Chuyện trong ba tháng qua, những chuyện xấu gần đây xảy ra ở Thánh Vực tất cả đều bị Lạc gia truyền bá xuống do thất Thánh Sơn làm.
Điều này chấn động trong toàn bộ mọi người trong Thánh Vực, tạo nên hiệu ứng oanh động khó có thể tưởng tượng được.
Mới đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ, hoặc nói bọn họ căn bản không muốn tin tưởng, chỉ vì trong lòng sợ hãi, dù sao, những chuyện này là thật, điều này cũng có nghĩa là bọn họ cùng Thánh Sơn trờ thành tử địch.
Nên biết rằng bát Hoàng vì luyện công hại chết không biết bao nhiêu người ở Hoàng Vực, giống như mấy người Từ Thiên Xuyên dựa vào Thánh Sơn đưa ra lệnh chém kia, cũng hại chết rất nhiều người, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ đến tất cả mọi người.
Sau trong nội tâm, bọn họ đều muốn báo thù cho những người chết thảm, nhưng vì thế lực phe đối lập quá lớn, thế lực yếu ớt như bọn họ sao dám nói ra suy nghĩ này?
Cho nên trong tiềm thức, mọi người chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, cảm thấy hết thẩy mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Thánh Sơn không có ác ý, thôi quên đi.
Nhưng hiện tại, Lạc gia lại vén tấm màn che này lên, cho thấy Thánh Sơn cố ý hành động, thật sự muốn bọn họ chết, nếu bọn họ còn không phản kháng, chẳng khác nào cam tâm tình nguyện làm thịt cá cho mấy người đó băm.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người do dự, nội tâm giãy dụa mãnh liệt.
Thánh Sơn cường đại như thế, bọn họ làm sao có can đảm yêu cầu Thánh Sơn giải thích? Chỉ sợ mạng nhỏ cũng không còn, haizz!
Dường như sớm dự đoán được sợ hãi của mọi người, ngay tại thời khắc mấu chốt, có thể cản trước mặt bọn họ, lãnh tụ vì bọn họ xuất đầu lộ diện chính nghĩa, hoành không xuất thế!
Từng bảng cáo thị vàng rực dán khắp ngõ ngách Hoàng Vực, lần nữa khiến toàn bộ Thánh Vực kinh hãi.
"Có câu thiên địa bất nhân, xem vạn vật như sô cẩu; Thánh Nhân không tốt, đoạt huyết nhục của bách tính, Trác Phàm Lạc gia nay quyết định thế thiên hành đạo, phổ biến cho anh hùng hào kiệt trong thiên hạ cùng thảo phạt Thánh Sơn, trừng phạt tội ác của họ, bình ổn oán niệm của bách tính, làm cho thiên đạo trong sáng. . ."
Tất cả mọi người, phố lớn ngõ nhỏ đều kinh ngạc đến ngây người khi nhìn thấy dòng chữ đỏ thắm.
"Đây là. . . Lạc gia muốn thảo phạt Thánh Sơn!"
Mọi người châu đầu ghé tai, liên tiếp nói: "Chuyện này sao có thể chứ? Toàn bộ Thánh Vực ai có thể so với thực lực của Thánh Sơn? Lạc gia tuy nhân nghĩa, nhưng sao dám mạo phạm thiên uy?"
"Haizz, đáng tiếc, bát Hoàng biến mất, Lạc gia chưởng quản Hoàng Vực, chúng ta mới có thể có mấy ngày thái bình, kết quả hiện tại Lạc gia lại đi tìm chết, cần gì chứ?"
"Đúng vậy, Lạc gia lấy trứng chọi đá, tất nhiên khó mà bảo toàn, Hoàng Vực lại chia năm xẻ bảy rồi!"
Người khắp các ngõ ngách Hoàng Vực nhìn thấy bảng cáo thị này, đều lắc đầu thở dài, không xem trọng hành động của Lạc gia, mà chỉ xót thương những ngày sau này của bọn họ.
Lạc gia rời đi, lại có ai đến nhất thống Hoàng Vực đây?
Chỉ có số ít người, nhiệt huyết sôi trào, quyết định tìm Lạc gia nương tựa, cùng bọn họ tham chiến, cho dù biết rõ chỉ có một con đường chết, cũng nguyện ý oanh oanh liệt liệt mà chiến, hào khí ngút ngàn.
Nhưng còn có một số người, lại núp trong bóng tối, âm mưu cười lạnh, muốn đợi Lạc gia bị thần uy của Thánh Sơn tiêu diệt mới xuất hiện, thừa cơ chiếm được một góc nhỏ Hoàng Vực, làm chư hầu một phương.
Nói một cách dễ hiểu, không một ai thực sự lạc quan với bảng cáo thị của Lạc gia, dù là ủng hộ, phản đối, thở dài, tình huống trước mắt rất rõ ràng, Thánh Sơn dù có ác cũng là Thánh Sơn, Lạc gia có ngay thẳng đến đâu cũng chỉ là kiến hôi mà thôi, châu chấu đá xe, căn bản không thể so sánh.
Nhưng rất nhanh, một chuyện phát sinh chấn kinh tất cả mọi người trong Thánh Vực, bao gồm cả đại cao thủ của thất Thánh Sơn, khiến trong lòng mỗi người thay đổi suy nghĩ. . .
Đệ lục Thánh Sơn, trong gian mật thất tối tăm, hai tay Lạc Vân Hải bị đóng đinh trên thập tự giá, máu tươi đỏ thẫm róc rách chảy xuống, nhuộm đỏ phiến đá đen dưới chân, bốn phía hỏa diễm không ngừng lấp lóe mờ nhạt, chiếu rọi hai gò má tái nhợt, cực kỳ suy yếu.
Đối diện hắn là thân ảnh quen thuộc, lạnh nhạt chăm chú nhìn hắn, không ai khác chính là đệ lục sơn chủ Thánh Sơn, Mạnh Hạo Đông.
Chậm rãi tiến lên phía trước, xoa mặt sưng vù cùng vài vết máu đã khô trên mặt hắn, Mạnh Hạo Đông cười xùy một tiếng, sâu xa nói: "Miệng vẫn rất cứng, lão phu lại cho ngươi một cơ hội, thành thật khai báo, nhi tử ta là làm mà chết? Người nào xuất thủ?"
"Ta. . . Ta không biết. . ."
Ba!
Lạc Vân Hải giật mình lo lắng ngẩng lên nhìn hắn, thở hồng hộc mấy hơn, thì thào phát ra tiếng, thế nhưng còn không đợi tiếng nói hắn kết thúc, âm thanh trầm thấp lại vang lên, thân thể hắn co rút lại, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo, vô cùng thống khổ. Nhưng hắn vẫn cắn răng không la lên một tiếng.
Ngực hắn bị đinh thép hung hăng cắm vào, đinh thép này bàn tay mạnh mẽ siết chặt, đang không ngừng xoay tròn, máu tươi cũng từ miệng vết thương cuồn cuộn chảy xuống, giống như dòng nước tuôn trào.
"Tuy lão phu đã đồng ý với nha đầu kia, không thương tổn tính mạng ngươi. Nhưng đôi khi còn sống thống khổ hơn so với cái chết!"
Hung hăng nhìn hắn, Mạnh Hạo Đông cắn chặt hàm răng, tức giận rống lên: "Nói, nhi tử ta là ai giết?"
"Ta không biết!" Lạc Vân Hải hai mắt nhắm chặt, tê tâm liệt phế rú lên thảm thiết.
Da mặt co rút, Mạnh Hạo Đông càng thêm tức giận: "Hừ, còn không nói thật cho ta. Nếu ngươi không biết rõ chuyện của nhi tử ta, vì sao Sở Khuynh Thành lại ở Lạc gia các ngươi?"
"Ta đã nói qua, nàng tự đến, ta cái gì cũng không biết!"
"Đánh rắm, với chút thực lực của nàng ta, Đan Hà Tông không thả người, nàng có thể tự mình đi ra ngoài sao? Hơn nữa giám sát nàng ta đều là cao thủ Hoàng giai, không có người giúp nàng, nàng có thể đi ra sao? Chuyện này Diễm Hoàng đã sớm thông báo cho lão phu, ngươi còn muốn lừa bịp lão phu đúng không?" Tiếng Mạnh Hạo Đông gào lớn, cây đinh trong tay xoay chuyển càng nhanh.
Đau đến trán toát mồ hôi lạnh, rơi lẫn vào trong dòng máu nhưng Lạc Vân Hải vẫn không hé miệng: "Ta làm sao biết? Ta chỉ biết nàng đi vào Lạc gia chúng ta, chỉ nói nàng từ Đan Hà Tông đến, muốn gia nhập vào Lạc gia chúng ta, ta làm sao biết vì sao nàng trốn ra được? Ngươi muốn hỏi rõ ràng thì cứ tìm nàng mà hỏi, tìm ta làm gì?"
"Nếu ta có thể hỏi nàng, ta còn tìm ngươi sao?"
Hung hăng nguýt hắn một cái, Mạnh Hạo Đông càng thêm điên cuồng: "Ngươi thật sự không biết hay giả vờ không biết, vị đại tiểu thư kia là bảo bối trong lòng lão phu, sao lão phu có thể dùng hình với nàng? Nếu vậy cả một đời lão phu cũng đừng nghĩ đến được vật kia!"
Ôi ôi ôi!
Thở hổn hển từng ngụm, Lạc Vân Hải nhìn ánh mắt hắn cười nhạo: "Thì ra là thế, đây chính là Thánh Giả, chủ Thánh Sơn, chỉ là một kẻ mạnh hiếp yếu, ngươi không thể trêu vào nàng, lại đi ngược đãi một người như ta? Hừ hừ, lão tử cái gì cũng không biết!"
Ầm.
Một quyền nện xuống, đầu Lạc Vân Hải nhất thời ngước lên, phun ra một ngụm máu lớn, bên trong còn xen lẫn mấy chiếc răng vỡ vụn.
"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, dám xưng lão tử với ai hả? Hừ!"
Lạnh nhạt nhìn hắn, Mạnh Hạo Đông phất tay, quay người rời đi: "Hiện tại người Hoàng Vực càng lúc càng lớn mật, ngay cả thần uy của Thánh Sơn cũng dám xem thường, xem ra cũng nên cho bọn họ biết một chút thế nào là hoảng sợ, hừ!"
Nói xong, Mạnh Hạo Đông đã đẩy cửa sắt đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng dần rời xa kia, Lạc Vân Hải không khỏi bật cười một tiếng, thở dài một hơn, cảm thấy nhẹ nhàng.
Xem ra Trác đại ca nói đúng, lão gia hỏa này không dám đánh Khuynh Thành tỷ, như vậy ta yên tâm rồi. . . Yên tâm. . .
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Lạc Vân Hải rủ đầu xuống, ngất đi, nhưng khóe miệng còn mang theo nụ cười vui vẻ.
Một nơi khác, Mạnh Hạo Đông đi ra khỏi mật thất, bên người đã xuất hiện hai đạo nhân ảnh, cung kính theo bên cạnh hắn.
Không thèm liếc nhìn bọn hắn, Mạnh Hạo Đông lạnh lùng nói: "Nha đầu bên kia thế nào, có xảy ra chuyện gì không?"
"Khởi bẩm sơn chủ, ngài yên tâm đi, ngoại trừ nháo muốn gặp tiểu tử bên ngoài kia cũng không có gì lớn."
"Vậy là tốt rồi, các ngươi nhớ kỹ, phải dùng lễ mà đối đãi với nha đầu này, nếu không chúng ta không chiếm được gì cả."
"Yên tâm đi sơn chủ, chúng ta biết, theo sách cổ có ghi, đồ vật trong cơ thể nàng, ngoài trừ nàng thực tâm thực ý giao ra, nếu không ai cũng không động vào được. Chúng ta nhất định sẽ không để cho cô nương kia phản cảm với chúng ta."
"Ừm, hiểu là tốt!"
Gật gật đầu, Mạnh Hạo Đông lấy ra một khối vải lụa, chà chà vết máu trên tay, chỉnh quần áo một chút, nở nụ cười hiền lành, mới theo thủ hạ đến trước một khuê phòng tinh xảo, nhẹ nhàng gõ cửa nói: "Khuynh Thành, lão phu có thể vào không?"
"Vào đi!"
Trong phòng phát ra giọng nói lạnh băng, Mạnh Hạo Đông bật cười một tiếng, lắc lắc đầu, nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, một bóng người đáng yêu xuất hiện trước mặt hắn, không ai khác là Sở Khuynh Thành.
Nhìn thấy hắn tiến vào, Sở Khuynh Thành bước lên phía trước hai bước, vội la lên: "Vân Hải đâu, ngươi nhốt hắn ở đâu?"
"Yên tâm đi Khuynh Thành, Lạc công tử là bằng hữu ngươi, lão phu đương nhiên lấy lễ đối đãi, hắn đang an tâm làm khách trong phủ, không có việc gì, ha ha ha. . ."
"Ta muốn gặp hắn!" Hai mắt nàng xem xét xung quanh, Sở Khuynh Thành vội la lên.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Mạnh Hạo Đông cản trước người nàng, giọng nói không còn hòa ái dễ gần, so với vừa rồi như hai người khác nhau: "Khó mà làm được, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy ngươi cùng Phong nhi chưa thành thân, nhưng lão phu xem ngươi như con dâu mà đối dãi, sao có thể tùy tiện để ngươi liên quan đến một nam nhân xa lạ? Nếu để người Thánh Sơn nhìn thấy, còn ra thể thống gì?"
"Ai là con dâu của ngươi, nhi tử ngươi đã quy thiên, ta cùng Thánh Sơn các ngươi không có chút liên quan nào!" Hung hăng hơi vung tay, Sở Khuynh Thành cả giận nói.
Nhìn nàng thật sâu, Mạnh Hạo Đông thở dài: "Haizz, xem ra con ta cùng ngươi có duyên mà không có phận. Có lẽ ngươi không biết, lúc nó từ bên ngoài quay về Thánh Sơn đã kích động thế nào, đã vui vẻ kể rõ chuyện của các ngươi, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy nó vui vẻ như vậy. Biết con không ai ngoài cha, ta biết nó thật tâm yêu mến ngươi!"
Dừng, đừng giả vờ, ngươi cho là ta không nghe thấy nhi tử ngươi trò chuyện với sư phụ ta sao? Yêu mến ta? Chẳng phải vì có mục đích khác với thân thế của ta sao.
Sở Khuynh Thành cười lạnh, nhưng lại không thể hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, bởi vì nàng biết, hiện tại Mạnh Hạo Đông không biết quỷ kế của hắn đã bị vạch trần, sẽ còn giả vờ giả vịt nữa. Nếu biết khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của hắn đã sớm bị nhìn thấu, chắc chắn sẽ không nói chuyện ôn hòa với nàng.
Vì cứu Lạc Vân Hải, cũng vì sự an toàn của tất cả mọi người Lạc gia, nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ. . .