Ở cùng với Trác Phàm trong Lạc gia một thời gian ta cũng trở nên âm hiểm hơn.
Ôi, không đúng, là trở nên thông minh hơn!
Trong lòng oán thầm, Sở Khuynh Thành trầm ngâm một chút, đột nhiên cười rạng rỡ, cúi đầu trước Mạnh Hạo Đông nói: "Mạnh sơn chủ, ta may mắn khi được ngài nâng đỡ, nhưng ta đối với lệnh công tử cũng không có tình cảm, xin ngài buông tha cho chúng ta!"
"Haizz, Tương Vương hữu mộng, Thần Nữ vô tâm, chuyện này chỉ có thể nói Phong nhi không có phúc khí này, sao có thể trách Sở cô nương!"
Mạnh Hạo Đông bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tản ra ưu thương vô tận: "Chỉ trách người cha là ta đây, nhi tử chết thảm như vậy cũng chỉ rơi lệ vô ích, không làm được gì cho hắn, trong lòng thật sự hổ thẹn, Sở cô nương, nếu cô nương biết chân tướng chuyện khuyển nhi bỏ mình, thì báo cho lão phu một tiếng, lão phu xin cảm tạ!"
Nói xong, Mạnh Hạo Đông đã cúi người bái lạy Sở Khuynh Thành thật sâu, cực kỳ khiêm tốn.
Sở Khuynh Thành giật mình, vội vàng đỡ dậy: "Không dám không dám, tiền bối khiến tiểu nữ tổn thọ mất."
"Không có, đây là lễ xin cô nương nhận cho. Nếu oan tình của khuyển nhi có thể giải, lão phu sẽ quỳ bái cô nương như ân nhân!" Vẻ mặt vô cùng chân thành, thậm chí trong mắt của hắn như khóc lóc cầu xin.
Nhìn hắn thật sâu, Sở Khuynh Thành tỉ mỉ suy nghĩ, nếu không phải sớm biết mục đích của bọn họ thì màn biểu diễn chân thành tha thiết này nàng sẽ cảm động mất thôi.
Nhưng dù vậy, lúc này trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, đối mặt với tình cảnh này, trái tim này vẫn có chút xúc động.
Tình phụ tử sẽ không thể giả được.
Cho dù chính nàng đồng tình với hắn nhưng việc có quan hệ với Trác Phàm, nàng tuyệt đối không thể tiết lộ.
Á!
Bỗng nhiên, Mạnh Hạo Đông che chỗ trái tim, thân thể đột nhiên ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Sở Khuynh Thành nhìn thấy, càng thêm kinh hãi, vội vàng đến bên cạnh hắn nói: "Tiền bối, ngài. . . ngài làm sao. . ."
"Sở. . . Sở cô nương, ta không được, ngươi có thể đồng ý với ta một việc không?" Mạnh Hạo Đông thở hổn hển, run rẩy nói.
Sở Khuynh Thành không hiểu gì cả, cũng nhanh nói: "Ngài nói đi!"
"Chính là. . . cái này, tặng cho ngươi!"
Nói xong trong tay Mạnh Hạo Đông chợt xuất ra một vòng ngọc năm màu, đưa lên, không lưu loát nói: "Đây là Cổ Hoa Ngọc lấy được từ Hải Uyên thâm lâm. Trên trăm vạn năm mới có thể thành một khối. Nó có tác dụng khai mở thần trí, tăng cường đột phá sức mạnh thần hồn. Cho dù người có tư chất thấp, có ngọc này kề bên cũng có thể thành công tu đến hàng ngũ Thánh Giả, bảo bối vô giá."
Mi mắt khẽ run, Sở Khuynh Thành vô cùng kinh ngạc. "Ta nghe nói Hải Uyên thâm lâm tiếp giáp giao giới giữa Hải Linh thú cùng Phi Điểu Linh thú, có rất nhiều Linh thú cấp mười một mười hai, cho dù là Thánh Giả cũng không dám xông vào, thứ này từ đâu mà có, thực sự quá trân quý!"
"Đúng vậy, rất trân quý."
Hít một hơi thật sâu, dường như có chút khí lực, Mạnh Hạo Đông tiếp tục nói: "Những Linh thú ở đó rất quan tâm đến chuyện này, dù sao khai mở linh trí cũng có nghĩa là bọn chúng tiến cấp, sao có thể để người ta tuỳ tiện cầm lấy đi? Lần trước Thất Thánh Sơn mạnh mẽ xông vào, tổn thất nặng nề mới có được chút chiến lợi phẩm này, bây giờ ta tặng cho ngươi!"
"Như vậy càng không được, một vật trân quý như vậy ta không thể lấy?"
"Cũng bởi vì trân quý, nên mới càng phải đưa cho ngươi, xem như ta thay Phong nhi tiễn ngươi đi."
Khụ khụ khụ. . .
Mạnh Hạo Đông ho khan không ngừng, liên tiếp phun ra ngụm máu đỏ thẫm, hắn suy yếu nói: "Ngươi không biết, vòng tay này ta xem như vật gia truyền đưa cho vợ tương lai của Phong nhi, nhưng vì thấy nó chung tình với ngươi, nên ta thay nó đưa cho ngươi, ngươi nhận lấy đi!"
Nói xong, Mạnh Hạo Đông mạnh mẽ đeo lên tay cho Sở Khuynh Thành, nhưng Sở Khuynh Thành vẫn như cũ không ngừng lắc đầu: "Không được, ta không thể nhận. . ."
"Khuynh Thành, ngươi quên lần trước ngươi đã đồng ý với lão phu chuyện gì sao? Nếu như ngươi không nhận, lão phu sẽ tiêu diệt Lạc gia!"
Sở Khuynh Thành vô cùng khó xử, nhưng cũng không dám từ chối.
Thấy vậy, Mạnh Hạo Đông vui vẻ cười, sau đó lại liên tục ho khan vài tiếng, thân thể càng thêm suy yếu. Sở Khuynh Thành ở một bên, nhìn đến luống cuống tay chân, không biết nên xử trí như thế nào.
Có lẽ động tĩnh nơi này làm kinh động đến bên ngoài, rất nhanh hai tên thủ hạ liền ngột đến xông tới, nhìn thấy bộ dạng của Mạnh Hạo Đông như thế vô cùng sợ hãi, vội vã cúi người lo lắng hỏi.
"Sơn chủ, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì, ta. . . có khả năng không được. . ."
Khóe miệng run rẩy, Mạnh Hạo Đông nhìn về phía Sở Khuynh Thành khoát tay nói: "Khuynh Thành, bây giờ ngươi có thể đi rồi."
"Đi?"
"Đúng vậy, tâm nguyện ta đã xong, ngươi có thể đi!"
Mạnh Hạo Đông cười ra nước mắt nói: "Từ khi Phong nhi đi, ta chỉ có hai tâm nguyện, một là điều tra ra nguyên nhân cái chết của Phong nhi, báo thù cho nó; hai là đem vòng tay ngọc này, đeo lên người Phong nhi thích. Tâm nguyện thứ hai quan trọng nhất, bởi vì ta giúp Phong nhi hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm!"
Thở dài một hơn, Mạnh Hạo Đông vui vẻ cười cười, hai con ngươi hơi rủ xuống, như sắp qua đời.
Hai thủ hạ nhìn thấy, liên tục kêu to, thương tâm rơi lệ: "Sơn chủ, sơn chủ, ngài không thể cứ như vậy mà đi được. . ."
"Tiền bối tỉnh lại. . ."
Vội vã lay hắn, Sở Khuynh Thành không hiểu nhìn về phía hai người kia nói: "Tiền bối không phải Thánh Giả đỉnh phong sao? Làm sao đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy?"
Liếc nhìn nhau, hai người kia thở dài nói: "Haizz, cô nương không biết đó thôi, từ khi thiếu chủ qua đời, sơn chủ lo lắng, sầu não uất ức, buồn bã nên trong lúc luyện công xảy ra sự cố, khiến trong lòng ngưng trệ, tâm ma quấn thân. Tâm bệnh phải được chữa bằng tâm dược, đan thạch dược vật không trị được. Cho dù Thánh Giả đỉnh phong thì như thế nào? Nếu không có ý chí sống thì cái chết cách không xa."
Mi mắt khẽ run rẩy, Sở Khuynh Thành nhìn về phía Mạnh Hạo Đông tràn đầy xót thương.
Tuy người này có lúc hung hãn, nhưng đối với nhi tử là thật tình thật ý.
"Bây giờ sơn chủ qua đời, không biết đệ lục Thánh Sơn sẽ trở nên thế nào? Trong môn phân tranh, lại khiến không ít sinh linh đồ thán? Nếu như có thể chúng ta đều nguyện ý chết thay sơn chủ."
Hai thủ hạ kia khóc nức nở, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: "Cô nương, trước khi sơn chủ lâm chung nói để ngài xuống núi. Ta đi an bài một chút, để ngươi cùng Lạc công tử rời khỏi nơi đây. Sau đó chúng ta sẽ làm tang sự cho sơn chủ, không tiện tiễn khách!"
Do dự một chút, Sở Khuynh Thành suy nghĩ nói: "Không cần quá gấp, ta muốn lưu lại đưa tiền bối một đoạn đường!"
"Thế nào, sơn chủ bắt Sở cô nương lên núi, cô nương không hận sơn chủ sao?"
"Sao lại hận hắn? Từ đầu đến cuối, hắn đối với ta cũng không tệ, thậm chí hắn như vậy mà chết đi, trong lòng ta vẫn có chút đau thương."
"Nói như vậy, ngài không muốn sơn chủ chết?"
"Đương nhiên!"
Thở dài một hơi, Sở Khuynh Thành buồn bã nói: "Nói ra thì hắn cũng xem như là người tốt, vì nhi tử đã chết mà thương tâm đến tình trạng thế này, cũng khiến người ta xót thương. Nếu có thể, ta thật muốn cứu hắn một mạng!"
Nhìn lẫn nhau, hai người thủ hạ âm thầm gật đầu, sau đó nói: "Nếu cô nương có suy nghĩ này cũng không ngại thử một lần chứ, có sẽ sự thiện tâm của cô nương sẽ khiến sơn chủ khôi phục thì sao? Dù sao trong lòng của sơn chủ đã xem ngươi là con dâu, không có nhi tử, hắn còn yêu thương ngươi hơn, nếu không hắn cũng sẽ không tặng bảo vật của đệ lục Thánh Sơn cho ngươi!"
Nhìn vòng ngọc trên tay rồi lại nhìn hai người, Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu, sau đó liền nắm chặt tay Mạnh Hạo Đông, vận khởi nguyên lực chuyển cho hắn.
"Tiền bối, ngài chịu đựng, tuyệt đối không nên chết!"
Không có phản ứng, Mạnh Hạo Đông vẫn không thức tỉnh.
Hai người thủ hạ nhìn nhau, lại vội vàng nói: "Sở cô nương, cố lên, ngươi làm được. Chỉ cần ngươi có thể tháo mở khúc mắc trong lòng sơn chủ, đánh thức ý thức của ngài ấy là được rồi."
Bình tĩnh gật đầu, Sở Khuynh Thành lần nữa hô to, nguyên lực không ngừng vận chuyển, đầu đầy mồ hôi, nhưng rất nhanh muốn khô kiệt.
Hai người thủ hạ ở một bên nhìn thấy, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
"Sở cô nương, thực xin lỗi chúng ta giúp không được gì. Sơn chủ thân với ngươi nhất, cũng chỉ có nguyên lực của ngươi là khiến ngài tỉnh lại, chúng ta sợ nguyên lực chúng ta chuyển đi, lại lẫn lộn, không có hiệu quả. Dù sao sơn chủ cũng bị tâm bệnh, cũng không phải do thân thể bị thương!"
"Ta hiểu được!"
Cố gắng chịu đựng, Sở Khuynh Thành cố hết sức chuyển vận, nhưng sau lưng mồ hôi ra ướt nhẹp nhưng vẫn không có tác dụng.
Hai thủ hạ nhìn thấy cũng khẩn trương, tiếp tục cổ vũ: "Sở cô nương, ngươi nhất định toàn tâm toàn ý cứu chữa, lòng thành nhất định sẽ làm cho sơn chủ tỉnh lại, cố lên!"
Mạnh mẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng nguyên lực đã khô kiệt mà không có chút phản ứng nào.
Sau cùng lạch một tiếng, Sở Khuynh Thành mệt mỏi ngã xuống đất ngất đi. Hai người bên cạnh nhìn thấy mà sững sờ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Mạnh Hạo Đông nói: "Sơn chủ, nàng hết sức rồi nhưng dường như đồ vật kia cũng chưa đi ra."
"Haizz, xem ra nếu không phải cực hạn thật lòng, vật kia sẽ không xuất hiện!"
Sắc mặt tái nhợt chợt trở nên hồng hào, hai mắt Mạnh Hạo Đông mở lớn, bắn ra hai đạo lãnh quang, ngồi dậy, nhìn Sở Khuynh Thành ở một bên, hai tay nắm chặt, cắn răng nói: "Ta đã sớm nói, để Phong nhi cùng nàng ta yêu đến chết đi sống lại, sau đó giả vờ chết để rút vật kia ra, khi đó nhất định sẽ thành công. Bây giờ tuy nha đầu này muốn cứu ta, cũng không thành tâm thành ý tới mức dùng tính mạng để cứu, thì vật kia làm sao đi ra được? Hừ!"
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, hai người kia không nói lời nào.
Không kiên nhẫn phất tay, Mạnh Hạo Đông đứng lên: "Trước tiên để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó lại nghĩ biện pháp, còn nữa, ngươi đi Lạc gia một chuyến, xem tên Trác Phàm kia trở về chưa. Nghe nói hai người bọn họ rất yêu nhau, có khi phải dùng tên tiểu tử kia để bức vật này ra."
"Sơn chủ, nếu Sở cô nương vì tiểu tử đó mà lấy vật kia ra, nhưng lại chạy vào trong cơ thể tiểu tử kia, như vậy chúng ta chẳng phải phí công nhọc sức sao?"
"Đần độn, ngươi không biết tay mắt lanh lẹ, thừa dịp đồ vật kia vừa ra, còn chưa tiến vào trong cơ thể người khác mà đoạt trước sao?" Hung hăng nguýt hắn một cái, Mạnh Hạo Đông lên tiếng mắng chửi.
Thế nhưng lời hắn vừa dứt, một tiếng mỉa mai chế giễu đột nhiên vang vọng bên tai mọi người: "Ha ha ha. . . Dám nghĩ đến Đế cảnh Đại Đạo sao? Bằng vào mấy con kiến hôi các ngươi mà cũng xứng à?"