Đệ thất Thánh Sơn, trong đại điện rộng lớn, sáu lão giả vây quanh một vòng, theo thứ tự ngồi trên ghế lớn, hai mắt híp lại, ngẩng cao đầu, lạnh lẽo nhìn ba người trẻ tuổi phía dưới, không nói một lời.
Ba người kia cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính quỳ sát ở nơi đó, giữ im lặng.
Nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, vị lão giả râu dài ở vị trí cao nhất mới khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Các ngươi là những người nổi bật trong mấy ngàn đệ tử Thánh Sơn tuyển chọn mấy ngày nay, lần này phái ba người các ngươi xuống núi thế chỗ cho mấy người Từ Thiên Xuyên, chấp chưởng Hoàng Vực, hi vọng các ngươi có thể tận tâm tận lực, chớ có dẫm theo vết xe đổ của ba người kia!"
"Xin sơn chủ yên tâm, chúng ta nhất định toàn lực ứng phó, không phụ kỳ vọng của mọi người!" Mạnh mẽ chắp tay, ba người khí vũ hiên ngang, lớn tiếng cam đoan.
Hài lòng gật đầu, sáu lão giả liếc nhìn nhau, cười vui vẻ.
Tuy ba người Từ Thiên Xuyên biểu hiện ở Hoàng Vực khiến bọn họ thất vọng vô cùng, những cái khác Thánh Sơn không có nhưng đệ tử thì khá nhiều. Qua những buổi tuyển chọn nghiêm ngặt, lần này tìm ra ba đệ tử tinh anh đến thay thế, cũng không có vấn đề gì lớn, ha ha ha!
Lão giả râu dài phất tay cười nhạt, nhanh chóng bảo ba người: "Trở về đi, ba ngày sau khởi hành!"
"Dạ, sơn chủ!" Ba người khom lưng, lui lại rời khỏi nơi này.
Lão giả râu dài nhìn về phía mấy người còn lại nói: "Ba đệ tử này lão phu thấy cũng không tệ, không kiêu không gấp, có thể làm được việc lớn. Chấp chưởng Hoàng Vực, chắc dư xài!"
"Đúng vậy đúng vậy. . ."
Mọi người không ngừng gật đầu, nhưng rất nhanh liền có một vị lão giả lông mày trắng khẽ cau mày, nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Mạnh lão đầu đi xuống răn dạy đám nhãi con kia, đã rời đi rất lâu sao bây giờ còn chưa hồi âm? Mà gần đây, ba người kia cũng không có tin tức gì báo về cho sơn môn, có phải điều này có chút kỳ quặc không?"
Ánh mắt nhẹ híp lại, mọi người nhìn lẫn nhau, cũng có chút do dự.
Lão giả râu dài suy nghĩ một chút, lại lơ đễnh khoát tay, mỉm cười nói: "Ha ha ha. . . Không sao, chắc ba tên khốn kia bị Mạnh lão đầu giáo huấn thảm, không còn mặt mũi nào báo lại với sơn môn. Hiện tại chắc muốn lập công chuộc tội, cố gắng chỉnh đốn hỗn loạn ở Hoàng Vực. Dù sao, bọn họ cũng diệt trừ kẻ nịnh thần Lạc gia dụng ý khó dò này, một lần nữa tạo dựng uy nghiêm của Thánh Sơn, không phải cũng cần thời gian sao? Đại khái Mạnh lão đầu vẫn luôn giám sát thúc giục bọn họ, có lão gia hỏa kia thì còn lo gì chứ? Ha ha ha. . ."
Nghe được lời này, mọi người cũng gật đầu tán thành, cười rộ lên.
"Báo. . . Sơn chủ, chuyện lớn rồi!"
Thế mà, ngay lúc này, một tiếng kinh hô gấp rút từ ngoài cửa truyền vào. Lão giả râu dài nhướng mày, vẻ mặt không vui, quát to: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy, còn ra thể thống gì? Nhanh chóng tiến vào bẩm báo!"
"Sơn chủ, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Người lảo đảo chạy vào kia là một Linh Vương đỉnh phong, khuôn mặt thanh tú, nhìn thấy sáu vị sơn chủ, liền quỳ xuống, nói năng lộn xộn. "Phản, đều phản. . ."
"Ngươi nói cái gì phản, nói rõ ràng cho lão phu!"
"Hoàng Vực làm phản!"
Da mặt co lại, vẻ mặt người kia khủng hoảng, quát ầm lên: "Ba vị sư huynh Từ Thiên Xuyên đều bị người Lạc gia giết rồi, đầu người treo ở cửa Lạc Gia thành, mà bọn họ còn dán bố cáo cho toàn bộ Hoàng vực, muốn thế thiên hành đạo, diệt trừ Thất Thánh Sơn chúng ta. . ."
Tiếng nói hắn vừa kết thúc, sáu vị lão giả đã vô cùng sợ hãi, lão giả râu dài kia hung hăng vỗ mạnh một chưởng lên ghế dựa, giận dữ đứng lên: "Thật buồn cười, Lạc gia kia không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả người của Thánh Sơn cũng dám giết, còn dám quang minh chính đại kêu gào? Hừ, một đám tìm đường chết. Người đâu, phái mấy vị trưởng lão xuống núi một chuyến, triệt để xóa sổ Lạc gia cho ta. Để những người Hoàng Vực nhìn thấy được, kẻ dám to gan lớn mật với Thánh Sơn sẽ có hậu quả gì, hừ!"
Đệ tử kia nghe đến mệnh lệnh này chỉ muốn khóc lên, không có động tác gì.
Lão giả râu dài hét lớn: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi truyền lệnh?"
"Sơn chủ, thuộc hạ cảm thấy mấy trưởng lão không có khả năng, việc này cần phải có lục Thánh Sơn liên thủ, tham chiến một trận mới tốt…"
"Cái gì? Chỉ là một gia tộc ở Hoàng Vực, mấy trưởng lão Thánh Sơn còn chưa đủ để thu thập bọn họ sao? Lão phu còn cảm thấy phái hơi nhiều đấy!"
Lão giả râu dài hung tợn nhìn chằm chằm người phía dưới kia nói: "Rốt cuộc ngươi là đệ tử của môn phái nào? Ngay cả mệnh lệnh của sơn chủ cũng dám hồ ngôn loạn ngữ, khoa tay múa chân?"
Khóe miệng đệ tử kia co rút, cung kính nói: "Sơn chủ, đệ tử không dám, có điều còn có một việc, đệ tử còn chưa kịp bẩm báo. Đợi sơn chủ nghe việc này hãy định đoạt cũng không muộn!"
"Nói!"
"Đệ lục Thánh Sơn. . . Toàn diệt. . ."
Hả.
Sáu vị lão giả thân thể run lên, không thể tin được tin tức này, lão giả râu dài kia ngây ngốc một chút mới run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Người kia cười khổ mới lập lại lần nữa, lão giả râu dài vò đầu bứt tóc, hoàn toàn ngẩn ra, không thể tin được chuyện này là thật.
"Chuyện này sao có thể?"
Rốt cục, lão giả râu dài kia rít lên một tiếng, giận dữ hét: "Mạnh lão đầu đệ lục Thánh Sơn, cao thủ như mây, toàn bộ Thánh Vực không có bao nhiêu người dám chống lại chứ đừng nói dám tiêu diệt hoàn toàn, căn bản không có, tin tức này ngươi nghe được từ đầu, đừng ăn nói bừa bãi!"
Khóe miệng người kia xìu xuống, môi run rẩy lên tiếng: "Khởi bẩm sơn chủ, thuộc hạ cũng hi vọng tin tức này là giả. Thế nhưng thuộc hạ đã phái người đi đệ lục Thánh Sơn điều tra, thật sự bị toàn diệt. Toàn bộ đỉnh núi đã hoàn toàn san thành bình địa, khắp nơi đều có ngọn lửa quỷ dị màu vàng, dập cũng không tắt, kéo dài mấy vạn dặm, hiện tại còn đang thiêu đốt hừng hực, đoán chừng đã thiêu mấy tháng, nếu các sơn chủ không tin, có thể tự mình nhìn xem."
Bịch!
Lão giả râu dài kia ngồi phịch xuống ghế, hai mắt mờ mịt giật mình lo lắng.
Tên đệ tử này nói đã đến hiện trường điều tra, xem ra chuyện này không thể giả được.
Sao lại thế. . . Đường đường là một Thánh Sơn. . .
Tất cả lão giả nơi này đều mờ mịt không hiểu, đồng thời trong lòng vô cùng hoảng sợ, nếu đệ lục Thánh Sơn có thể bị dễ dàng bị tiêu diệt như thế, thì mấy người Thánh Sơn còn lại như bọn họ chẳng phải. . .
Mấy người bọn họ cao cao tại thượng như thần linh trên núi, lần đầu tiên trong mấy chục triệu năm qua thân thể không tự chủ được run rẩy, sợ hãi phát ra từ đáy lòng.
"Người nào, đến tột cùng là người nào làm? Đã tra ra chưa?"
"Với uy năng của đối phương, nếu không muốn người ta biết rõ, sao có thể tùy tiện điều tra ra?" Nghe tiếng kinh hãi của lão giả râu dài, lão giả lông mày trắng bên cạnh cũng run rẩy nói.
Liếc nhìn hắn, mọi người cũng khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, tên đệ tử kia khom người bái hạ, sâu xa nói: "Khởi bẩm các vị sơn chủ, chuyện này cũng không cần phải đi tra, đã có người lên tiếng thừa nhận!"
"Người nào?" Mọi người cùng nhau rống to, ánh mắt vô cùng khẩn trương.
Trầm ngâm một chút, người kia lẩm bẩm nói: "Hoàng Vực. . . Lạc gia. . ."
"Khởi bẩm sơn chủ, tin tức này phát ra từ bảng cáo thị của Lạc gia, nghe nói Mạnh sơn chủ đã từng đi đến Lạc gia, còn mang gia chủ của bọn họ đi, nhốt lại. Cho nên dưới cơn nóng giận, đại quản gia Lạc gia Trác Phàm đã đích thân lên đệ lục Thánh Sơn, chẳng những cứu gia chủ trở về, còn san bằng toàn bộ Thánh Sơn thành bình địa!"
Nói đến chuyện này, người kia như tận mắt nhìn thấy, trong mắt lóe ra ánh sáng kiêng kị, nuốt ngụm nước nói: "Vốn lần đầu Lạc gia lần phát ra bảng cáo thị thảo phạt không có ai xem trọng chuyện này, nhưng bây giờ đệ lục Thánh Sơn bị diệt, người Hoàng Vực lập tức sôi trào, nhanh chóng tìm Lạc gia để nương tựa, nói muốn kiến công lập nghiệp, cùng thảo phạt Thánh Sơn chúng ta. Giờ khắc này, toàn bộ Hoàng Vực đều mang địch ý với chúng ta."
"Sơn chủ, đây chính là nguyên nhân vừa rồi đệ tử không truyền đạt mệnh lệnh của ngài. Hiện tại Hoàng Vực là mảnh đất của kẻ địch, một khi người Thánh Sơn chúng ta xuất hiện sẽ bị bọn họ xông đến đánh, có vô số ánh mắt đang theo giõi. Một mình sức mạnh Lạc gia có thể hủy diệt đệ lục Thánh Sơn, cho nên chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cho bao nhiêu trưởng lão đi cũng biến thành một đống xác chết, xin sơn chủ minh giám!"
Song đồng lão giả râu dài trừng như muốn rơi ra ngoài, hai tay nắm chặt, lớn tiếng nói: "Chỉ là một gia tộc ở Hoàng Vực sao có thể có năng lực tiêu diệt Thánh Sơn trong nháy mắt chứ? Trong này nhất định có gì đó. . ."
"Đúng vậy, sức mạnh này thật hiếm thấy trên đời, trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?" Nhìn thấy lão giả lông mày trắng có lời muốn nói, lão giả râu dài vội vàng hỏi.
Hơi trầm ngâm một chút, lão giả lông mày trắng vừa nhìn về phía mấy người còn lại nói: "Xưa kia có một truyền thuyết, không biết các vị có từng nghe chưa?"
"Ngươi nói là. . ."
"Không sai, Thập Đế vẫn lạc, Ngũ Thú quy ẩn, Thủy Kính không ra, Thánh Sơn trường tồn!" Ánh mắt kiên định, lão giả lông mày trắng nặng nề nói: "Nghe đồn sau Thượng Cổ, tuyệt thế cao thủ đều mất tích, Thánh Sơn dần dần chưởng khống mảnh Thánh Vực này. Nhưng còn có một chỗ khiến cao thủ Thánh Sơn nghe tin đã sợ mất mật, đó chính là. . ."
"Kính Nguyệt Tiểu Trúc!" Không chờ hắn nói xong, mọi người cùng nhau lên tiếng.
Lão giả lông mày trắng gật đầu tiếp tục nói: "Không sai, nghe đồn chủ nhân của Kính Nguyệt Tiểu Trúc, Thủy Kính Tiên Sinh chính là một vị thông thiên triệt địa, bất thế cao thủ. Đã từng có người của Thánh Sơn ở bên ngoài không biết trời cao đất rộng, đắc tội với hắn, kết quả hắn chỉnh mấy ngàn Thánh Giả thất Thánh Sơn chết thảm không lý do. Không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là họa do thuộc hạ gây ra, bề trên phải gánh chịu. Từ đó về sau, Thất Thánh Sơn quy củ, không thể trêu chọc Thủy Kính Tiên Sinh cùng môn nhân của hắn."
"Đã nhiều năm trôi qua, Thánh Sơn nhiều đời phát triển, không còn đụng phải người có quan hệ với Thủy Kính Tiên Sinh, mọi người cũng dần quên đi. Nhưng bây giờ đệ lục Thánh Sơn bỗng nhiên bị diệt, chuyện này khiến lão phu nhớ đến lời dặn của những trưởng bối năm đó, chẳng lẽ. . ."
"Lạc gia là môn nhân Thủy Kính?"
Tê!
Mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt sợ đến trắng bệch, tim đập không ngừng, như sắp nổ tung.
Nếu chuyện này là thật, lần này bọn họ thật sự gây với Thần chết rồi, cái chết còn không xa...