"Người nào?" Tròng mắt co rụt lại, Mạnh Hạo Đông hét lớn một tiếng.
Ầm!
Không có câu trả lời, trên cửu thiên, một đạo kiếm cương mạnh mẽ đột ngột giáng xuống, trong nháy mắt, Mạnh Hạo Đông còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, tiếng ầm ầm vang vọng, toàn bộ phòng ốc trong nháy mắt nổ tung tóe, hóa thành bột mịn. Kiếm khí phong bạo cường đại đột ngột xoay chuyển, Mạnh Hạo Đông cùng hai thủ hạ nhất thời bị đánh bay ra ngoài, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Chờ phong bạo lắng lại, mở mắt nhìn quanh, cảnh tượng trước mặt đã bị san thành bình địa, không có một ai!
Mạnh Hạo Đông cứng cổ ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt trống rỗng, lại nhìn bốn phía, cũng không hề phát hiện thứ gì.
Bỗng dưng, toàn bộ thân thể hắn đều đang run rẩy.
Cao. . . Cao thủ, cao thủ thế này hắn chưa từng gặp qua.
Vèo vèo vèo.
Từng tiếng xé gió vang lên, nghe động tĩnh những cao thủ Thánh Sơn cùng nhau tới nơi này, thấy Mạnh Hạo Đông liền vội vàng đến trước mặt hắn, hỏi han ân cần: "Sơn chủ, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ngài không có sao chứ?"
"Ta. . . Ta không sao!"
Đầu lưỡi cứng đơ, Mạnh Hạo Đông trầm ngâm một chút, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng xông ra khỏi đám người, nhìn về phía mảnh đất hoang vu, tìm kiếm trong khu phế tích cả nửa ngày, mới cả kinh nói: "Người đâu, Sở Khuynh Thành đâu?"
Hai thủ hạ nhìn quanh một chút, khom người cúi đầu: "Sơn chủ, có khi nào nàng ta bị giết chết trong một chiêu vừa rồi không?"
"Không có khả năng, một chiêu kia chỉ che mắt chúng ta, không có ý giết người, nếu không ba người chúng ta cũng chết không có chỗ chôn rồi!"Mạnh Hạo Đông lo lắng nói.
Mấy người vừa chạy đến còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, vội khom người hỏi: "Xin hỏi sơn chủ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Có người. . . đến Thánh Sơn cứu Sở Khuynh Thành đi!" Hai mắt Mạnh Hạo Đông híp lại, nghiến răng nói, nhưng giọng nói không lưu loát, thậm chí còn chút hoảng sợ.
Mọi người nghe vậy cũng giật mình, không thể tin quát lớn: "Chuyện này sao có thể? Thánh Sơn chúng ta thủ vệ nghiêm mật, cho dù Thánh Giả Thánh Sơn muốn tiến vào, cũng tuyệt không có khả năng vô thanh vô tức đi vào. Làm sao người này tới đây, chúng ta lại không phát giác chứ? Mà kỳ quặc nhất là hắn có thể bắt người ngay trước mặt sơn chủ, còn biến mất không thấy đâu?"
"Đúng vậy, người này thật đáng sợ, chưa từng thấy bao giờ!"
Mạnh Hạo Đông nuột ngụm nước bọt, lau mồ hôi lạnh trên trán, kiêng kị nói: "Một người có thể tùy tiện tới lui Thánh Sơn, còn trêu đùa bản tọa mà không sợ mất mạng, thực lực của người này sâu không lường được, chẳng lẽ con ta bị hắn giết? Hắn cũng vì thứ trong cơ thể nha đầu kia?"
Liếc nhìn nhau, mọi người cũng không hiểu: "Sơn chủ, nếu người này thật sự cường đại như thế, thù của thiếu chủ chẳng phải là. . ."
"Hiện tại còn nói thù với không thù gì nữa?"
Không kiên nhẫn khoát tay, Mạnh Hạo Đông đỡ trán, buồn muốn bạc tóc: "Điều quan trọng nhất lúc này là cao thủ thần bí kia cũng muốn đồ vật như vậy, chúng ta có thể giành được sao? Mà từ lúc nào Thánh Vực lại xuất hiện tu giả mạnh như vậy? Thật khiến người ta bất ngờ!"
Mạnh Hạo Đông lắc đầu thở dài, đầu gục xuống, mọi người cũng buồn bã lo lắng, trong lòng xót xa, không biết tương lai thế nào.
Bảo bối Sở Khuynh Thành này bọn họ nhìn chằm chằm trăm năm, kết quả lại bị nhân vật thần bí tùy tiện bắt đi, chẳng khác nào lấy giỏ trúc mà múc nước.
Cùng một thời gian, trong mật thất tăm tối, Lạc Vân Hải suy yếu bị đóng trên thập tự giá, hơi thở mong manh.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, cửa sắt kia bị một chân đá văng. Lạc Vân Hải giật mình, giương mắt nhìn lên, vui mừng hô lớn: "Trác đại ca, rốt cục huynh cũng đến!"
"Xuỵt, đừng nói chuyện, chúng ta tới cứu ngươi!"
Thủ thế im lặng, Trác Phàm cùng Kiếm Đồng lập tức đến bên cạnh Lạc Vân Hải, nhanh chóng rút đinh bén nhọn ra, xuất ra một viên Liệu Thương Đan cho hắn ăn vào, mới nói: "Khuynh Thành ở đâu?"
Lạc Vân Hải chậm rãi lắc đầu: "Không biết, sau khi chúng ta tới Thánh Sơn, liền bị phân ra giam giữ. Nhưng ta nghĩ, bọn họ không hành hạ Khuynh Thành tỷ, huynh yên tâm đi!"
"Ta biết, bọn họ có ý đồ với Khuynh Thành, đương nhiên sẽ không hành hạ giống như ngươi." Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm vỗ vỗ cánh tay Lạc Vân Hải, trong mắt lóe lên tia nhìn tàn nhẫn: "Vất vả rồi, huynh đệ, nhưng rất nhanh, đại ca sẽ báo thù cho ngươi, để bọn hắn trả lại gấp mười lần!"
Mỉm cười, Lạc Vân Hải gật đầu.
Tuy nhiên chỉ xem lời này của Trác Phàm chỉ nói cho có thôi, đây là Thánh Sơn, cao thủ như mây, huynh làm được gì bọn họ chứ? Coi chừng bản thân bị phát hiện, bị chém thành bùn nhão cũng không chừng.
Nhưng nhiều năm như vậy, Lạc Vân Hải vẫn một mực tin tưởng người đại ca này, chỉ cần hắn dám nói thế thì nhất định nắm chắc, mặc kệ đối thủ là ai.
Cõng Lạc Vân Hải bị thương trên lưng, Trác Phàm ra hiệu Kiếm Đồng đi trước dò đường: "Hành động nhẹ nhàng, tránh rút dây động rừng, coi chừng kinh động đến mấy lão gia hỏa kia, dù có muốn đánh nhau cũng phải tìm thấy Khuynh Thành, bảo đảm an toàn mới được!"
"Con biết rồi, phong cách hành động của cha con hiểu mà, tuyệt không để nhược điểm của chúng ta nằm trên tay bọn họ." Kiếm Đồng bình tĩnh gật gật.
Lạc Vân Hải nghe vậy, hơi nghi hoặc nói: "Trác đại ca, một canh giờ trước không phải các huynh đã tạo ra động tĩnh lớn sao? Làm sao còn không rút dây động rừng? Ta đoán chừng hiện tại bọn họ đã xuất động!"
"Một canh giờ trước?"
Mày nhíu lại, Trác Phàm ngạc nhiên nói: "Ta cùng Kiếm Đồng vừa mới đến mà thôi, một canh giờ trước chúng ta còn ở ngoài ngàn dặm, sao có thể gây ra động tĩnh ở chỗ này?"
"Nói như vậy, lúc đó rung mạnh không phải do các huynh làm?"
"Dĩ nhiên không phải, Trác Phàm ta giống người lỗ mãng như vậy sao? Hai người các ngươi đều chưa cứu ra được, ta làm chuyện đó không phải sẽ bị cản trở sao?" Mí mắt nhướng lên, Trác Phàm giật mình: "Ồ, đúng rồi, thời điểm này ngoài chúng ta, còn ai dám gây sự với Thánh Sơn? Có khi nào bọn họ nội đấu không?"
Trong lòng hồ nghi, Trác Phàm nhìn về phía Kiếm Đồng.
Suy nghĩ một chút, Kiếm Đồng lại lắc đầu nói: "Không thể nào, nội đấu sao phòng ngự trận đều rút lui? Con cũng cảm thấy kỳ quái đây, đường đường là Thánh Sơn mà ngay cả trận pháp phòng ngự cũng không có, thật quá khinh địch, tưởng bên ngoài không dám tấn công bọn họ sao? Thì ra có địch bên ngoài xâm nhập, sớm bị phá rồi. Hắc hắc hắc. . . Cha à, lần này chúng ta có vận khí thật tốt, còn có người thay chúng ta đánh tiên phong, cho nên chúng ta cùng nhau đi tới, mới không gặp tuần tra, thật quá thuận lợi!"
"Thế nhưng đến tột cùng là ai làm chứ?"
Ánh mắt Trác Phàm híp lại, trong lòng vẫn nghi hoặc như cũ: "Trong toàn bộ Thánh Vực, có năng lực địch cùng Thánh Sơn cũng không có bao nhiêu người."
"Mà cha quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao hiện tại Thánh sơn đang loạn, chúng ta có thể thừa cơ cứu người!"
Gật gật đầu, Trác Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa: "Nói đúng, tranh thủ thời gian đi tìm Khuynh Thành, sau đó chúng ta cũng không còn gì lo lắng, đệ lục Thánh Sơn này cũng nên biến mất khỏi Thánh Vực luôn, hừ!"
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm nhanh chóng cõng Lạc Vân Hải rời đi, Kiếm Đồng hộ vệ ở bên cạnh.
Nhưng vừa ra khỏi mật thất, đi chưa được mấy bước, một tiếng hét lớn đột ngột truyền đến tai ba người: "Các ngươi là ai, dám cướp tù?"
"Là Hoàng giai!"
"Mà lại là đỉnh phong!"
Không để ý đến người kia, Trác Phàm cùng Kiếm Đồng liếc nhìn nhau, mỗi người một câu cùng lộ ra nụ cười quỷ quyệt. Ngay sau đó, vèo một tiếng, Kiếm Đồng nhất thời loé lên hóa thành một đạo ánh đen, trong nháy mắt xuyên qua thân thể người kia, một tiếng ầm vang, thân thể tên kia bị chia năm xẻ bảy.
Kiếm Đồng phủi tay, khinh thường nói: "Hiện tại tu giả Hoàng giai trước mặt bản thiếu gia không đáng để ý, thế mà còn dám hô to gọi nhỏ cản đường chúng ta? Muốn chết, hừ!"
"Lớn mật!"
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hét thật lớn vang lên, tiếp đó từng trận tiếng gió rít qua, khí tức mấy trăm cường giả đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người.
Trác Phàm nhìn thấy, sắc mặt hơi trầm xuống, khẽ cắn môi: "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, đều là tu vi Thánh Giả. Ngọn Thánh Sơn này quả nhiên là đầm rồng hang hổ, Thánh Giả nhiều như vậy"
"Cha, làm sao bây giờ, lao ra hay vẫn diệt bọn họ?" Kiếm Đồng lắc mình trở lại bên cạnh Trác Phàm, nhỏ giọng nói.
Trác Phàm suy nghĩ chốc lát, khó có thể lựa chọn: "Lão tử tới đây, chính là muốn diệt bọn họ, tạo uy danh lớn mạnh. Nhưng bây giờ Khuynh Thành còn chưa tìm được, không dám ra chiêu, nếu không. . . chạy trước rồi nói?"
"Vậy chỉ dùng Thánh Thân của cha, cùng ma kiếm con hợp lực, tin tưởng bọn họ ngăn không được chúng ta!" Kiếm Đồn gật đầu đề nghị.
Thở sâu, Trác Phàm đồng ý, hắc khí toàn thân cũng đang dần dần phóng xuất đi ra, định thả ra Thánh Thân.
Tuy với công lực hiệm tại của hắn, quần ẩu với một đám Thánh Giả chỉ sợ bị bọn họ làm hao tổn mà chết ở chỗ này. Nhưng muốn giết ra một đường máu chạy thoát cũng không phải việc khó.
Thế nhưng ngay tại lúc này, một người nam nhân đứng ra hét lớn một tiếng, nói ra một câu quyết định toàn bộ vận mệnh đệ lục Thánh Sơn: "Các ngươi là ai, có phải vừa rồi các ngươi bắt nha đầu Sở Khuynh Thành đi không? Nói!"
"Cái gì, Khuynh Thành đã không còn ở nơi này?"
Trác Phàm nhất thời hiểu rõ, xem ra có người đã sớm cứu Khuynh Thành đi, tuy không biết người kia là ai, mục đích gì, nhưng chỉ có một điểm hắn biết chắc là Khuynh Thành không còn ở nơi này, hắn có thể xuất thủ đại sát tứ phương mà không hề cố kỵ.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lại nhìn người phía trước, cười nói: "Ngươi là ai, vừa rồi ngươi nói là sự thật sao?"
"Bổn tọa chính là đệ lục sơn chủ Thánh Sơn, Mạnh Hạo Đông!"
Ngẩng đầu, Mạnh Hạo Đông quát to: "Vừa rồi khi một đạo kiếm cương kia hạ xuống xuống, phòng giam giữ Sở Khuynh Thành đã bị san thành bình địa, người cũng không thấy, có phải các ngươi làm không? Hay các ngươi biết chuyện như thế nào? Nói!"
Hai mắt Trác Phàm xoay quanh, tiêu hóa tin tức một chút, cuối cùng hiểu rõ hết thảy, cười nhạt nói: "Xin lỗi, chúng ta không biết vừa rồi nơi này phát sinh chuyện gì. Chúng ta chỉ tới đón gia chủ chúng ta về phủ mà thôi!"
"Gia chủ?"
Mạnh Hạo Đông nhíu mày nhìn Lạc Vân Hải sau lưng Trác Phàm, nhất thời hiểu rõ tất cả: "Ồ, thì ra là thế, các ngươi là Lạc gia. Hừ, thật to gan, chỉ một gia tộc nho nhỏ trong Hoàng Vực mà dám chạy đến Thánh Sơn cướp người, không sợ bị họa diệt tộc sao?"
"Diệt tộc? Ha ha ha. . ."
Trác Phàm cười lớn: "Chỉ sợ lo lắng kết cục này không phải Lạc gia chúng ta, mà chính là đệ lục Thánh Sơn các ngươi. . ."