Mọi người ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Trác Phàm, trong phút chốc mọi người ngăn không được cùng nhau cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy vẻ châm chọc.
Từ xưa đến nay, đã nhiều năm trôi qua chưa ai dám khiêu khích Thánh Sơn như vậy, Trác Phàm là người đầu tiên.
Cho dù Mạnh Hạo Đông, cũng nhịn không được cười mắng: "Đến tột cùng ngươi là tạp chủng nơi nào mà không biết trời cao đất rộng, thốt nên lời như vậy?"
"Tại hạ là đại quản gia của Lạc gia, Trác Phàm!"
"Cái gì, ngươi chính là Trác Phàm?"
Vừa dứt lời Mạnh Hạo Đông lần nữa trầm ngâm, tỉ mỉ dò xét Trác Phàm rất lâu, mới lạnh giọng quát: "Nói như vậy, ngươi chính là tên gia hỏa lôi kéo Khuynh Thành? Vậy chuyện Sở Khuynh Thành bị người ta cướp đi, đến tột cùng có quan hệ gì với ngươi không?"
"Hừ, mặc kệ có quan hệ hay không, đều không quan hệ với ngươi!"
Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm cõng Lạc Vân Hải đạp bước, bay thẳng lên cửu thiên: "Một đống người chết, không cần thiết biết nhiều chuyện như vậy!"
Mọi người run rẩy nhìn Trác Phàm nhất phi trùng thiên, không khỏi sững sờ. Làm sao thế, không phải hắn chỉ là kiến hôi ở Thiên Huyền cảnh sao? Làm sao bay lên trời, còn bay nhanh như vậy?
Qua một lúc, bọn họ mới phản ứng được, tiểu tử này có âm mưu.
Một lão giả lớn tuổi trong đó cũng mắng to, đạp bước bay thẳng lên cửu thiên, trong nháy mắt đuổi theo, đồng thời thân thể rung lên, kim quang tỏa ra bốn phía, một cự thân cao một trăm trượng được bao phủ bởi mười hai mặt thuẫn bài, đột ngột đến xuất hiện giữa thiên địa, là một vị cao thủ Thánh cảnh trung kỳ.
"Nói khoác mà không biết ngượng, tìm đệ lục Thánh Sơn ta giương oai, còn muốn dễ dàng rời đi như vậy sao? Không dễ dàng đâu. Hôm nay lão phu muốn nhìn xem, hai người chúng ta đến tột cùng ai là người chết?"
"Hừ, vậy thì ngươi xem cho rõ đi!"
Cười xùy một tiếng, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, thân thể cũng mạnh mẽ rung lên, hắc khí lượn lờ xông thẳng tới chân trời. Nhưng chỉ trong giây lát, một cự thân cao trăm trượng, toàn thân cự ảnh phủ đầy sát khí màu đen, đột ngột xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, uy phong hiển hách, khí thế mãnh liệt.
Tròng mắt ngăn không được co rụt lại, mọi người vô cùng kinh hãi, làm sao. . . Hắn cũng là cao thủ Thánh cảnh sao? Làm sao có thể? Một tiểu tử đến từ Hoàng Vực sao có thể nắm giữ pháp môn đột phá Thánh cảnh?
Đột phá các loại cảnh giới cao, ngoại trừ ngộ tính, tư chất của chính mình, công pháp cũng vô cùng quan trọng. Mà đột phá Thánh cảnh, tối thiểu nhất cũng phải công pháp Thiên giai.
Loại công pháp này Thánh Sơn đã sớm độc chiếm.
Bởi vậy, Hoàng Vực có thể xuất hiện một Thánh Giả, tỷ lệ tương đối thấp. Trừ phi người đó có đại trí tuệ, có đại ngộ tính, tự mình lĩnh ngộ pháp môn, sáng tạo công pháp tu luyện Thiên giai, nếu không thì không thể làm được.
Đồng thời, một khi xuất hiện người như vậy, thất Thánh Sơn đều sẽ mời chào. Có người nguyện ý gia nhập, có người không muốn, bọn họ vẫn là đám mây nhàn nhạt, cánh hạc hoang vu, Thất Thánh Sơn cũng không thèm quan tâm.
Dù sao, Thánh Giả thưa thớt cũng không tạo được uy hiếp gì lớn, những Thánh Giả kia cũng sẽ không đần độn muốn đối địch với Thất Thánh Sơn, mọi người cũng bình an vô sự, hoà thuận vui vẻ.
Nhưng bây giờ, bọn họ thật không nghĩ đến, quản gia Lạc gia Trác Phàm dã tâm bừng bừng, không chỉ lấy mất quyền lực của ba đệ tử Thánh Sơn ở Hoàng Vực mà còn vụng trộm đến Thánh Sơn bọn họ cướp người, hắn cũng là một vị Thánh Giả, không yếu gà như trong lời đồn.
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người đã lộ sát ý trần trụi.
Một vị cao thủ Thánh Giả, nếu an tâm làm một đám mây cánh hạc thì cũng thôi, nhưng nếu muốn đối đầu với Thánh Sơn thì tuyệt đối không thể giữ lại.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo Đông hét lớn một tiếng, ra lệnh: "Lỗ trưởng lão, giết hắn!"
"Dạ, sơn chủ!" Cười khẩy, Lỗ trưởng lão vô cùng tự tin, mọi người nhìn thấy cũng cười chế nhạo.
Dù sao, bây giờ thực lực của hai người cũng hiện rõ, Thánh Giả trung kỳ đối với tiền kỳ, Lỗ trưởng lão thắng là chuyện chắc chắn, thế mà. . .
Ma Long ngút trời!
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm âm thầm lẩm bẩm một tiếng, Hắc Long ở trước ngực cự thân giống như mũi tên rời cung, bỗng nhiên lao ra!
Ầm.
Tiếng nổ khủng bố, rung khắp thương khung, diễn ra trong phút chốc, Lỗ trưởng lão còn không kịp phản ứng, có lẽ căn bản không để Trác Phàm vào mắt, buông lỏng cảnh giác, không thèm nhúc nhích, nhanh chóng bị sức mạnh của Hắc Long va chạm, trực tiếp cắn nát lồng ngực Thánh Thân, phá vỡ thành một cái hang lớn.
Ngay cả mười hai cự thuẫn kim sắc che chở trước cự thân cũng trong nháy mắt sụp đổ, tiêu tán không còn.
Phốc!
Lỗ trưởng lão phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, sắc mặt trở nên trắng bệch. Khi Thánh Thân ầm ầm vỡ vụn, thân thể hắn cũng suy yếu rơi xuống như diều đứt dây.
"Lỗ trưởng lão!" Mọi người hoảng hốt kêu to, đồng thời trong đầu có mười ngàn câu hỏi vì sao lóe ra.
Rõ ràng tu vi của Lỗ trưởng lão cao hơn tên tiểu tử kia, còn tu luyện công pháp chí cao của Thánh Sơn làm sao có thể nhanh như vậy đã thua một tên côn đồ chứ?
Cho dù tiểu tử kia có ngộ tính cao, tìm hiểu công pháp đột phá Thánh cảnh cũng không có khả năng cao hơn công pháp tích lũy hàng trăm hàng vạn năm của Thánh Sơn, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Rống!
Thế nhưng còn không đợi bọn hắn hiểu rõ được nghi ngờ trong lòng, một đạo Long ngâm rống to lần nữa vang vọng thương khung. Trong ánh mắt sợ hãi của Lỗ trưởng lão, đầu Hắc Long đột nhiên chuyển hướng, ngoác ra miệng thật rộng, đớp thân thể phiêu diêu kia vào miệng.
Sau đó cự long quay trở lại trên ngực Thánh Thân Trác Phàm, Long đầu dữ tợn cực kỳ tà dị. Không phải ở giữa, quanh miệng long còn có hắc khí toát ra, phảng phất như vừa mới phun ra tro cốt của Lỗ trưởng lão.
Mọi người chứng kiến vô cùng sợ hãi, lưng bốc lên hàn khí, Thánh Thân bá đạo như vậy trước đây bọn họ chưa từng gặp!
Mạnh Hạo Đông nhìn thấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếp đó, chân đạp bước bay lên, toàn thân sấm sét nổ vang không ngừng, một cự thân Kim Cương trên lưng khoác mười hai thanh cự kiếm trong nháy mắt xuất hiện trước mắt mọi người.
Vù vù!
Không chút chần chờ, từ sau lưng Mạnh Hạo Đông xuất ra hai thanh lôi kiếm, đã nhanh chóng bổ về phía Trác Phàm. Điện quang rung động, sấm sét nổ vang, khí thế phi phàm!
"Ồ, sơn chủ tự mình chỉ giáo, là muốn lấy lại danh dự sao?"
Trác Phàm khẽ cười một tiếng nói: "Nhưng đáng tiếc, chỉ sợ làm ngươi thất vọng, Ma Long Trùng Thiên!"
Rống!
Lần nữa một đạo Long ngâm nổ tung thương khung, Hắc Long to lớn lần nữa từ ngực cự thân Trác Phàm bay ra, bay thẳng đến đầu Mạnh Hạo Đông, chớp mắt là tới.
Ầm.
Thế nhưng lần này, Mạnh Hạo Đông đã sớm cảnh giác, một lôi kiếm hung hăng hướng về phía trước chặn lại, nhất thời chống chọi với Hắc Long hung mãnh. Đồng thời một lôi kiếm khác chém ra một kiếm.
Phạch một cái, long thân Hắc Long bị một kiếm chém làm hai, hóa thành hắc khí cuồn cuộn biến mất không thấy gì nữa. Cự thân Trác Phàm cũng run lên, không tự chủ lui về sau hai bước, giống như bị trọng thương.
Nhưng rất nhanh, ở ngực Trác Phàm lại hiện ra đầu Hắc Long khác, nhưng sắc mặt Trác Phàm lại nghiêm túc hơn trước rất nhiều: "Hừ, không hổ là cao thủ Thánh Giả đỉnh phong, khác biệt hoàn toàn với người vừa rồi."
"Bớt nói vớ vẩn đi, để mạng lại!"
Không chút ngừng lại, Mạnh Hạo Đông thừa thắng truy kích, hai đạo lôi kiếm trên không trung vung vẩy, hóa thành từng đạo ánh chớp lấp lóe, chỉ trong chốc lát đã có hơn ngàn đạo kiếm quang xẹt qua trước người Trác Phàm.
Trác Phàm chỉ huy Thánh Thân vừa trốn tránh, vừa lui lại. Nhưng khi các loại kiếm quang vừa ngừng, thân thể trì trệ, mấy chục đạo âm thanh bị phá nát vang lên bên tai không dứt, khôi giáp trên cự thân màu đen của Trác Phàm bị vỡ một mảng lớn ra, hóa thành hắc khí, tiêu tán trong không trung.
Trác Phàm bên trong Thánh Thân, thân thể cũng lắc lư, khóe miệng xẹt qua một dòng máu đỏ thẫm, có lẽ bị tổn thương do phản chấn.
Lạc Vân Hải sau lưng nhìn thấy vô cùng kinh hãi, quan tâm nói: "Trác đại ca, huynh không sao chứ!"
"Quá tốt, sơn chủ thật mạnh mẽ!" Mọi người bên dưới nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng hô to cổ vũ, tuy bọn họ vui mừng nhưng nhìn về phía Trác Phàm ánh mắt vẫn ngưng trọng như cũ.
Có thể tránh mấy ngàn kiếm với tốc độ ánh sáng của sơn chủ, mà chỉ bị thương tổn mười mấy chỗ, còn không phải chỗ yếu hại, tiểu tử này. . . cũng thật lợi hại.
Mạnh Hạo Đông cũng nhìn thấy được điểm này, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Dù sao, hắn cũng là cường giả đỉnh phong, đối phương chỉ vừa bước chân vào Thánh, theo lý thuyết hắn phải miểu sát đối phương rồi. Nhưng bây giờ, mấy ngàn kiếm của hắn cũng không thể hạ gục đối phương, chẳng khác nào bản thân hắn thua.
Hắn nghĩ nếu tu vi ngang nhau, chỉ sợ một chiêu của người này đã miểu sát hắn.
Khó trách vừa rồi Lỗ trưởng lão chết thảm như vậy, tiểu tử này. . . Quả nhiên không phải người lương thiện gì, tuyệt không thể lại sống sót!
Trong mắt lóe lên một đạo hung mang, Mạnh Hạo Đông đạp bước, hai thanh lôi kiếm lần nữa hóa thành quang ảnh đầy trời, kiếm ảnh vung xuống chém Trác Phàm kín không kẽ hở, căn bản không có chút khe hở để đánh trả cùng tránh né.
Lạc Vân Hải kinh hãi kêu lên: "Trác đại ca. . ."
"Sơn chủ, giết hắn!" Mọi người bên dưới cũng đồng thanh hét lớn.
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm rất bình tĩnh, đột nhiên hét lớn: "Bội kiếm của ta, đến!"
"Dạ, phụ thân!"
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên, Kiếm Đồng không bị ai chú ý đến bỗng dưng bay lên không trung, hóa thành một thanh trường kiếm đen nhánh, trong nháy mắt chui vào bên trong cự thân, đến bên cạnh Trác Phàm.
Cùng lúc đó, kiếm ảnh Mạnh Hạo Đông cuồng bạo nện xuống cự thân Trác Phàm.
Ầm ầm!
Thế mà, ngay tại lúc này, sấm sét nổ tung, nhưng một đạo quang ảnh màu đen lóe lên liền biến mất, toàn bộ kiếm ảnh chói mắt trên bầu trời đều tiêu tán không còn.
Mọi người bên dưới vô cùng ngạc nhiên, không hiểu rõ lắm nhưng cự thân Kim Cương của Mạnh Hạo Đông đã ngăn không được lui về phía sau hai bước, tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên, hai đạo lôi kiếm giữa hai tay nhất thời vỡ vụn thành ánh sáng, tiêu tán không thấy đâu.
Phốc!
Mạnh Hạo Đông phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt run rẩy ngước lên, chẳng biết từ lúc nào, trên tay cự thân của Trác Phàm lại xuất hiện một thanh trường kiếm đen nhánh, giống hệt thanh kiếm trong tay bản tôn như đúc.
Mà hai thanh kiếm đều lóe ra hỏa diễm đen nhánh, vừa quỷ dị vừa tà ác. . .