Một nơi khác, có một gian nhà trúc mộc mọc lên giữa vách núi trống rỗng, thác nước ầm ầm chảy xuống, đổ thẳng vào vũng nhỏ dưới đáy thung lũng, nơi này chim hót hoa nở, tươi mát, vô cùng thoải mái.
Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục trắng, trên dưới hai mươi, phong thần tuấn lãng, ưu nhã ngồi ngay ngắn trên đình đài, giữa gối là một cây đàn cổ, mười ngón xanh thẳm khoan thai lướt động, những âm thanh ngọt ngào vang vọng trong toàn bộ sơn cốc, khiến lòng người xao động.
Vô số điểu nhi hồ điệp vây quanh lầu các, líu lo nhảy múa thật lâu không rời, dường như tiếng đàn này cũng có thể đi vào nội tâm bọn chúng, khiến bọn chúng vui vẻ nô đùa.
Ân. . .
Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc giường chạm khắc có màng che, đó là giọng nữ.
Nhếch miệng cười, tay vị công tử kia vẫn vuốt không ngừng, không có ý dừng lại, trong tiếng nhạc du dương, hắn lên tiếng hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"
"Đây. . . là nơi nào?"
Sau màn che phát ra âm thanh mông lung, ngay sau đó, màn che được bàn tay trắng nõn như ngọc chậm rãi kéo ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không ai khác chính là Sở Khuynh Thành.
Nhưng giờ khắc này, sắc mặt nàng còn có chút tái nhợt, híp mắt nhìn về phía trước, tuy phong cảnh nơi này rất đẹp nhưng vẫn vẫn cảnh giác nhìn quanh: "Ngươi. . . là ai?"
Tiếng đàn không loạn, công tử kia cười khẽ một tiếng nói: "Cô nương đừng sợ, ta đối với ngươi không có địch ý. Ngươi ở đệ lục Thánh Sơn bị hao tổn nguyên lực quá lớn, khiến sức mạnh thần hồn xói mòn nghiêm trọng, hiện tại còn quá yếu, cần phải tu dưỡng mới được!"
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta" Chăm chú nhìn hắn, Sở Khuynh Thành không buông lỏng cảnh giác.
Thản nhiên cười, công tử kia nhẹ nhàng nói: "Cô nương thật đúng là người có độ cảnh giác cao, nhưng không biết lòng nghi ngờ của cô nương nặng như vậy, sao lại bị dăm ba câu của tên Mạnh Hạo Đông kia lừa đến hao hết nguyên lực chứ? Ha ha ha. . . May mắn ngươi không có tình nghĩa sâu đậm với lão gia hỏa kia, nếu không mất đi cũng không phải là nguyên lực, mà chính là đồ vật mà người nào đó đã tặng cho ngươi. Nhưng không sao, chuyện này cũng chứng minh cô nương đơn thuần thiện lương, khó trách hắn đem vật kia cho ngươi!"
"Đến cùng ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!"
"Không có gì, ta chỉ đang nhớ lại những chuyện cũ mà thôi, cô nương không cần chú ý!"
Mỉm cười, tay vị công tử này vẫn không ngừng đánh đàn: "Tự giới thiệu bản thân một chút, phàm nhân đều gọi ta là Thủy Kính tiên sinh, cô nương cũng có thể xưng hô như vậy. Nơi này chỗ ta sinh sống, được gọi là Kính Nguyệt Tiểu Trúc. Thời gian này cô nương cứ ở đây tĩnh dưỡng, sẽ không có ai tới quấy rầy."
Sở Khuynh Thành nhìn hắn, càng thêm sợ hãi: "Ngươi đang giam giữ ta sao?"
"Dĩ nhiên là không phải, ta chỉ mời cô nương tới làm khách mà thôi!"
"Nói như vậy, nếu ta muốn đi, ngươi cũng sẽ không cản ta?"
"Đương nhiên, ta không bao giờ làm điều gì trái mong muốn của khác nhân." Khóe miệng nhếch lên nụ cười thần bí, Thủy Kính đắm chìm trong tiếng đàn của chính mình, vô cùng tự nhiên tiêu sái.
Bình tĩnh gật đầu, Sở Khuynh Thành nhếch miệng cười một tiếng: "Đây chính là ngươi nói, nói mà không giữ lời chính là chó con."
"Đừng nói là chó con, chó cái cũng được."
"Vậy thì tốt, hiện tại ta muốn đi tìm Trác Phàm, ngươi không thể cản ta!" Vừa mới nói xong, Sở Khuynh Thành đạp bước nhanh chóng bay ra lầu các, phóng lên cửu thiên, đi về phía xa.
Thủy Kính cũng không ngăn cản, vẫn đánh đàn như cũ, sắc mặt bình tĩnh không lay động.
Quay đầu liếc nhìn hắn, Sở Khuynh Thành đắc ý nhíu nhíu mày: "Hừ, không cần biết ngươi là người gì, muốn cầm tù bản cô nương, không có cửa đâu. Hiện tại ta phải đi tìm Trác Phàm đã, để huynh ấy đánh giá ngươi, nếu ngươi là người tốt ta sẽ trở lại cám ơn ngươi cũng không muộn. Nhưng ngươi làm việc quỷ dị như vậy, chắc cũng không phải là người lương thiện gì."
Trong miệng lầm bầm, Sở Khuynh Thành nhất phi trùng thiên, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Nửa canh giờ sau, Sở Khuynh Thành đã bay qua mười mấy đỉnh núi cũng không nhìn thấy một bóng người, thậm chí không có dấu vết của thành trấn nào để lại.
Điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rốt cộc nàng bị mang đi nơi nào, sao không có người qua lại thế này? Muốn tìm một người hỏi thăm, tìm hiểu đường đến Lạc gia thành cũng không có.
Nơi này thật tốt, đừng nói người, ngay cả quỷ ảnh cũng không có!
Ba canh giờ sau, dù sao cũng là người bệnh nặng mới khỏi, Sở Khuynh Thành vốn có chút suy yếu, lại liên tục bay thời gian dài như vậy, trên đỉnh đầu mặt trời gay gắt chiếu rọi, trán đã chảy lấm tấm mồ hôi.
Đúng lúc nàng nhìn thấy một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, hai mắt Sở Khuynh Thành sáng lên, nhất thời hạ xuống uống mấy ngụm nước suối, tâm tình cũng thư thái hơn nhiều.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, tiếng nhạc du dương uyển chuyển bỗng dưng truyền vào trong tai nàng. Điều này khiến nàng nhất thời chấn động, trong lòng vui sướng vô cùng.
Có tiếng đàn vậy chứng tỏ có người, nàng có thể tìm được đường trở về rồi.
Nghĩ tới đây, Sở Khuynh Thành vui như chú chim nhỏ, nhanh chóng theo tiếng đàn chạy đi. Rất nhanh chạy đến thác nước cao lớn, bên cạnh có lầu các tinh xảo, tiếng đàn cũng từ bên trong truyền ra.
"Xin hỏi, nơi này đi. . ." Lòng tràn đầy vui vẻ đi vào lâu các, Sở Khuynh Thành vừa mới mở miệng, đột ngột thân thể chấn động, hoàn toàn ngây người.
Tiếng đàn không dừng lại, người đánh đàn vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, Thủy Kính tiên sinh.
Giương mắt liếc nhìn nàng, khóe miệng Thủy Kính hơi vểnh lên, nhẹ nhàng nói: "Sở cô nương, ngươi trở về rồi sao? Bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt!"
"Sao. . . Làm sao lại là ngươi?"
Sở Khuynh Thành ngạc nhiên nhìn bốn phía, nhìn cảnh tượng có vẻ quen thuộc mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi: "Tại sao ta trở lại nơi này, rõ ràng ta đã đi rất xa về một hướng khác, sao lại thế. . ."
Thủy Kính nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ quyệt, cũng không nói gì.
Hung hăng liếc nhìn hắn, Sở Khuynh Thành tức giận chắp tay, nghiến răng nói: "Cáo từ!"
Vừa dứt lời, Sở Khuynh Thành lần nữa nhắm về một hướng khác, thẳng tắp bay đi, nháy mắt không thấy tăm hơi. Giống như lúc trước Thủy Kính vẫn không có quan tâm nàng, vẫn đánh đàn không nghỉ.
Sáu canh giờ sau, Sở Khuynh Thành vẫn tràn đầy kiên định, nhưng sắc mặt đã ửng hồng, hơi thở hổn hển, nhìn quanh tìm người. Thế nhưng đột nhiên thân thể nàng lần nữa ngừng lại giữa trời, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì tiếng đàn quen thuộc kia lại lần nữa vang lên, ngay phía trước nàng.
Chẳng lẽ nói. . . Không có khả năng, hắn không có khả năng ở chỗ này. . .
Trong lòng do dự không ngừng, Sở Khuynh Thành mạnh mẽ lắc đầu, nhưng vẫn cắn răng đi tìm hiểu ngọn ngành, nhưng khi một lần nữa nàng xuất hiện trong sơn cốc quen thuộc kia, Thủy Kính vẫn đang vui vẻ đánh đàn.
Thủy Kính tùy tiện ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: "Sở cô nương, hoạt động nửa ngày rồi cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không sẽ không thốt cho thân thể."
"Ngươi. . . rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Hai tay nắm chặt, Sở Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Ngươi đã nói không giam giữ ta, ngươi nói lời mà không giữ lời!"
Tiếng đàn im bặt, Thủy Kính giương mắt nhìn nàng, thản nhiên cười: "Sở cô nương, ta đã làm gì ngươi sao?"
"Chắc chắn ngươi đã làm gì đó, như bố trí xuống mê trận chẳng hạn, nếu không vì sao ta có đi xa thế nào sẽ trở lại nơi này chứ? Ngươi còn nói không giam giữ ta?"
Chậm rãi lắc đầu, Thủy Kính nhẹ nhàng nói: "Sở cô nương hiểu lầm rồi, ta lấy đạo tâm thề, ta chưa từng bố trí trận pháp gì cả, đừng nói đến mê trận."
"Vậy vì sao ta vẫn không đi được?"
"Nơi này là Kính Nguyệt Tiểu Trúc, hoa trong gương, trăng trong nước, đều là hư ảo. Phàm nhân bị danh lợi thế tục vây khốn, yêu hận tình cừu nhiễu loạn, hai mắt đã sớm mông lung, thấy không rõ con đường phía trước. Vây khốn ngươi, không phải ta, cũng không phải trận pháp gì, mà chính là tâm của ngươi."
Mỉm cười, Thủy Kính đứng dậy, lần nữa liếc nhìn nàng quay người lại, biến mất không thấy gì nữa nhưng tiếng nói kia từ khắp toàn bộ sơn cốc vọng lại: "Sở cô nương, ngươi ở chỗ này tu dưỡng thật tốt, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, bảo trọng!"
"Chờ một chút, ngươi đừng đi, thả ta ra ngoài!"
Sở Khuynh Thành quýnh lên, la lớn, thế nhưng đã không có người nào hồi âm.
Hít một hơi thật sâu, Sở Khuynh Thành trong lòng không phục, sau đó lại nhắm về một hướng khác lao ra, nhưng cũng không có gì khác, sau chín canh giờ, nàng lại trở lại điểm xuất phát.
Thở hổn hển, Sở Khuynh Thành thử lần nữa, thế nhưng mỗi một lần, vẫn giống như vậy, giống như ngoài tiêu phí thời gian sức lực, cũng không gì khác biệt.
Rốt cục, sau khi thử bảy tám lần, Sở Khuynh Thành cũng hoàn toàn kiệt sức, đang trên đường phi hành, hai mắt tối sầm lại, mạnh mẽ rơi xuống, nàng nghĩ nếu giờ rơi xuống sẽ trúng phải đống đá vụn bên sườn núi, đột nhiên không gian trở nên vặn vẹo, thân thể nàng lại rơi xuống giường ấm áp.
Nhưng giớ khắc này, nàng đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết hiện tượng quỷ dị này.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Sở Khuynh Thành tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện nàng đang ở trong lầu nhỏ kia. Nàng đi xuống giường, trước bệ cửa sổ, thác nước bên cạnh vẫn phát ra tiếng ầm ầm, chim chóc hót véo von, cảnh tượng rộn ràng sinh động.
Sở Khuynh Thành nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng như chìm đắm trong vòng lẩn quẩn, dù có trốn thế nào cũng không trốn thoát được.
Trên đỉnh núi cao, Thủy Kính lạnh lùng nhìn nàng bên dưới, cười xùy một tiếng: "Hoa trong gương, trăng trong nước, hư vô mờ mịt, công danh lợi lộc, quay đầu thành không. Thế nhân ngu muội, vĩnh viễn trốn không thoát mệt mỏi trong lòng. Sở Khuynh Thành là người lương thiện khó có được, vẫn như thế đừng nói đến người khác. Xem như thế nhân không ai có thể cứu được, ngươi nói đúng không, Kiếm Tâm?"
"Dù có cứu hay không thì kết cục cũng không thay đổi. Dù sao, vận mệnh cũng không nằm trong tay một con kiến, đây chính là thiên đạo."
Một đại hán trung niên bên cạnh, ánh mắt sắc bén, lời nói vô cùng lạnh lùng, đồng thời cánh tay trái hắn trống rỗng, tay áo nhẹ nhàng trôi nổi trong gió, nhìn có chút thê lương.
Giương mắt nhìn hắn, Thủy Kính cười tự tin như nắm được hết thẩy, quay người rời đi, Kiếm Tâm nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt kiên định đi sát đằng sau.
Đại nghiệp thiên đạo cuối cùng cũng sắp kết thúc. . .