Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1921 - Chương 1927: Chiến Sự Thảm Liệt

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1927: Chiến sự thảm liệt

Nhìn khuôn mặt âm trầm của mọi người, Trác Phàm khẽ nhún vai, cười đùa nói: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy? Cùng là nhân loại, không ai lại giúp ngoại tộc đối phó với tộc mình, nếu như xuất hiện loại sự tình huống này, các ngươi phải để tay lên ngực tự hỏi bình thường các ngươi đã làm những gì?"

"Nếu như các ngươi có thể phân phối nhiều tài nguyên huấn luyện cho mọi người Hoàng Vực hơn, công pháp cao giai cũng lưu hành vừa phải, mọi người cũng có chút hi vọng sẽ làm phòng tuyến cuối cùng cho các ngươi. Bọn họ bụng ăn còn không no thì còn nói gì đến đạo đức, đến mặt mũi? Kết quả ngày hôm nay hoàn toàn đều do một tay các ngươi tạo thành, chẳng trách người khác."

"Không, nếu Thánh Sơn muốn trường tồn, thì không thể để cao thủ xuất hiện bên ngoài, chúng ta không sai!" Chậm rãi lắc đầu, Hạ Vân Sơn cực kỳ tỉnh táo nói: "Trác Phàm, ta thừa nhận ngươi là một nhân tài khó có được nhưng cũng tiếc, ngươi không phải là người Thánh Sơn, càng là nhân tài, chúng ta càng phải giết, nếu không Thánh Sơn thì sẽ phải chịu uy hiếp, nguyên tắc này, vĩnh viễn không thể thay đổi."

"Nguyên tắc này của các ngươi chẳng khác nào các ngươi tự đào mộ chôn mình. Nước tĩnh sẽ chết, nước chảy mới thông. Các ngươi bảo hộ Thánh Sơn quá lâu, đệ tử các ngươi vừa ra đời đã có được tất cả, nhưng cũng mất đi tất cả. Không có rèn luyện, không có kinh nghiệm thì sẽ không có phát triển. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Thánh Sơn có nhiều Thánh Giả mà không có một Đế cảnh nào, thậm chí ngay cả Chuẩn Đế đều không có. Các ngươi chỉ dùng tư nguyên đắp lên cao thủ, trong cơ thể ngoại trừ nguyên lực dồi dào còn lại không có một thứ gì. Ngược lại những người có khả năng xưng đế kia bởi vì không có công pháp cùng tư nguyên, mà bị các ngươi bóp chết. Đồng thời, các ngươi cũng bóp chết tiền đồ của cả nhân loại. Nói rõ ra thì ai mới là tội đồ của nhân loại?"

Hạ Vân Sơn cười lạnh không ngừng: "Cao thủ Thánh Sơn tu luyện công pháp mạnh nhất, có một lượng tư nguyên lớn làm cơ sở, không cần phải bôn ba bốn phía, có thể an tâm tham ngộ thiên đạo, đây mới là đường tắt lớn nhất bồi dưỡng ra cao thủ Đế cảnh. Đem tất cả tư nguyên phân tán cho tục nhân, còn không bằng tập trung lại cho những tu sĩ tài trí, tránh lãng phí. Đương nhiên, những người này phải là con cháu Thánh Sơn, phù sa không lưu ruộng người ngoài!"

"Ha ha, lấy cớ!"

Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài một tiếng, quát to: "Thượng Quan Phi Hùng, đến đây!"

Vèo

Một đạo phá không, Thượng Quan Phi Hùng xuất hiện trước người Trác Phàm, Trác Phàm vỗ vỗ bả vai hắn, nhìn về phía những người còn lại nói: "Tư chất của hắn không được tính là xuất sắc, nhưng bây giờ một Hoàng giai cũng đủ đối kháng các Thánh cảnh nhất lưu các ngươi, có muốn thử xem không?"

"Chuyện này sao có thể?"

Nheo mắt, Hạ Vân Sơn khinh thường nói: "Chênh lệnh đẳng cấp giữa Thánh cảnh và Hoàng cảnh tuyệt đối không thể lấy đạo lý mà tính, cho dù bát Hoàng cũng không có biện pháp động được một cọng tóc của Thánh cảnh!"

"Vậy thì thử một chút xem sao!"

Nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Thượng Quan Phi Hùng, hắn liền đột ngột bay ra ngoài. Hiểu được ý Trác Phàm, Hạ Vân Sơn quay đầu ra hiệu cho một đệ tử, người kia cũng vội vàng bay ra, thân thể run lên, cự thân cao trăm trượng đã ầm vang trên cửu thiên.

"Đây chính là Thánh Giả kém nhất của Thánh Sơn chúng ta, ta cũng không làm khó ngươi, liền để hắn. . ."

Ầm!

Thế mà, lời hắn còn chưa dứt, nhưng nghe một tiếng nổ vang trời phát ra, một chùm ánh sáng đỏ thẫm đột ngột xẹt qua trước ngực, tạo nên một động thật lớn.

Đệ tử Thánh Sơn còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống như diều đứt dây, Thánh Thân sớm đã phân từng mảnh, khó có thể duy trì.

Chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt hung hăng co lại, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một kiếm ảnh màu hồng, xẹt một vòng trên không trung lại trở vào cơ thể Thượng Quan Phi Hùng.

"Trùng Thiên Kiếm Ấn, đắc tội rồi!"

Liếc mắt nhìn mọi người, Thượng Quan Phi Hùng thoải mái quay đầu lại, chắp tay cúi đầu trước Trác Phàm, lại đi xuống.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, những lão đầu tử kia nhìn mà không thể tin được, tu giả Hoàng giai làm sao đánh trọng thương cao thủ Thánh cảnh trong nháy mắt chứ?

Long Đế sửng sốt, nhịn không được cười lớn, kính phục nói: "Quả nhiên thủ hạ của Trác quản gia nhân tài đông đúc, lúc trước trưởng lão Long tộc trở về bẩm báo, cũng đã nói thủ hạ của Trác quản gia ai cũng đều là cao thủ phi thường, thực lực vượt qua người cùng thế hệ, không thua gì đệ tử Long tộc ta, thậm chí còn cao hơn, bây giờ nhìn thấy quả nhiên không thể so sánh, bội phục, bội phục, ha ha ha. . ."

"Long Đế khách khí rồi!"

Khẽ gật đầu, Trác Phàm nhạt cười một tiếng, sau đó lại chuyển hướng nhìn những lão giả kia, lạnh lẽo nói: "Đây là thủ hạ kém cỏi nhất trong những người của ta nhưng thông qua việc cảm ngộ không ngừng, cũng đã tu đến kiếm đạo của chính mình, võ đạo hợp nhất, nên tiếp cận được. Một đám Thánh Sơn các ngươi ngồi không ăn bám lại chiếm lấy nhiều tài nguyên như vậy, thật lãng phí, không có chút tác dụng nào. Nếu như các ngươi còn có chút tự giác, tốt nhất liền đem tất cả tư nguyên ra, sau này quy ẩn trong núi, đừng lấy cường quyền cướp bóc nhân tu bình thường, đây là tư cách người tu luyện nên có."

Hạ Vân Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, quay người rời đi: "Trác Phàm, Long Đế, chúng ta gặp trên chiến trường."

"Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đã đuối lý mà còn cố chấp. Hừ, vậy càng tốt, để bọn hắn mở mang kiến thức một chút đại quân chúng ta liên hợp, đến lúc đó khiến hắn muốn khóc cũng khóc không được, hắc hắc!"

Cười lạnh, Long Đế nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác quản gia, lần này không chỉ có Long tộc, còn có thật nhiều Phi Cầm Tẩu Thú, dưới hiệu triệu của đại nhân Thánh thú cũng sẽ lần lượt chạy đến. Lần này chúng ta diệt trừ Thánh Sơn tận gốc cũng không cần tốn nhiều sức!"

Khẽ gật đầu, Trác Phàm cũng bật cười một tiếng: "Nhân loại, thật sự là động vật dối trá. Muốn chiếm lợi ích, nhưng lại chán ghét tà ác, lấy cớ vô cùng trong sạch, đợi khi áo dối trá bên ngoài bị lột ra, lại đùa nghịch như tên vô lại. Ha ha ha. . . Ta còn thực sự hổ thẹn vì làm người"

"Vậy đơn giản, Trác quản gia nguyện ý gia nhập vào Long tộc không? Ngài được Long Tổ đại nhân cải tạo thân thể, lại có Kỳ Lân Thần Tí gia thân, sớm đã không thể xem là nhân loại!"

"Nhưng dù vậy, ta vẫn muốn làm nhân loại!"

"Vì sao?" Không khỏi sững sờ, Long Đế kỳ quái nhìn về phía hắn: "Vừa rồi không phải ngươi bỡn cợt nhân loại còn gì."

"Đúng vậy, có điều. . . Còn có người. . ."

Cúi đầu nhìn những gương mặt quen thuộc mà đáng tin đang chăm chú nhìn hắn, Trác Phàm mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Dù sao, bây giờ ta cũng không phải một thân một mình, ha ha ha. . ."

Một nơi khác, một đám Thánh Sơn trở về núi chuẩn bị chiến đấu, một đường đi, sắc mặt mấy lão giả đều cực kỳ âm trầm, lão giả râu dài nhìn Hạ Vân Sơn nói: "Lão gia hỏa, thật muốn khai chiến sao? Vậy tên Trác Phàm kia có phải là môn nhân của Thủy Kính tiên sinh. . ."

"Chắc chắn không phải, diệt đệ lục Thánh Sơn, cũng nhất định là hắn tìm một đám Long tộc giúp đỡ. Hắn cùng Thủy Kính tiên sinh không có nửa xu quan hệ, yên tâm đi!"

"Ngươi làm sao xác định như vậy?"

Hít một hơi thật sâu, Hạ Vân Sơn dừng lại, thở dài nói: "Trong truyền thuyết Thủy Kính tiên sinh là Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, cao thâm mạt trắc, từ trước tới giờ không kết bè kết đảng với ai. Nếu Thủy Kính tiên sinh xuất thủ, một người đủ để tiêu diệt thất Thánh Sơn, cần gì lại tìm Long tộc đến cắm một chân? Có thể thấy Long Đế mang theo đại quân Long tộc xuất hiện bên cạnh hắn, thì chứng minh Long tộc mới là chỗ dựa chính thức của hắn mà không phải là Thủy Kính tiên sinh!"

"Ồ, cũng có lý!"

Lão giả râu dài lại trở nên ngưng trọng: "Thế nhưng cho dù không phải Thủy Kính tiên sinh, Long tộc cũng không tiện gây. Bây giờ tiền tuyến Hoàng Vực lớn như vậy cũng mất đi, chúng ta nhất định phải đối kháng chính diện với bọn hắn chỉ sợ tổn thất nặng nề."

"Cho dù có tổn thất lần nữa, cũng phải đánh!"

Hạ Vân Sơn hung hăng nắm chặt hai tay, trong mắt kiên định lạ thường: "Nếu như trả thù bình thường thì Thánh Sơn chúng ta có thể hòa giải. Nhưng các ngươi không nghe thấy ý đồ chân chính của Trác Phàm không? Tiểu tử kia muốn tiến hành phân phối lại tư nguyên, triệt để rút hết căn cơ của Thánh Sơn chúng ta tại Thánh Vực. Nếu như trận chiến này chúng ta thua, sự thống trị của chúng ta sẽ sụp đổ, chúng ta không còn chấp chưởng Thánh Vực, đây là chuyện chúng ta tuyệt đối không cho phép, hừ!"

Mạnh mẽ gật đầu, mấy người bọn họ đều lộ ra ý chí quyết đấu mãnh liệt.

Muốn lấy thức ăn từ trong miệng chúng ta sao? Không có cửa, hừ. . .

Kết quả sáu vị sơn chủ lập tức trở về mỗi sơn của chính mình, bắt đầu bố trí. Bởi vì không có Hoàng Vực làm đệm để làm giảm tốc độ của đại quân Long tộc như trước kia, hiện tại thì ngược lại, hậu viện trước đó của bọn họ, tiền tuyến của Thánh Sơn bỗng dưng trở thành chiến trường chính của cuộc đại chiến.

Kết quả chiến trường chật hẹp, nhân số đông đúc, vì vậy nhận định trước trận chiến này khá bi thảm.

Mà đây cũng trận chiến đầu tiên từ Thượng Cổ đến giờ, cũng là trận đại chiến Thánh Vực chưa từng có. Chiến trường hai bên bao gồm các thế lực lớn tu giả Hoàng Vực, Long tộc, Thánh Sơn, Linh thú, có thể nói các loại động vật đều xuất hiện trên chiến trường.

Bắt đầu trận chiến, kèm theo những âm thanh đinh tai nhức óc, một số dao động khủng bố cũng đủ đánh chết những tu giả có thực lực thấp và chiến sĩ Long tộc.

Thất Thánh Sơn như thể tay chân, liên hợp thủ hộ đại trận các sơn, tạo thành một tuyến phòng thủ, Trác Phàm và Long Đế thì chỉ huy đại quân Long tộc mãnh liệt trùng phong.

Bất quá, cao thủ Thất Thánh Sơn cũng không ít, chỉ dựa vào Long tộc sức mạnh cũng chỉ tương đương với ba tòa thánh sơn, mà đối phương thủ thế, Long tộc bên này nhất thời rơi vào bất lợi, thương vong thảm trọng, nhưng Trác Phàm cũng không để ý, cứ như vậy chậm rãi cọ xát, giằng co lẫn nhau.

Đợi khi đại quân Linh thú đuổi tới, Phi Cầm Tầu Thú cùng nhau gào thét, cũng là lúc Trác Phàm phát uy.

Tay cầm Cửu U Bí Lục, thông hiểu trận thức thiên hạ, trong vòng nửa tháng, Trác Phàm đã hóa giải tất cả đại trận hộ sơn của sáu tòa Thánh Sơn.

Chỉ một thoáng, như rồng vào biển rộng, hổ vào núi rừng, một đám mãnh thú nổi điên phi nước đại xông về phía trước, đạp chết không ít cao thủ Thánh Sơn, dưới vó sắt Linh thú cao giai và mãnh thú Long tộc, thi hài khắp nơi, thương vong vô số.

Liên quân lục Thánh Sơn lúc này bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.

Mấy người Trác Phàm một đường hát vang tiến mạnh, với chiến lực tăng gấp mấy lần nghiền ép đối phương. Thánh Sơn bất bại đứng sững ở Thánh Vực mấy chục triệu năm, kiêu ngạo huy hoàng của nhân loại cứ như vậy mà vẫn lạc.

Thế nhưng ngay trên chiến trường ồn ào này, chín bóng người thần bí đột ngột xuất hiện giữa không trung, ánh mắt mỗi người như lợi mang đâm thủng bầu trời, chấn động cuồn cuộn, khí tức cuồng bạo như có như không, hoàn toàn khác biệt với với tu giả Thánh cảnh.

Bình Luận (0)
Comment