Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1910 - Chương 1916: Không Nhịn Được

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1916: Không nhịn được

Ba ba ba!

Âm thanh roi da thanh thúy lọt vang vọng, trong nội viện Lạc phủ mười mấy người bị cột lại treo lên, mấy người Lạc Vân Thường cũng ở bên trong.

Giờ khắc này, sắc mặt bọn họ tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, chỉ có con ngươi kiên định hiện ra ánh sáng sắc bén.

Ba!

Lại đánh ra một roi, Khúc Hướng Phong không kiên nhẫn ném roi da xuống đất, quay đầu nhìn về phía Từ Thiên Xuyên nói: "Đại ca, đã đánh gãy mấy trăm cây roi, đủ rồi, ta mệt mỏi quá!"

"Đủ rồi? Làm sao đủ được? Bây giờ chúng ta bị các sư thúc sư bá Thánh Sơn xem như trò cười, đường đường là đệ tử Thánh Sơn, thế mà bị tên tạp chủng Hoàng Vực đùa nghịch xoay như chong chóng, chúng ta còn mặt mũi nào mà lăng lộn ở Thánh Sơn?"

Hung hăng phất tay áo, Từ Thiên Xuyên ác độc nhìn mấy người Lạc Vân Thường nghiến răng nghiến lợi nói: "Mà tất cả mọi thứ này đều do bọn họ tạo thành, hiện tại Hoàng Vực chỉ biết Lạc gia, mà không biết Thánh Sơn, quả thực khi quân phạm thượng, buồn cười!"

"Thế nhưng Mạnh sơn chủ nói không thể giết bọn họ!"

"Thì không thể giết, cho nên mới đánh bọn họ cho hả giận!"

Hung hăng liếc mọi người, Từ Thiên Xuyên khẽ vươn tay, cả giận nói: "Mang roi lại đây cho ta, lần này để ta quất!"

Bất đắc dĩ lắc đầu, Khúc Hướng Phong đưa ra một roi da mới tinh, Từ Thiên Xuyên mạnh mẽ kéo kéo, tựa như thử tính dẻo dai của nó, sau đó cười to, nhìn mọi người như lựa chọn con mồi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đến trước mặt một tiểu cô nương, khẽ gật đầu: "Chính là nàng ta!"

Vừa dứt lời, Từ Thiên Xuyên vung roi da ra, Lạc Vân Thường nhìn thấy khẩn trương nói: "Dừng tay, bọn chúng chỉ là con nít, không chịu được cực hình này, muốn đánh cứ đánh ta!"

"Cũng bởi vì không chịu được, mới tra tấn!"

Oán hận cười một tiếng, Từ Thiên Xuyên khinh thường nói: "Những người như các ngươi đạt tới Linh Vương cảnh, coi như bị phong tu vi, da vẫn dày thịt vẫn béo, đánh lên tổn thương được bao nhiêu? Chính vì tiểu cô nương tu luyện không tới nơi tới chốn này, đánh lên mới khoái, mới có thể chân chính đánh đau tới tâm can, ha ha ha. . ."

Vèo.

Nói xong, roi da kia như linh xà vọt tới.

Lạc Vân Thường nhìn thấy trong lòng vô cùng khẩn trương: "Tư Phàm!"

Thế nhưng Lạc Tư Phàm sớm đã ngất đi, không nghe tiếng gì.

Phốc!

Thế mà, ngay tại lúc này, âm thanh trầm đục phát ra, roi da như linh xà kia lại bị một đạo thiết trảo tóm chặt lấy.

Thân thể ngừng lại, Từ Thiên Xuyên cảm thấy roi da bất động, khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy người bắt roi kia không ai khác, mà chính là Trác Phàm.

Nhưng giờ khắc này, khuôn mặt Trác Phàm tái nhợt, mấy người Đan Thanh Sinh sắc mặt không tốt nhìn bọn họ, song quyền nắm chặt.

Bọn họ chỉ ra ngoài có mấy tháng, đã biến gia tộc trở thành như vậy, thực sự khinh người quá đáng!

"Trác Phàm!"

Lạc Vân Thường cùng Từ Thiên Xuyên cùng nhau kêu lên, Lạc Vân Thường thì vui mừng, Từ Thiên Xuyên thì phẫn nộ đến thân thể run rẩy, không ngờ roi da của mình lại bị kiến hôi như hắn nắm chặt.

Lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt Trác Phàm âm trầm đến đáng sợ, thì thầm lên tiếng: "Bây giờ Lạc gia ở Hoàng Vực đã không có ai dám đến trêu chọc, Thánh Sơn lại ngoài tầm tay với, trừ ba tên thiếu gia bù nhìn các ngươi càn quấy ra thì còn ai. Thế Thế nhưng tỉ lệ loại chuyện này phát sinh rất nhỏ, không phải hiện tại các ngươi đang nhẹ nhàng hưởng phúc sao… Hừ, không nghĩ tới đúng là các ngươi."

"Trác Phàm, ngươi thật to gan, thì ra ngươi trăm phương ngàn kế xem chúng ta như con rối mà đùa nghịch!"

Da mặt run lên, Từ Thiên Xuyên tức giận đến cười ra tiếng: "Tên tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi, dù Mạnh sơn chủ đồng ý buông tha Lạc gia, nhưng ngươi, tuyệt không thể bỏ qua, ngươi đi chết đi!"

Vừa dứt lời, Từ Thiên Xuyên liền đạp chân xuống, trong nháy mắt phóng về phía Trác Phàm, tung một chưởng đầy sát ý, đột ngột đến đánh về phía mặt hắn.

Phốc!

Thế nhưng tiếng động vang lên, một chưởng đầy sát ý kia cũng bị Trác Phàm vững vàng nắm chặt. Khúc Hướng Phong, Vũ Thiên Thu đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới một Thánh Giả đỉnh phong như Từ Thiên Xuyên lại bị Trác Phàm một chiêu ngăn cản.

Từ Thiên Xuyên cũng ngơ ngác, nhìn Trác Phàm với ánh mắt không thể tin được, đồng thời cố hết sức muốn rút tay ra ngoài, hắn mới phát hiện, dường như tay hắn đang bị đóng trong pê tông cốt thép, dù có dùng sức thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Không để ý đến ánh mắt kinh dị kia, Trác Phàm chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Mạnh sơn chủ? Là đệ lục Thánh Sơn, cha của Mạnh Hiểu Phong sao?"

"Nếu biết, còn không mau buông tay, muốn chết phải không?" Hung hăng co rúm cánh tay, lại cảm giác càng thêm chặt chẽ, giống như kìm sắt thít chặt hơn, đau đến tận xương tủy, Từ Thiên Xuyên khàn giọng quát lớn.

Trác Phàm bỗng dưng run tay, toàn bộ thân thể Từ Thiên Xuyên đánh về phía hắn, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, ầm một tiếng, toàn bộ thân thể hắn đã bị Trác Phàm vỗ thành bùn nhão, từng khối huyết nhục văng bốn phía, máu tươi chảy ra vung vãi khắp mặt đất.

Hai người Khúc Hướng Phong nhìn đến nghẹn họng trân trối, tay run rẩy chỉ Trác Phàm nói: "Ngươi. . . Ngươi dám giết đệ tử Thánh Sơn? Các ngươi không muốn sống sao?"

"Chúng ta sống hay chết, không quan hệ gì với các ngươi!"

Khuôn mặt băng lãnh nhìn hai người, Trác Phàm chợt lộ ra nụ cười tà ác: "Dù sao. . . Các ngươi cũng không nhìn thấy!"

Nói xong, Trác Phàm ra hiệu cho hai người Đan Thanh Sinh, hiểu ý hắn, mấy vị cao thủ Kiếm Vương tùy ý vung tay lên, từng đạo kiếm cương khủng bố đột ngột bay lượn về phía hai người, chớp mắt là tới.

Nếu dựa vào công pháp võ kỹ có lẽ đệ tử Thánh Sơn sẽ nhỉnh hơn trước mặt cao thủ Hoàng cấp, nhưng trong mắt Kiếm Vương truyền thừa của Kiếm Đế thì không chịu nổi một kích.

Chỉ trong chớp mắt, tiếng kêu thảm của hai người còn chưa kịp phát ra, thoáng chốc thân thể đã bị chia năm xẻ bảy, chôn xương xuống đất.

Không thèm nhìn bọn hắn, Trác Phàm phất tay, ra hiệu mọi người tháo dây cho mọi người trong gia tộc, tự hắn cởi trói cho mấy người Lạc Vân Thường, nhìn bọn họ thương tích đầy mình, vô cùng đau lòng: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Vân Hải cùng Khuynh Thành đâu?"

Liếc nhìn nhau, mọi người liền kể qua mọi chuyện một lần. Đến lúc này, Trác Phàm mới hiểu rõ mọi chuyện, sau đó lại kỳ quái nhìn bọn họ hỏi: "Nói như vậy, không phải tên Mạnh sơn chủ kia xuất thủ phong tu vi các ngươi? Chỉ bằng ba tên kia đã bắt tất cả mọi người lại?Vì sao. . ."

"Còn không phải Vân Thường tỷ lo lắng kế hoạch của ngươi sao?"

Lúc này, Sương Nhi hung ác liếc nhìn Trác Phàm, giải thích: "Vốn ba người kia quấy rối, chúng ta muốn xuất thủ, nhưng Vân Thường tỷ ngại thân phận của bọn họ, sợ kinh động, ảnh hưởng đến đại kế của ngươi, cho nên bảo chúng ta chịu đựng, dù sao bọn họ cũng không muốn lấy tính mạng của chúng ta, chỉ chịu chút ủy khuất mà thôi, không có việc gì!"

Nghe được lời này, Trác Phàm khẽ giật mình, nhìn Lạc Vân Thường, nàng vui vẻ nhìn hắn nói: "Ai bảo tất cả kế hoạch của ngươi đều để trong lòng, chúng ta không biết gì cả, sao dám hành động thiếu suy nghĩ, ảnh hưởng đến đại kế của ngươi? Hiện tại Khuynh Thành cùng Vân Hải đều đến đệ lục Thánh Sơn, xem như tạm thời ổn định người của Thánh Sơn. Nếu chúng ta lại phản kháng, ba tên tiểu tử kia lại đâm chọc Thánh Sơn, đây không phải chuyện xấu sao?"

"Cho nên, một chút vết thương da thịt chúng ta tạm thời chịu được, chỉ có chút này không chịu được thì đại mưu sẽ loạn…Chờ ngươi trở về, thương thảo khi nào động thủ, chúng ta lại tính khoản nợ này cũng không muộn. Nếu không sớm động thủ, sẽ thất bại trong gang tấc, không tốt lắm!"

"Đại tiểu thư, ngươi vẫn như vậy, biết rõ đại cục, không hổ là thủ lĩnh Lạc gia. Cho dù Vân Hải không ở đây, ngươi vẫn có thể chưởng quản Lạc gia đàng hoàng!" Trác Phàm cười hớn hở khen ngợi Lạc Vân Thường.

Lạc Vân Thường mỉm cười nhìn thịt rơi đầy đất, trong mắt lóe lên tinh mang: "Nhưng bây giờ xem ra, thời cơ của Trác quản gia đã chín mùi?"

"Cũng không tính là quá chín mùi nhưng ta không nhịn được!"

Sâu trong mắt Trác Phàm dấy lên lửa giận hừng hực, bỗng nhiên hắn quay đầu, nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Nếu sơn chủ Thánh Sơn đã tìm tới cửa, xem ra chúng ta không thể không chiến. Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải. . ."

"Có thuộc hạ!"

"Các ngươi lập tức đến Long vực một chuyến, xác nhận với Long tộc một chút, mặc kệ hiện tại bọn hắn tiến hành đến bước nào, đều quang minh tuyên chiến với Thánh Sơn. Hậu phương Hoàng Vực đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn hắn đi vào, hai bên có thể chính diện đối quyết, đây chẳng phải là sở trường của bọn họ sao? Nếu để quá lâu, Hoàng Vực lại bị Thánh Sơn chinh phạt trở về, thì chiến tuyến sẽ bất lợi cho bọn họ, bảo bọn họ mau chóng quyết đoán, phái mấy trăm cao thủ cho lão tử tăng thanh thế cũng được!"

"Vâng!" Khom người cúi đầu, hai người nhanh chóng nhanh rời đi, chấp hành mệnh lệnh.

"Tuyết Thanh Kiến, Thiên Địa song tôn!"

"Có!"

"Các ngươi lập tức đem tất cả nhân mã Lạc gia đi ra tạo thanh thế, Thánh Sơn bất nhân, cướp bóc tư nguyên Hoàng Vực, chèn ép nhân tu bình thường tu luyện, còn không ngừng phái người quấy rầy Hoàng Vực, xem tu giả như nô lệ mà đối đãi, bọn họ còn tu luyện tà công, đem tất cả mọi người như heo mà tu dưỡng. Dù là nhân khẩu mất tích vài ngày trước hay những chuyện mà bát Hoàng điên gây ra đều đẩy lên người của Thánh Sơn. Còn ba tên Từ Thiên Xuyên này đã có vết xe đổ rồi, mọi người đã sớm không có ấn tượng tốt với Thánh Sơn? Giội hết nước bẩn lên người bọn họ, mọi người đều tin cả."

Trong mắt lóe lên một đạo tinh mang, Trác Phàm cười tà nói: "Ta muốn triệt để bôi xấu thanh danh của Thánh Sơn ở Hoàng Vực, người người kêu đánh, người người tru diệt!"

"Vâng!" Ba người cúi đầu, cũng ngay lập tức đi xuống.

Lạc Vân Thường nghe, mi mắt nhẹ rung: "Nhưng Thánh Sơn quá mạnh, cho dù người của Hoàng Vực có tin tưởng những việc này, cũng sẽ giận mà không dám nói gì, bo bo giữ mình."

"Ta biết, dù sao ta cũng không cần bọn họ lên chiến trường, chỉ cần có bọn họ sau lưng chống đỡ là được rồi, mà bọn họ cần có người dẫn dắt."

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Thường: "Đại tiểu thư, ngươi dùng danh nghĩa Lạc gia, lấy lý do Vân Hải bị sơn chủ Thánh Sơn bắt đi, thông báo cho toàn bộ Hoàng Vực, chúng ta tuyên chiến với Thánh Sơn!"

Cái gì, tuyên chiến?

Khẽ sững sờ, Lạc Vân Thường trầm ngâm một chút, lo lắng nói: "Một khi tuyên chiến, sẽ chính thức đánh. Nhưng bây giờ Long tộc bên kia còn chưa có tin, hiện tại tuyên chiến có phải quá sớm không?"

"Yên tâm đi, tuyên chiến không phải là khai chiến."

Khóe miệng xẹt qua nụ cười lạnh lẽo, Trác Phàm nắm chặt hai tay, trí tuệ vững vàng: "Ta sẽ khiến tất cả mọi người Thánh Vực bao gồm Thánh Sơn đối với lần tuyên chiến này của chúng ta phải cẩn thận mà đối đãi, hừ hừ hừ. . ."

Bình Luận (0)
Comment