Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1915 - Chương 1921: Diệt Thánh Sơn

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1921: Diệt Thánh Sơn

Mạnh Hạo Đông vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở nên nặng nề, cánh tay to lớn vung lên, với hai thanh lôi kiếm trong tay.

Giờ khắc này, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng, đánh thắng mới là quan trọng.

Nghĩ như vậy, Mạnh Hạo Đông lần nữa hung hăng phóng về phía trước, một màn bi thảm kia lại lần nữa phát sinh. Đối mặt kiếm ảnh đầy trời, Trác Phàm chỉ tùy ý vung hắc kiếm vạch một đường trong không trung.

Răng rắc răng rắc!

Hai tiếng vang thật lớn, lại hai thanh lôi kiếm bị hủy diệt trong nháy mắt, biến mất không còn dấu vết.

Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người ngơ ngẩn, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, kiếm trong tay hắn là loại kiếm gì mà đáng sợ đến vậy?

Nên biết rằng mười hai thanh lôi kiếm sau lưng sơn chủ được chính Thánh Thân ngưng luyện, dùng Tinh Kim quán chú của Thánh Sơn, Thiên Lôi luyện thể, luyện thành mười hai tử kim lôi kiếm hủy thiên diệt địa, cứng rắn không gì sánh được, có thể so với Thánh binh lục phẩm, làm sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như thế, nhưng hiện tại một hiệp cũng không qua?

Mạnh Hạo Đông cũng nghĩ không ra điểm này, nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt không ngừng run rẩy.

Dù vậy, hắn vẫn không rõ điểm kỳ quặc bên trong, vẫn kiên trì xông về phía trước, vốn hắn đi ra đơn đấu, chính là muốn lấy lại mặt mũi, tôn nghiêm của lão đại.

Nếu không mà nói, Thánh Sơn bọn họ nhiều người như vậy cùng tiến lên, đối phương cho dù có mạnh hơn, cũng bị vây đánh chết.

Hiện tại Lỗ trưởng lão của bọn họ bị Trác Phàm giết, hắn ra mặt giải quyết Trác Phàm, báo thù cho Lỗ trưởng lão, nhưng quan trọng nhất vẫn giữ thể diện lão đại của chính hắn.

Nếu hiện tại hắn rút lui thì bao nhiêu công sức đem đổ sông đổ biển.

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Hạo Đông hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng: "Kiếm Toái Cửu Thiên!"

Đinh đinh đinh. . .

Tiếng động thanh thúy vang lên, tám thanh lôi kiếm còn lại không ngừng bay trên không trung, giống như sấm sét chớp động trên cửu thiên, từng đạo vết nứt không gian đen nhánh không ngừng lan tràn như mạng nhện, nứt ra từng khúc, giống như cả bầu trời đều vỡ vụn.

Ngay sau đó, tám thanh lôi kiếm một hóa hai, hai hóa bốn. . . Rất nhanh toàn bộ bầu trời đã hoàn toàn biến thành một mảnh lôi hải, vô số thanh lôi kiếm to lớn như những dã thú đang sẵn sàng tư thế bắt con mồi bất cứ lúc nào.

Kiếm còn chưa động, nhưng khí thế khủng bố kia đã tràn ngập toàn bộ mỗi ngóc ngách của Thánh Sơn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người vô cùng sợ hãi, trong mắt chớp động lên ánh sáng hưng phấn.

Đây chính là tuyệt thế võ kỹ của sơn chủ, chiêu này vừa ra, thiên địa biến sắc, sinh linh đồ thán. Cho dù năm đó khai chiến cùng Long tộc, cũng khiến nhiều nhóm Long Thánh cấp mười một nghe tin mà sợ mất mật.

Mà chiêu thức này cũng chỉ có đám súc sinh kia mới xứng đáng để sơn chủ xuất ra, tu giả Thánh Giả bình thường ai có thể tiếp chiêu này của sơn chủ chứ?

Bởi vậy một chiêu này của sơn chủ cũng nhiều năm rồi không có đất dùng, không ngờ có thể lần nữa mở ra, khiến người nhìn mà kích động.

Mọi người bên dưới đều vô cùng vui vẻ, ánh mắt mỉa mai khinh miệt nhìn về phía Trác Phàm.

Hừ hừ, lần này tiểu tử ngươi chết chắc, cho dù trong tay ngươi có kiếm mạnh hơn, nhưng đối mặt với kiếm mang không thể đếm hết này thì có thể cản được bao nhiêu? Chỉ cần có một kiếm không bị cản trở, bộ dạng Thánh Thân này của ngươi cũng tan tành, hai kiếm không bị cản trở, mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ, ba kiếm không thể cản, ha ha ha…ngay cả xác cũng không còn.

Nhưng tiểu tử ngươi có thể chết trong chiêu số mà sơn chủ chuyên dùng đối phó với Long tộc chí cao, cũng xem như ngươi có phúc rồi, hừ hừ!

Đáy lòng mỗi người đều đã liệu định kết cục của Trác Phàm, cho dù Lạc Vân Hải cũng có chút bận tâm nhìn hắn.

Trác Phàm hiểu được quay đầu cười trấn an hắn, sau đó nhìn ma kiếm trong tay khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị. "Kiếm Đồng, thử chiêu kia một chút xem."

"Cha à, chiêu kia chúng ta vừa ngộ ra, chưa từng rèn luyện, trong tình thế cực kỳ nguy hiểm thế này, nên thận trọng một chút." Thân kiếm nhẹ nhàng chấn động, Kiếm Đồng bất đắc dĩ truyền âm nói.

Trác Phàm không để bụng. "Cũng vì tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, mới nên thử chiêu mới, nếu không khi nào mới có cơ hội thử uy lực của nó? Chúng ta cần gì phải đọ sức cùng hắn thời gian dài như vậy, chẳng phải luyện tay sao?"

"Được, thử một chút xem sao, hợp chiêu Không Minh Thần Đồng cùng Diệt Thế Kiếm Đạo." Hít một hơi thật sâu, thân kiếm hơi rung lên, hắc khí trên thân càng thêm nồng đậm.

Giết!

Lúc này, Mạnh Hạo Đông bỗng nhiên vung tay lên, lôi kiếm trong bầu trời giống như điên loạn, lít nha lít nhít nện xuống Trác Phàm. Uy áp khủng bố càng khiến hắc khí toàn thân Thánh Thân Trác Phàm không ngừng run rẩy.

Mọi người nhìn thấy cũng cười lạnh lẽo.

Hoàn toàn không để bụng, Trác Phàm chậm rãi giơ ma kiếm trong tay lên, cự thân cũng giơ cự kiếm trong tay theo.

Vù!

Một tiếng ngâm khẽ vang lên, đồng tử bên phải của Trác Phàm cùng cự thân đồng thời sinh ra chín vầng sáng màu vàng óng.

"Không Minh Thần Đồng tầng thứ chín, Không Phệ!"

"Diệt Thế Kiếm Đạo, chôn vùi!"

Trác Phàm và Kiếm Đồng gần như đồng thời kêu lên, sau đó cự thân màu đen chuyển động một chút, trong tay nắm lấy cự kiếm, đột ngột mạnh mẽ xoay chuyển bốn phía.

Xoạt!

Bỗng dưng, chẳng biết tại sao không gian bắt đầu vặn vẹo, một cỗ năng lượng quỷ dị lấy Trác Phàm làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, khiến không gian xung quanh đang không ngừng vặn vẹo, mà phạm vi này còn đang không ngừng lan rộng.

Khí thế hủy thiên diệt địa đáp xuống, lôi kiếm vừa tiếp xúc với không gian này cũng phát sinh biến hóa kỳ dị. Chúng như hoàn toàn mất kiểm soát, bị không gian vặn vẹo hút vào trong, biến mất không còn tăm tích, giống như chưa từng xuất hiện.

Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều lôi kiếm hạ xuống, chưa chạm tới thân thể của Trác Phàm đã biến mất không thấy tăm tích. Trong nhát mắt, sấm sét đầy trời, một khắc hạ xuống tất cả đều biến mất.

Mạnh Hạo Đông hoảng hốt thốt lên: "Chuyện gì thế này?"

Mọi người bên dưới cũng hoàn toàn không thể giải thích được, không biết vì sao lôi kiếm trên cửu thiên lại lặng lẽ biến mất, chạy đi đâu rồi, sao không có động tĩnh gì thế?

A!

Thế nhưng còn không chờ bọn hắn hiểu rõ điểm kỳ quặc bên trong, một tiếng kêu sợ hãi quen thuộc lần nữa vang vọng bên tai.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, Kim Cương Thánh Thân của Mạnh Hạo Đông cũng bắt đầu vặn vẹo, giống hệt những lôi kiếm vừa rồi.

Khi hắn liều mạng muốn lui lại rời đi, nhưng chẳng có ích gì. Chỉ trong mấy hơi thở, Thánh Thân bắt đầu vặn vẹo đã biến thành toàn bộ cự thân vặn vẹo, sau đó trước ánh mắt sợ hãi của mọi người dần dần biến mất.

Mạnh Hạo Đông cũng hồi hộp, cảm nhận được sức mạnh cấp tốc hạ xuống, hắn rống to lên: "Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Võ kỹ của ngươi là gì?"

"Mạnh sơn chủ, so với vấn đề này, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân cái chết của lệnh lang sao?"

Thân thể run lên, Mạnh Hạo Đông cứng ngắc nhìn về phía hắn.

Mỉm cười gật đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Không sai, chính là ta!"

"Là ngươi!"

Mạnh Hạo Đông nghiến răng quát, hai con ngươi tức giận đỏ bừng, song quyền nắm chặt, hận ý ngập trời. Thế nhưng cũng trong nháy mắt, Mạnh Hạo Đông cũng đột ngột tiêu tán, giống như hơi nước bay hơi, không để lại chút dấu vết.

Chuyện này . .

Mọi người kinh ngạc đến không thốt nên lời, sơn chủ của bọn họ sao đột nhiên biến mất? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sơn chủ sống hay chết?

Chiêu số của tiểu tử này quá quỷ dị, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra!

Không chỉ bọn hắn, dù là Lạc Vân Hải ở trên lưng của Trác Phàm vẫn không hiểu được, nghi hoặc nói: "Trác đại ca, chuyện này. . ."

"Ha ha ha. . . Chiêu này lần đầu tiên ta sử dụng, ngươi không biết cũng phải!"

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm giải thích: "Sau khi ta đột phá Thánh cảnh lĩnh hội được Không Minh Thần Đồng tầng thứ chín, Không Phệ. Có thể thôn phệ không gian bốn phía, lĩnh vực chính ta quản. Mà Kiếm Đồng và ta cùng xuất ra Diệt Thế Kiếm Đạo mạnh nhất, hòa vào bên trong không gian của ta nên hình thành diệt thế không gian, bất cứ vật hoặc người tiến vào không gian này của ta đều bị hủy diệt hầu như không còn, có điều bản thân bọn hắn cũng không biết mà thôi. Không gian ta nắm trong tay không ngừng thôn phệ mở rộng, ta có thể khiến bọn họ chết không có lý do, căn bản cũng không biết ta ra tay."

Hai con ngươi run lên, Lạc Vân Hải kinh ngạc nói: "Vậy không phải cái gì huynh cũng có thể tùy ý giết, mà bọn họ một chút phòng bị cũng không có, đoán chừng đến chết cũng không biết chết như thế nào."

"Vậy cũng chưa chắc, không gian này là hủy diệt kiếm đạo, nếu đối phương có sức mạnh kiếm đạo hơn ta, căn bản ta không động được một cọng tóc của hắn."

"Ngay cả Thánh Giả đỉnh phong cũng ngăn cản không nổi, còn có ai có thể ngăn cản kiếm của huynh sao?" Lạc Vân Hải ngạc nhiên hỏi.

Bật cười một tiếng, sắc mặt Trác Phàm lần nữa trở nên nghiêm túc: "Đương nhiên, Thánh Giả đỉnh phong thì có là gì? Ta chỉ kiêng kị người kia có sức mạnh giống ta… Không, cho tới bây giờ hắn đang ở trên ta."

Vừa nghĩ tới đối phương nắm giữ Không Minh Thần Đồng thập nhị trọng, còn hắn chỉ đột phá cửu trọng, Trác Phàm bị áp lực vô cùng lớn.

Vèo.

Lúc này, thân thể Trác Phàm chấn động, cự thân đen nhánh kia đột nhiên biến mất không thấy tăm tích. Vân Hải thấy vậy, ngạc nhiên nói: "A, Trác đại ca, huynh . ."

"Sức mạnh của hắn đã tiêu hao hết sạch, chúng ta cùng tiến lên, bắt hắn lại để hắn giao sơn chủ ra. Vừa rồi đột nhiên sơn chủ biến mất, nhất định là bị hắn dùng thủ đoạn kỳ dị mà bắt đi!"

Mọi người bên dưới cùng nhau la hét, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, mấy trăm cự thân cùng nhau xuất hiện, khí thế khủng bố đè áp về phía Trác Phàm, nhất thời khiến khí tức hai người bọn họ trì trệ, không thở nổi.

Trác Phàm cười khổ một tiếng, lau mồ hôi trán, nhìn về phía Lạc Vân Hải nói: "Vừa mở tầng thứ chín, còn chưa rèn luyện, hao phí quá nhiều khí lực, mà muốn xóa đi một Thánh Giả đỉnh phong, ta phải hợp lực với Kiếm Đồng mới có thể phát huy sức mạnh Diệt Thế Kiếm Đạo lớn nhất, hiện tại ta đã không còn sức chèo chống Thánh Thân!"

"Ồ, vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Nhìn một đám hung thần ác sát khổng lồ, bật cười nói.

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Còn có thể như thế nào, giống lúc trước diệt bọn họ!"

Bình Luận (0)
Comment