hại cả nhà nàng, nàng còn chú ý như thế sao?"
Sắc mặt trầm xuống, Sở Khuynh Thành do dự, lắc đầu: "Ta không biết, tuy bà đã hại người nhà của ta, nhưng cũng là sư phụ ta, cũng có công dưỡng dục ta trăm năm…"
"Nếu để nàng tự tay giết bà ta, nàng sẽ lựa chọn thế nào?" Không đợi nàng nói xong, sắc mặt Trác Phàm nghiêm lại, trịnh trọng hỏi.
Thân thể run lên, Sở Khuynh Thành càng thấy khó xử, một mực lắc đầu, nước mắt tuôn ra: "Ta không biết, ta căn bản không có cách đối mặt với bà. . . Trác Phàm, ta thật không biết nên làm thế nào mới tốt. . ."
"Thật tốt, nàng không biết cũng tốt!"
Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, Trác Phàm vỗ vỗ đầu vai nàng, thở dài: "Hiện tại nàng cũng không cần biết, ta không lừa nàng, sư phụ nàng đã chết!"
"Cái gì?"
"Ta là người công tư phân minh, nếu đúng như lời huynh nói, bà có mối thù diệt tộc với ta, ta muốn tự tay giết bà, nhưng bà lại dưỡng dục ta nhiều năm, lại có tình thầy trò, hiện tại bà đã chết, làm đệ tử, lẽ ra nên phục hiếu!"
Nhìn nàng thật sâu, Trác Phàm sâu xa nói: "Hiện tại đã không cần nàng ra tay, nếu như trong lòng có nhớ đi lễ tế bà ta một chút cũng xem như tận tình thầy trò, trong lòng cũng không có gì tiếc nuối. Đương nhiên, đây chỉ là cách làm của ta, nếu nàng có chuyện gì khó xử cứ việc làm theo suy nghĩ của nàng, không cần để ý đến ta!"
Vội vã khoát tay, Sở Khuynh Thành vội nói: "Không không không, huynh nói rất đúng, để ta hiểu ra. Tuy ta không có cách nào xuống tay với bà nhưng đi lễ tế bà một chút cũng xem như tận tình thầy trò, vậy ta sẽ làm theo lời huynh nói."
"Vậy thì tốt, nàng ra ngoài nói với người phía dưới, để họ chuẩn bị lễ tế."
Gật gật đầu, Sở Khuynh Thành mỉm cười, quay người rời đi, trước khi đi lại quay đầu nhìn Trác Phàm một chút, nhìn những phiến gỗ kia, trong mắt càng thêm nghi ngờ.
Chờ khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất, Trác Phàm mới thu hồi ánh mắt, cầm lấy từng phiến gỗ trên tay, cười lạnh nói: "Bát Hoàng Thánh Vực bây giờ đã đi bốn vị, chỉ còn lại bốn vị, không phải lúc trước các ngươi tha thiết ước mơ công pháp Ma đạo sao, chắc cũng nhanh thôi, ha ha ha. . ."
"Trác quản gia!"
Lúc này, Lệ Kinh Thiên chậm rãi đi tới, ý cười đầy mặt. "Vừa rồi nghe Sở cô nương nói muốn lễ tế sư phụ nàng, nói như vậy kế sách của Trác quản gia đã thành công?"
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười nói: "Đúng vậy, lúc ta đi xem Diễm Hoàng, bà ta đã đột phá Thánh Giả, chỉ trong một năm ngăn ngủi mà thôi, nhanh thật, ha ha ha..."
"Mấy ngàn năm không đột phá, một năm đã đột phá?"
Hai mắt sáng lên, Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười một tiếng: "Trác quản gia, công pháp này của ngài thật biến thái, nếu ngài có thể tu luyện thật tốt, đoán chừng rất nhanh liền có thể đột phá Thánh cảnh, thậm chí Đế cảnh. Đến lúc đó, chuyện ngài lo sẽ không xảy ra, hắc hắc hắc. . ."
Chậm rãi khoát tay, Trác Phàm lại nghiêm túc chưa từng có. "Thông qua tình hình tu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết của bát Hoàng, ta càng thêm xác định ý nghĩa của môn công pháp này chỉ nằm ở chữ biến hóa, mà không phải hấp thu vạn vật thiên hạ. Người tu sĩ luyện, tâm ma bất ngờ bộc phát, nên chậm rãi không nên vội vàng, đem Ma tính luyện hóa mới có thể đứng ở trên Ma, đạt tới cảnh giới Ma đạo tối cao, nếu không biết khống chế Ma tính, chẳng khác nào mua dây buộc mình. Tốc độ tu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết có cám dỗ rất lớn, nếu có thể chống cự lại dụ hoặc này mới có thể tu luyện thành công, không chống cự được sẽ bị phản phệ, Triệu Thành và Diễm Hoàng chính là ví dụ tốt nhất."
"Đạo lý này nói thì đơn giản, nhưng làm thật khó. Trí tuệ cao thủ Đế cảnh không phải phàm nhân có thể tìm tòi nghiên cứu được, Lệ lão, những lão tiền bối các ngươi tương lai nếu có thể sờ đến Đế cảnh, nhất định phải nhớ kỹ điểm ấy, đại đạo vô biên, không nên nóng vội!"
"Ha ha ha. . . Trác quản gia quá khen, lời này ngài nói với mấy người Đan lão ấy, lão Lệ ta không có tư chất này" Lệ Kinh Thiên cười gãi đầu nói.
Một nơi khác, nhìn thấy Diễm Hoàng ở trước mặt chết một cách quỷ dị, trong lòng Mạnh Hạo Đông nghi hoặc càng ngày càng cao. Nếu Diễm Hoàng không liên quan gì đến cái chêt của nhi tử hắn thì trong thiên hạ còn có ai liên quan đến chứ?
Có điều hắn đã tự mình điều tra mấy tháng vẫn không có đầu mối gì, nên cũng không để ý nữa. Dù sao hiện tại, có chuyện càng khẩn cấp đang chờ hắn cùng mấy lão gia hỏa thương lượng.
Việc bố trí của Thánh Sơn với Hoàng Vực đã hoàn toàn đi đến một lối rẽ khác, chẳng khác nào làm áo cưới cho người khác, chuyện này làm sao khiến những thiên chi kiêu tử kia chịu đựng được chứ?
Chẳng khác nào xem Thánh Sơn bọn họ như kẻ ngốc mà đùa nghịch.
"Mạnh sơn chủ!"
Đệ thất Thánh Sơn, trước đại sảnh một tòa vàng son lộng lẫy, Mạnh Hạo Đông mới vừa xuất hiện, một đám Thánh Giả đã quỳ bái, cung kính chào hỏi.
Không kiên nhẫn phất tay, Mạnh Hạo Đông lạnh nhạt nhìn bọn họ hỏi: "Sơn chủ có ở đây không?"
"Sáu vị sơn chủ đều ở bên trong thương thảo chuyện quan trọng, để chúng ta thông báo!"
"Thông báo cọng lông, thương thảo quả trứng, mẹ nó, hiện tại chúng ta trồng cây, trái thì để người ta hái, còn thương thảo cái gì?" Oán hận vung tay, Mạnh Hạo Đông nổi giận đùng đùng đi vào bên trong, không ai ngăn cản được.
Chờ khi tiến vào đại sảnh, lão giả râu dài kia nhìn thấy, lại cười hớn hở, vẫy tay nói: "Hạo Đông đến rồi à, nhanh ngồi đi. Vừa rồi chúng ta còn đang thương thảo, mấy tên oắt con đến Hoàng Vực làm cũng không tệ, thái bình thịnh thế, xem ra bọn họ cũng có năng lực lãnh tụ. Như vậy tiếp đó chúng ta lại phái thêm ba người nữa xuống núi thế vị trí bát Hoàng, lại không biết phái ai? Hạo Đông, đệ lục Thánh Sơn các ngươi có thanh niên tài tuấn nào không, các ngươi phái ra một người xem sao, ha ha ha. . ."
"Không tệ cái gì, một đám phế vật, đều bị người ta nắm quyền còn dương dương đắc ý, hồ đồ mà không tự biết, hừ!"
Hung hăng vẫy tay áo, Mạnh Hạo Đông ngồi trên ghế dài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Các vị lão ca, các ngươi đừng chỉ nên nghe mấu tên nhãi con kia tranh công lĩnh thưởng, che đậy sự thật, mọi người cũng nên phái người đi xuống xem một chút. Bây giờ tám Hoàng Vực đã hoàn toàn thuộc về họ Lạc. Mọi người chỉ biết có Lạc gia, lại căn bản không biết đến bát Hoàng Thánh Sơn phái là ai? Ngay cả Hoàng đế bù nhìn cũng không bằng. Người ta làm Hoàng đế bù nhìn, tốt xấu gì thuộc hạ còn biết quốc hiệu của người ta, còn ba cái thằng nhãi con này chả ai biết, haizz!"
Mọi người nghe thấy giật cả mình, sáu người cũng ngẩn ra, vội vàng nói: "Hạo Đông, ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Nói rõ hơn một chút, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Lạc gia từ đâu đến, sao tới giờ chưa từng nghe qua?"
Bất đắc dĩ nhìn bọn họ, da mặt Mạnh Hạo Đông co lại, thở dài thở ngắn.
Đám lão gia này, thật sự chỉ biết cuộn mình trong Thánh Sơn, cũng không biết bên ngoài thay đổi thế nào, một chút tin tức cũng không biết, suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm vào tài nguyên được cống hàng năm là được, lại không biết ai. Ba thằng nhãi con kia cũng giống như bọn họ, làm việc còn mang bộ dáng của Thánh Sơn, đơn giản thô lỗ, xém chút đã hủy hết danh dự của Thánh Sơn.
Về sau bị Lạc gia thừa cơ đoạt quyền, cũng hoàn toàn không điều tra, đúng là ngu như heo!
Hít một hơi thật sâu, lại uống một ngụm trà, Mạnh Hạo Đông mới đem những chuyện chứng kiến kể ra hết thẩy, trước ánh mắt kỳ quặc của mọi người.
Lần này, sáu lão đầu đều kinh ngạc đến ngây người, nhưng rất nhanh lại trở thành tức giận, ngay cả đệ tử Thánh Sơn cũng dám lừa bịp, Lạc gia này thực sự buồn cười, không muốn sống nữa sao?
Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ một chút, ba đệ tử Thánh Sơn của bọn họ ở Hoàng Vực đã làm chuyện thất đức gì, chết bao nhiêu người? Bọn họ còn mặt mũi tức giận, cắt. . .