"Trác quản gia, xuất hiện!"
"Cái gì xuất hiện?"
Một buổi sáng sớm, Lệ Kinh Thiên vội vội vàng vàng đẩy cửa thư phòng Trác Phàm ra, trực tiếp xông vào. Trác Phàm ngồi bên cạnh bàn xem tin tức gần đây, ngẩng đầu nhìn hắn, mày nhíu lại.
Khóe miệng cười hưng phấn, Lệ Kinh Thiên khom người chắp tay, bình tĩnh nói: "Như Trác quản gia dự đoán, Hoàng Vực lần nữa hoảng loạn, lại có nơi mất tích số lượng người quá lớn, đại thể đều mất trong phạm vi quản lý của Quỷ Hoàng, Kiếm Hoàng, đoán chừng tài liệu luyện công của những lão già kia đã hết, lại đi ra kiếm ăn, hắc hắc hắc!"
"Thiên Ma Đại Hóa Quyết hút oán niệm của vạn người vào một người, cần phải tiến hành theo chất lượng, tiêu trừ Ma tính. Nếu không tất nhiên sẽ bị Ma tính trói buộc, mất đi bản tính, phát điên phát cuồng. Triệu Thành như thế, Diễm Hoàng cũng như thế, ha ha ha. . . Có Ma vô đạo, bọn họ thật sự cho rằng công pháp Ma đạo chí cao dễ luyện như vậy sao?"
Ánh mắt hơi híp lại, Trác Phàm cười lạnh nói, Lệ Kinh Thiên cũng gật đầu, cười nhạo. "Trác quản gia nói không sai, lần thứ nhất bọn họ chuẩn bị lúc luyện công còn làm được rất nhẵn mịn, đem tất cả mọi người lừa gạt đi, chuẩn bị chu toàn, mới ẩn nấp, không lộ chút dấu vết. Lần này thì tốt rồi, quang minh chính đại đi ra giết người luyện công, có thể thấy được đầu óc bọn họ đã luyện đến điên rồi, còn suy nghĩ được gì nữa, ha ha ha. . ."
"Như vậy hiện tại những người ở địa phương kia như thế nào?"
"Khủng hoảng. Xuất hiện mấy người điên, sinh linh đồ thán, có thể không khủng hoảng sao? Bây giờ rất nhiều người chạy về phía địa phương khác!"
"Vậy thì tốt, lại đến lúc Lạc gia lộ mặt!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Lệ lão, gọi mấy cao thủ tuyệt thế Đan lão đến, chúng ta chia ra hành động, kết liễu mấy tên bát Hoàng này triệt để đi. Đến lúc này, danh tiếng của Lạc gia chúng ta như mặt trời giữa trưa ở Hoàng Vực!"
Lệ Kinh Thiên gật đầu đã hiểu, vẻ mặt kích động rời đi. Quá tốt, rốt cục cũng có thể động thủ.
Rất nhanh, mấy lão gia hỏa mạnh nhất Lạc gia đều đến chỗ của hắn, sau khi hắn căn dặn một phen, mọi người mới chia nhau tiến về mục tiêu, đi thu thập bốn cao thủ bát Hoàng sau cùng này.
Có lẽ, bọn họ đã là Thánh Giả nhưng mấy người Đan Thanh Sinh cũng không phải Hoàng giai đỉnh phong bình thường, xử lý việc này Trác Phàm vẫn rất tin tưởng bọn họ.
Cùng một thời gian, trước một tòa đình đài lầu các rường cột chạm trổ, ba công tử Thánh Sơn vô cùng thích ý nằm trên ghế dài, đón ánh sáng mặt trời ấm áp, làn gió xuân tươi mới, sự tươi mát của sóng biển dập dờn, thích ý không thể tả.
Lười biếng nhìn hai người bên cạnh, Từ Thiên Xuyên cười to một tiếng nói: "Bát Hoàng này làm cũng chẳng dễ dàng, không ngờ bên trong lại khó khăn như vậy, ha ha ha. . ."
"Đúng vậy, có chuyện gì giao cho thuộc hạ làm là được rồi, bản thân làm gì cho mệt? Trước kia chúng ta mới tới, không có kinh nghiệm, xuất lực không có kết quả tốt!"
Duỗi người một cái, Khúc Hướng Phong ăn một miếng cười nói: "Đại ca, nhưng sống thế này lại dễ chịu hơn ở Thánh Sơn, cũng không có người quan sát chúng ta luyện công, núi cao Hoàng đế xa, ha ha ha. . ."
Vũ Thiên Thu cũng gật đầu, vạn phần tán đồng nói: "Mà chuyện mỗi tháng báo cáo cho Thánh Sơn chúng ta cũng không cần quan tâm, chỉ cần hưởng thụ như bây giờ, không buồn không lo là được rồi. Nếu chuyện này bị những sư huynh đệ trên sơn biết chắc bọn họ ghen ghét lắm đây."
Vừa mới nói xong, ba người liếc nhìn nhau, cùng nhau cười to lên.
Ngay sau đó, Từ Thiên Xuyên xoay người, ngồi xuống: "Các ngươi có công nhận tên họ Trác này cao tay không? Lúc trước chúng ta vắt hết óc suy nghĩ giải quyết vẫn không giải quyết được, không ngờ hắn giải quyết nhanh gọn đến vậy. Khó trách lúc trước Ma Hoàng giao quyền lực trong lĩnh vực Ma Hoàng cho hắn, không cần lo lắng. Có một quản gia có thể sắp xếp mọi chuyện gọn gàng như vậy, thật tốt khi chúng ta làm chủ của hắn."
"Không phải sao, mà với chút tu vi của hắn lại có thể điều động nhiều cao thủ như vậy, mọi người còn nguyện ý nghe theo hắn bài bố, thật sự là kỳ tài."
Khúc Hướng Phong cũng ngồi xuống, liên tục cười to: "Chỉ cần đem Hoàng Vực giao cho hắn quản lý, chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ, dễ chịu hơn ở Thánh Sơn nhiều, các ngươi thấy sao?"
Lần nữa nhìn lẫn nhau, ba người ngầm hiểu cười to lên.
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, tiếng gầm thét cũng đột nhiên vang vọng trời không: "Ba cái thằng nhãi con, Thánh Sơn phái các ngươi tới để hưởng phúc sao? Hừ, một đám phế vật!"
Vèo.
Lắc mình một cái, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt ba người, trong mắt lửa giận vô tận tràn ngập.
Ba người nhìn thấy, bị dọa đến ngã xuống ghế, liền vội vàng đứng lên khom người bái lạy: "Ba đệ tử, bái kiến đệ lục Thánh Sơn, Mạnh sơn chủ đại giá quang lâm. Không biết sơn chủ đi vào Hoàng Vực có chuyện gì?"
"Còn hỏi lão phu có chuyện gì? Các ngươi cũng không nhìn một chút, các ngươi đã làm chuyện tốt gì."
Hả?
Ba người không hiểu nhìn nhau, cuối cùng vẫn Từ Thiên Xuyên vẻ mặt chua xót khom người bái lạy nói: "Lời của sơn chủ chúng ta không hiểu rõ lắm. Tuy ba người vãn bối tư chất còn thấp, nhưng từ khi đi vào Thánh Vực thực hiện chức trách của bát Hoàng, không dám chậm trễ. Nhờ trời thương xót, Thánh Sơn che chở, Hoàng Vực đã trở nên an khang, cuộc sống thanh bình, chúng ta không dám thỉnh cầu công lao, nhưng nếu nói có tội lỗi lớn, thì thực sự không biết."
"Ồ, giải thích cũng rõ ràng đó chứ."
Mạnh Hạo Đông tức giận đến phát cười: "Theo như lời các ngươi nói, các ngươi đã khiến Hoàng Vực tốt như vậy, lão phu nên ngợi khen chứ không phải chỉ trích đúng không?"
"Không dám không dám. . ." Lắc đầu liên tục, ba người cười ra tiếng.
Mạnh Hạo Đông càng thêm tức giận. "Ha ha, các ngươi thật sự còn muốn ngợi khen, cũng không ngại chút nào. Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, cảnh tượng bình an ở Hoàng Vực là các ngươi làm à, dù là công lao cũng có quan hệ cái rắm gì đến các ngươi?"
Thân thể khẽ run lên, ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, xem ra Mạnh sơn chủ đã sớm biết, nếu không cũng không tức giận đến như vậy?
"Mạnh sơn chủ, mặc dù tất cả mọi thứ không phải ba người chúng ta tự làm nhưng cũng là chúng ta cho thủ hạ làm, chuyện này có gì khác biệt đâu?"
Từ Thiên Xuyên vẫn không hiểu: "Ba người chúng ta đi Hoàng Vực, không có trợ thủ, chiêu dụ mấy trợ thủ bản địa cũng không có gì đáng trách chứ? Mà trước khi đi sư phụ cũng đã nói với chúng ta biết đạo dùng người, hiện tại không phải chúng ta dùng tốt sao? Ngài cần phải tức giận đến vậy không?"
Cười lạnh, Mạnh Hạo Đông nhìn khuôn mặt vô tội của ba người: "Hừ hừ, hay cho câu đạ dùng người, các ngươi còn tuyển trợ thủ thật tốt. Các ngươi ngây ngốc một năm ở Hoàng Vực, thế mà người của Hoàng Vực không ai biết các ngươi là nhân vật nào. Tất cả mọi người vừa nhắc đến, đều là bảng cáo thị chiếu cáo thiên hạ của Lạc gia, một chữ Thánh Sơn đều không có. Mọi người chỉ biết Lạc gia mà không biết Thánh Sơn, nhấc đến tên các ngươi thì mọi người nghiến răng nghiến lợi, nguyền rủa không ngừng, đây chính là đại công mà các ngươi lập cho Thánh Sơn sao? Hừ!"
"Cái gì? Chuyện này. . . không thể nào?"
Ba người gật mình, trợn tròn mắt: "Tất cả cáo thị một năm qua, Trác quản gia đều sẽ đích thân trình lên cho chúng ta xem qua để phê duyệt, người đời sao có thể không biết chúng ta thống lĩnh bát Hoàng chứ?"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Mạnh Hạo Đông nổi giận mắng: "Ba tên phế vật các ngươi, người ta chỉ đưa cho các ngươi liếc nhìn một chút, nhìn lướt qua thôi, nhưng các ngươi có ra ngoài nhìn danh mục mỗi lần dán cáo thị không? Lạc gia, Trác Phàm, trừ bốn chữ này cái gì cũng không có. Các ngươi bị người ta đoạt mất quyền lực còn không biết, thật sự còn không bằng Hoàng đế bù nhìn, Hoàng đế bù nhìn người ta còn có danh phận, còn các ngươi không có cái gì, chúng ta để cho các ngươi xuống núi, để chưởng quản Hoàng Vực như vậy sao?"
"Cái gì? Chuyện này. . ."
Bỗng dưng, ba người nghe đến ngơ ngẩn, ngay sau đó tức giận đến xông lên đầu, Từ Thiên Xuyên hung hăng vỗ bàn, lập tức bàn kia thành phấn vụn, tức giận mắng: "Tên chó Trác Phàm này lại dám gạt chúng ta, chúng ta phải lột da, róc xương hắn mới giải tỏa mối hận trong lòng."
Nói xong, ba người bỗng nhiên đứng lên, liền muốn rời khỏi.
Mạnh Hạo Đông thấy vậy, sắc mặt âm trầm."Ta đi cùng các ngươi, lần này lão phu xuống núi, cũng vì chuyện này. Mấy tên nhãi con các ngươi thực sự khiến chúng ta quá thất vọng, bị người ta làm con tốt thí một năm, còn làm áo cưới cho người ta cũng không biết, mất hết thể diện của Thánh Sơn. Chúng ta đã không thể lại tin tưởng năng lực làm việc của các ngươi, cho nên lần này tự lão phu xuất mã, giám sát toàn bộ hành trình tránh lại xảy ra sự cố, không biết các ngươi còn gây ra họa gì không, hừ!"
Vung tay áo, Mạnh Hạo Đông đạp bước, trong nháy mắt bay lên, không thấy tăm hơi.
Ba người Từ Thiên Xuyên vẫn cúi đầu, ánh mắt tức giận như phun lửa, nghiến răng nghiến lợi.
Trác Phàm đáng chết dám trêu đùa chúng ta, khiến chúng ta mất hết thanh danh, chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ngươi và Lạc gia sẽ gặp đại họa.
Rắc!
Âm thanh giòn tang vang lên, ba người Từ Thiên Xuyên nắm chặt song quyền, tiếng xương phát ra thật to. . .
Cùng lúc đó, trong rừng rậm có bóng người, bột mịn xám trắng rải khắp nơi, còn có vải rách xen kẻ trong dó. Chợt, hai tiếng xé gió vang lên, hai nhân ảnh một lớn một nhỏ đột ngột xuất hiện ở nơi này, chính là hai người Trác Phàm cùng Kiếm Đồng.
Cúi đầu nhìn vệt tro tàn kia, Kiếm Đồng quay đầu nhìn về phía Trác Phàm nói: "Cha, giống hệt như bốn tòa thành trì trước đó, có lẽ đây là chỗ luyện công của hắn. Dù sao bốn tòa thành trì kia dù cũng là thành lớn, có thật nhiều di hài cũng bình thường, nơi này rừng núi hoang vắng cũng có nhiều như vậy, điều này chứng minh. . ."
"Nơi này chính là bản doanh hắn ẩn thân, tất cả mọi thứ đều do hắn mang từ bên ngoài về!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm cười tà một tiếng, ngửa mặt lên trời gào to: "Kiếm Hoàng, không cần tránh, chúng ta biết ngươi ở gần đây. Đường đường là người từng đứng đầu bát Hoàng, lại đồ sát môn nhân của mình hầu như không còn, còn lạm sát người vô tội, sẽ bị người đời phỉ nhổ. Làm sao, không mặt mũi đi ra gặp ai sao?"
"Im ngay!"
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, toàn bộ sơn lâm bắt đầu rung chuyển trong tiếng gào thét vô tận, một lão giả quần áo lam lũ, tóc trắng phơ bay lượn giữa trời mà đến, xuất hiện trước mặt hai người. Toàn thân hắc khí nồng đậm, vừa bá đạo vừa tà ác. . .