Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1926: Long Đế

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1926: Long Đế

Mấy người còn lại thấy lão nhân này đùa nghịch nửa ngày lại hát bài ca biến. Lúc đầu không hiểu rõ lắm nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ.

Đúng rồi, nếu bọn họ vừa mới nhìn thấy Trác Phàm đã hoảng sợ mà chạy, không phải như nói cho tất cả mọi người, Thánh Sơn bọn họ sợ sao? Vậy thể diện bọn hắn bỏ đi đâu? Sau này làm sao còn có thể thống lĩnh Thánh Vực?

Nhưng bây giờ, có cái chết của Mạnh Hạo Đông làm đệm lưng, cản ở phía trước, phê phán hắn một trận lại rời đi. Chẳng những giữ được thể diện cho Thánh Sơn còn lưu lại hình tượng chính trực cho người đời.

Thánh Sơn chúng ta lấy chính nghĩa làm đầu, những người cố tình gây sự, ức hiếp người nhỏ yếu chỉ là hiện tượng cá biệt, cũng vì chúng ta không hiểu, không biết, nếu không đã sớm vì dân trừ hại.

Có như vậy mới thu phục lòng người.

Nhưng quan trọng nhất, nếu Trác Phàm là đệ tử của Thủy Kính tiên sinh, mọi khuất mắc của hắn cùng Thánh Sơn chỉ do một mình Mạnh Hạo Đông mà thôi. Dựa vào đó chúng ta cũng có thể phủi sạch quan hệ với Mạnh Hạo Đông, như vậy cũng không có ân oán với môn nhân của Thủy Kính, vẫn là người cùng chung mối thù, một đầu chiến tuyến, một công ba việc.

Bằng cách này, một câu hỏi như dư thừa của Hạ Vân Sơn vừa rồi lại thay đổi được quan hệ địch ta, tiêu trừ oán hận của đối phương, tuyệt không thể tả.

Lão gia hỏa, không nghĩ tới ngươi còn cơ trí như vậy, khiến bọn ta lau mắt mà nhìn.

Nhìn bóng lưng Hạ Vân Sơn uy phong lẫm liệt, dương dương tự đắc rời đi, mấy lão gia hỏa thở dài tán thưởng. Bọn họ là đỉnh phong trong toàn bộ Thánh Vực, hưởng hết tất cả vật tư cao nhất, ngày bình thường chỉ lĩnh hội Đại Đạo, đột phá Đế cảnh mà thôi, không cần phải lục đục với nhau.

Kinh nghiệm đàm phán mấy trăm vạn năm trước để lại, cũng không hoang phế. Dù thế nào, càng là cường giả thì càng thích đi thẳng vào vấn đề, không muốn phí quá nhiều tâm tư.

Nhưng không nghĩ đến, bảo đao của sơn chủ vẫn chưa rỉ, trong thời khắc khẩn trương vẫn có thể có ý định này, thực sự khâm phục, ha ha ha. . .

Không ngờ chúng cao thủ Thánh Sơn bị khuôn mặt bình tĩnh của Trác Phàm dọa đến muốn nhanh chóng lui về trong núi, đột nhiên một tiếng hét lớn bao phủ từ cửu thiên vang lên: "Mấy lão tặc các ngươi đến Lạc gia làm gì? Nơi này bản Đế đã bao vây, không phải để cho các ngươi làm càn, hống!"

Một tiếng long ngâm gầm rú, khiến thương khung hoàn toàn kinh hãi.

Dưới uy áp như muốn xé rách bầu trời, một đuôi lớn kim sắc dài trăm trượng, như cự phủ to lớn đột ngột chém xuống mấy người Thánh nhân.

Khí thế đáng sợ kia nhào xuống trước mặt, một số Thánh Giả tu vi còn thấp bị khí thế đè ép vô cùng hoảng sợ.

Cái gì mà cuồng bạo khủng bố như thế?

" Long Đế Long tộc!"

Tròng mắt ngăn không được hung hăng co lại, sáu vị sơn chủ vô cùng hoảng hốt. Ngay sau đó, thân thể sáu người run lên, cự thân vàng óng của sáu vị cao đến trăm trượng cùng nhau xuất hiện trên cửu thiên.

Sau đó vận khởi sức mạnh toàn thân, cự thân sáu người trong nháy mắt phát lực, đánh về phía đuôi Long Đế.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, chấn động khiến toàn bộ bầu trời rung động không ngừng, từng đạo vết nứt không gian đen nhánh như tinh la kỳ bố lan tràn vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, bầu trời vừa rồi còn xanh thẳm đã phủ một màu đen kịt, giống như sắp sập xuống.

Đăng đăng đăng!

Sáu vị sơn chủ lui về phía sau năm bước thân hình mới miễn cưỡng ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước vô cùng nặng nề.

Ầm !

Thân thể cự long thu lại, một đại hán cao lớn rơi xuống đất bỗng nhiên lăng không đứng thẳng, lại giẫm ra hai hố lớn trong không trung, trong mắt chớp động chiến hỏa hừng hực, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, cười lớn: "Ha ha ha, sáu lão đầu, hiện tại nhân số các ngươi không được đầy đủ, lúc trước dùng đến thất tinh thánh kiếm trận đối phó bản Đế cơ mà!"

"Long Đế, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ánh mắt khẽ híp lại, Hạ Vân Sơn hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không phải ngươi quên hiệp ước lúc trước rồi chứ? Chỉ cần Long Đế ngươi lại bước vào khu vực của nhân loại ta một bước, chính là ngày Thất Thánh Sơn tái chiến với Long tộc."

"Hừ, vậy thì sao?"

"Thì sao hả? Hừ hừ hừ. . ."

Cười lạnh, Hạ Vân Sơn châm chọc nói: "Ngươi quên vết sẹo đau rồi à? Chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước long tử long tôn của ngươi chết bao nhiêu? Bây giờ chiến lực của chúng ta thiếu mất một Thánh Sơn, nhưng lục Thánh Sơn vẫn thắng Long tộc ngươi như cũ. Nếu ngươi không muốn long tử long tôn bị tuyệt diệt, thì tốt nhất quay về Long Vực của ngươi đi."

"Ha ha ha. . . Khẩu khí thật là lớn!"

Nhịn không được cười lớn một tiếng, Long Đế sâu xa nói: "Năm đó Thánh Sơn cùng Long tộc đại chiến, Long tộc ta bị thương vong thảm trọng, là do trúng gian kế của các ngươi, dẫn tới trận quyết chiến trên Hoàng Vực rộng lớn này. Tại mảnh đất xa lạ này, phần lớn chiến sĩ Long tộc của ta bị chia cắt mà tiêu diệt. Một số nhân loại thực lực yếu ớt, tuy thực lực kém Long tộc chúng ta, nhưng lại am hiểu bố trí trận pháp, khiến chúng ta tiêu hao khí lực không ít. Có thể nói, chúng ta là bị tiêu hao mà chết!"

"Vậy bây giờ tái chiến, không phải cũng như vậy sao? Nơi này là chỗ ở của nhân loại các ngươi đến cũng bị tiêu hao mà chết."

"Ngươi sai rồi, lần này sẽ không như vậy, bởi vì Hoàng Vực không còn là tiền tuyến của Thất Thánh Sơn các ngươi, mà là hậu phương của chúng ta." Nhếch miệng cười một tiếng, Long Đế kiên định lắc đầu: "Chúng ta không dùng Hoàng Vực làm hao mòn, chơi trốn tìm cùng các ngươi, chỉ cần công kích trực tiếp Thánh Sơn các ngươi là được rồi. Đối kháng chính diện, Long tộc chúng ta chưa sợ ai bao giờ. Ngược lại các ngươi, chỉ sợ sẽ phải chết thảm đó, hừ!"

Hai con ngươi nhíu lại, Hạ Vân Sơn khinh thường bĩu môi: "Hậu phương lớn? Nói chuyện viễn vông! Hoàng Vực đều là tu giả nhân loại, các ngươi đến nơi này chính là xâm nhập đầm lầy, bốn phương tám hướng đều là địch. Tuy bọn họ rất yếu, không khác gì kiến hôi. Nhưng nhiều kiến cũng có thể cắn chết con voi đấy, các ngươi muốn xây dựng hậu phương ở Hoàng Vực chẳng khác nào tự tìm đường chết!"

"Không phải xây dựng, mà đã hình thành!"

Nhếch miệng cười một tiếng, Long Đế khinh miệt liếc nhìn những lão đầu kia, sau đó trước ánh mắt kinh dị của mọi người, đến trước mặt Trác Phàm, cung kính chắp tay cười nói: "Chắc vị này là Trác quản gia, lúc nghe tin Trác quản gia đã nắm Hoàng Vực trong tay, bản Đế vô cùng kích động. Đường này mở ra, rốt cuộc bản Đế cũng có thể tiến quân thần tốc đến Thánh Sơn. Vì có nhiều việc vặt cần xử lý nên đến hơi chậm, mong rộng lòng tha thứ!"

"Long Đế đại nhân khách khí rồi, Trác mỗ trông mong đại nhân đến đây tương trợ rất lâu, bây giờ nhìn thấy vô cùng mừng rỡ." Mỉm cười, Trác Phàm cũng khom người hoàn lễ.

Thế nhưng mấy người Hạ Vân Sơn nghe được, lại cảm thấy kinh hãi: "Trác Phàm, ngươi. . ."

"Trác quản gia. . ."

Không chờ bọn họ nói xong, Long Đế liếc xéo khiêu khích nhìn bọn họ, lớn tiếng nói: "Theo ngươi nói, lần này Long tộc dốc sức xuất động, giúp ngươi đối phó với Thánh Sơn. Long tộc có gần trăm vạn đại quân, Long Thánh ba ngàn, Long Hoàng mấy trăm ngàn, Long Vương trở xuống Long tộc, tướng sĩ có mấy trăm ngàn không giống nhau, ngay lúc này đang giẫm trên đất bằng xuyên qua Hoàng Vực, không bị bất kỳ quấy nhiễu cùng ngăn cản nào, có lẽ sẽ lập tức có thể đi đến nơi này tụ họp. Bản Đế chưa bao giờ thư thái trong khu vực của nhân loại như vậy, đa tạ Trác quản gia, ha ha ha. . ."

Hạ Vân Sơn hung hăng chỉ Trác Phàm, hét lớn: "Trác Phàm, tên phản đồ nhân loại nhà ngươi, lại dám dẫn Long tộc xâm lấn? Ngươi cũng xứng làm người sao?"

"Ta đương nhiên xứng, dù sao ta cũng không tổn thương đồng loại!"

Khinh thường bĩu môi, Trác Phàm nhìn bọn họ châm chọc nói: "Ngược lại các vị Thánh Sơn lại độc chiếm công pháp Thánh Vực, độc chiếm tài nguyên, xem tu giả Hoàng Vực như kiến hôi mà chà đạp, các ngươi còn xứng làm người sao? Đừng quên, lúc trước các ngươi có thể thắng Long tộc, là bởi vì có tất cả mọi người Hoàng Vực chống đỡ, nhưng sau khi chiến đấu xong, các ngươi vẫn xem tu giả Hoàng Vực như kiến hôi, lấy oán báo ân, không chút cảm kích. Các ngươi có thể xứng chưởng khống Thánh Vực sao?"

Thản nhiên cười, trong mắt Trác Phàm lộ ra tức giận ngập trời, mắng chửi không ngừng: "Ta sinh trưởng ở Hoàng Vực, hao hết tâm lực cướp đoạt tài nguyên trong tay người khác để tu luyện, mới có thể một đường hướng về phía trước, đạt đến chí cao đỉnh phong của Hoàng Vực, địa vị Ma Hoàng. Ta không cảm kích qua bất luận kẻ nào, cũng không xem bất luận kẻ nào là đồng loại, bởi vì ta có thể đạt tới vị trí kia đều do ta liều mạng cướp được. Nhưng ta không có yêu, lại có hận, hận mấy người Thánh Sơn cao cao tại thượng các ngươi."

"Dựa vào cái gì các ngươi được hưởng tư nguyên tối ưu, dựa vào đâu các ngươi không cần làm gì, vẫn có thể cao cao tại thượng. Người Thánh Sơn có thể chất hạ đẳng cũng có thể đạt tới địa vị thực lực mà người khác khó có thể với tới? Bát Hoàng phải đem một nửa tài nguyên tu luyện của Hoàng Vực vận chuyển về Thánh Sơn, còn lại bản thân mới có thể hưởng dụng và phân cho thủ hạ, những người khai thác chân chính trong tay chỉ lưu lại chút ít. Còn những tu giả nhàn tản như ta lại không có chút hi vọng."

"Hừ, vậy thì sao? Thánh Vực thực lực vi tôn, người hèn mọn không có tư cách hưởng dụng bất kỳ vật gì, có bản lĩnh ngươi đến đoạt đi?" Mí mắt khẽ run, Hạ Vân Sơn hét lớn.

Trác Phàm vỗ nhẹ hai tay, cười nói: "Ngươi nói đúng, từ khi ta làm bát Hoàng mới hiểu được, thì ra thuộc hạ chém giết lẫn nhau, có khốc liệt đến đâu cũng là kiến hôi, bị kẻ cao cao tại thượng chế giễu. Nếu muốn thay đổi vận mệnh, thì không thể đánh cướp lẫn nhau, muốn cướp thì phải cướp tên giàu có nhất. Cho nên, hiện tại ta chính thức cướp đoạt, như ngươi mong muốn, ha ha ha. . ."

Ách!

Trong lòng Hạ Vân Sơn buồn phiền đến hoảng, lời vừa rồi của hắn chỉ vì tức giận mà thôi, hắn chưa từng nghĩ người bên dưới sẽ tạo phản để đoạt của hắn, mẹ nó, sao đột nhiên xuất hiện một tên có thực lực như vậy chứ?

Liếc mắt nhìn ánh mắt mỉa mai của tên Long đế kia, Hạ Vân Sơn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trác Phàm đáng chết, phản đồ nhân loại dám dẫn Long tộc xâm lấn, không phải thứ tốt. . .

"Cho nên, ngươi cũng đừng lại dùng nhân loại để phân chia Long tộc chúng ta. Hiện tại trong mắt ta chỉ có bằng hữu cùng địch nhân mà thôi!"

Thế mà, trong lòng của hắn đang oán thầm, ánh mắt Trác Phàm lại lạnh lẽo, lần nữa nói: "Ngươi thường dùng tài nguyên cỡ hạt vừng để khiến các tu giả Hoàng Vực phải chém giết đoạt để tu luyện, khi đối phó với Linh thú Long tộc lại sử dụng bọn họ làm pháo hôi, tạo thành đồng minh nhân loại. Nhưng bây giờ, ta đã tụ tập người Hoàng Vực cùng một chỗ, tạo thành cộng đồng liên minh người rồng để đối phó với Thánh Sơn các ngươi."

"Ngươi nói thối lắm, ngươi cho rằng tất cả mọi người hám lợi đen lòng giống như ngươi sao? Giúp Long tộc đối kháng nhân loại đỉnh phong sao?"

"Đúng vậy, không có nhiều người, ngay từ đầu bọn họ cũng cự tuyệt. Nhưng rất nhanh, ta nói sau khi đánh hạ Thánh Sơn thì công pháp cao giai cùng tất cả tài nguyên tu luyện đều là của bọn họ, bọn họ liền vui vẻ đồng ý!"

Tất cả cao thủ Thánh Sơn đều giật mình lo sợ, trên trán dần xuất hiện mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment